Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 1

**Chương 1: Tương Lai Cô Gia**
Tiết trời vào tháng Chạp, thời điểm lạnh nhất trong năm đã đến. Phong Hoa huyện nằm sâu trong nội địa, là một thị trấn nhỏ phía bắc cách kinh sư mấy ngàn dặm, hàng năm cứ vào đông là tuyết rơi như lông ngỗng, khí lạnh tràn ngập, băng đóng từng mảng, lạnh đến mức người ta tưởng chừng như c·h·ế·t cóng.
Gần Tết, hôm qua nha môn vừa dán cáo thị, phiên chợ trong huyện mỗi ngày mở thêm nửa canh giờ. Điều này khiến cho đám thương nhân buôn bán đồ tết vốn đã tích trữ hàng từ lâu mừng rỡ không thôi. Cả một con đường dài, nào là trà lá bánh ngọt Giang Nam, nào là cá chim sữa tươi từ quan ngoại, rồi cả rau quả trái cây của người dân quanh vùng, thứ gì cần có đều có, người bán kẻ mua cò kè mặc cả, tiếng nói sang sảng vang vọng cả đầu đường cuối ngõ, khắp nơi náo nhiệt vô cùng.
Tống Sư Trúc ngồi trong xe ngựa kín mít, thỉnh thoảng lại bị những âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho lòng ngứa ngáy không yên.
Bất quá, trong cả cỗ xe ngựa, hiển nhiên chỉ có nàng là người hưng phấn nhất.
Hôm nay là sinh nhật của tri huyện phu nhân, tất cả những gia đình có mặt mũi trong huyện đều đến, cha của Tống Sư Trúc là Phong Hoa huyện thừa, Tống gia từ sớm đã nhận được thiệp mời. Trận yến hội này, Lý thị chỉ dẫn theo Tống Sư Trúc cùng chất nữ Tống Trinh Trinh dự tiệc, hai người kia trải qua một trận đại yến hiển nhiên có chút quá sức, đều đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tống Sư Trúc khẽ thở ra, cuối cùng không nhịn được bèn nháy mắt ra hiệu cho nha hoàn. Nha hoàn do dự dò xét nhìn biểu lộ của Lý thị, thấy bà không hề động đậy, mới cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa sổ xe ra một khe nhỏ. Đẩy ra liền có gió lạnh tràn vào.
Nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt lọt vào tai theo gió, biểu cảm trên mặt Tống Sư Trúc lập tức trở nên thư thái, ngay cả bao tay đang che vết thương trên tay cũng không ngăn được tâm trạng tốt đẹp của nàng.
Vừa đi qua con đường chính là con đường nam bắc của Phong Hoa huyện, hai bên dòng người mua bán tấp nập không dứt, nàng đã bao lâu rồi không được chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Ở Phong Hoa huyện gió lớn tuyết rơi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại rơi, chẳng lúc nào yên tĩnh, khiến nàng sắp ngạt thở đến nơi.
Tống Sư Trúc trời sinh là người thích náo nhiệt, suốt một tháng nay buồn bực ở trong nhà, ngã ngồi thì có thể ngồi vững, chỉ là quá mức quạnh quẽ. Nghĩ đến vừa rồi ngồi trên ghế nhạt nhẽo như nước ốc, Tống Sư Trúc lại càng muốn thay đổi tâm trạng. Đáng tiếc xe ngựa sau khi rẽ qua một khúc cua, liền đem tiếng ồn ào náo nhiệt bỏ lại phía sau, trong khoảnh khắc bên tai lại lần nữa trở về với yên tĩnh.
Tống Sư Trúc không khỏi thở dài một hơi, chớp mắt vừa vặn lại chạm phải ánh mắt của Tống Trinh Trinh.
Tiểu đường muội khẽ cười với nàng, Tống Sư Trúc cũng mỉm cười đáp lại, hai người nhìn nhau thoáng qua, trong khoảnh khắc lại có chút cảm giác tâm ý tương thông. Tống Sư Trúc có chút kích động, Tống Trinh Trinh là con gái nhỏ của Nhị thúc nàng, những năm này Nhị thúc mang theo lão thái thái đi làm quan ở bên ngoài, mấy ngày trước đột nhiên viết thư về nói năm nay phải hồi hương ăn Tết, còn chưa đợi cha nàng hồi âm, Nhị thúc đã sớm đem con gái và mẹ ruột trả về.
Tống Sư Trúc cùng tiểu đường muội ở chung được hơn nửa tháng, Tống Trinh Trinh không chỉ kiệm lời, mà ngay cả biểu cảm cũng mười phần hiếm hoi, khiến cho một bụng nhiệt tình của nàng bị nghẹn lại không ít.
Tống Sư Trúc tự nhận mình không phải là người nói nhiều, nhưng cũng không đến nỗi buồn bực như tiểu đường muội. Hôm nay, giữa nàng và Tống Trinh Trinh cuối cùng cũng đột phá được bước đầu tiên, Tống Sư Trúc cong cong đôi mắt trong veo xinh đẹp, dự định thừa thắng xông lên, kéo gần quan hệ với đường muội.
Nhưng không đợi nàng nói thêm vài câu, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ho nhẹ của Lý thị, Tống Sư Trúc lập tức quy củ ngồi thẳng người, trên mặt một phái đoan trang bộ dáng.
Lý thị nhìn Tống Sư Trúc bị thương mà vẫn không yên tĩnh, buồn cười nói: "Cũng không biết ai là tỷ tỷ, còn ầm ĩ hơn cả Trinh muội muội."
Tống Trinh Trinh thấy Đại bá nương nhắc đến tên mình, khẽ mỉm cười, Tống Sư Trúc không muốn mất mặt trước tiểu đường muội vừa mới thân thiết một chút, nhân tiện nói: "Nương trách oan con rồi, vừa rồi con có nói câu nào đâu."
Lý thị nhìn nàng một chút: "Một câu không nói mà còn náo nhiệt như vậy, nếu để con mở miệng, trong xe này chắc phải có thêm cả trăm con vịt."
Tống Sư Trúc tiến lại gần xoa bóp vai cho mẹ ruột, cười nói: "Vịt nào có được lòng người như con, sắp hết năm rồi, náo nhiệt một chút cũng vui vẻ mà." Lý thị cùng Tống Trinh Trinh hai người đều không thích nói chuyện, trong xe nửa điểm không khí náo nhiệt đều không có, nói khó chịu thì cũng thật khó chịu.
Lý thị hưởng thụ một lát sự xoa bóp của con gái ruột, thấy Tống Sư Trúc vẫn còn hứng thú với phong cảnh bên ngoài, không khỏi cười nói: "Chúng ta lúc ra khỏi cửa chẳng phải đã thấy qua rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận