Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 234
Vậy mà dám toan tính trên đầu Lý gia, Lý lão thái thái ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận.
"Nhưng nếu trên đường xảy ra vấn đề thì sao?"
Nghe lão tổ tông và Lý Đằng đối thoại, Hàn thị không thể không hỏi. Đây đều là suy đoán của bọn họ.
Nếu như bọn họ đoán sai, không phải là loạn thần tặc tử muốn mượn nhà bọn hắn để quá giang vận đao lên kinh, mà thật sự có sông tặc coi trọng nhà bọn hắn, trước đó đã dò xét.
Nếu là trường hợp sau, con trai của nàng cũng ở trên thuyền.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng thủy tặc này, Hàn thị liền nhịn không được oán hận Ninh thị. Nhà bọn hắn lần này sở dĩ gây chú ý như vậy, đều là do Ninh thị hại, một hơi mang theo nhiều tơ lụa hàng da như vậy hồi kinh, không phải rõ ràng là mời người ta đến cướp sao?
Lý lão thái thái nói: "Ta đã viết hai phong thư cho Nhị bá của con và Thái hậu nói rõ tình hình, trên người ta có tín vật của Thái hậu, thủy doanh phụ cận sẽ chiếu cố thuyền của chúng ta nhiều hơn."
Hàn thị còn muốn nói thêm, Lý lão thái thái ngăn nàng lại nói: "Ta biết con lo lắng điều gì, nhưng Quân ca nhi cũng là tằng tôn tử của ta, chẳng lẽ ta là người lòng dạ ác độc như vậy, sẽ trơ mắt nhìn tằng tôn tử lâm vào nguy cảnh sao?"
Đối với câu nói này của Lý lão thái thái, Hàn thị há to miệng, có chút không phản bác được, chỉ có thể đem tức giận giấu ở trong lòng.
Ngay cả Tống Sư Trúc cũng không ngờ rằng Lý lão thái thái vẫn muốn ngược dòng mà đi. Phong Hằng cũng đã nói với nàng một suy đoán khác, nhưng Tống Sư Trúc lại không muốn mạo hiểm.
Nàng lúc này đã có chút muốn nửa đường bỏ cuộc. Thiên nhiên có vô số loại phương pháp khiến người ta sợ hãi, mặt sông rộng lớn mênh mông, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, thật sự là có kêu rách cổ họng cũng vô ích.
Lý lão thái thái dường như nhìn ra nỗi lo của nàng, ngày thứ hai liền tìm Tống Sư Trúc tới, tự mình trấn an nàng.
Tống Sư Trúc cuối cùng cũng được chứng kiến công phu trên miệng của vị lão thái thái này.
Lý lão thái thái trước hết là cảm tạ nàng cẩn thận, phát hiện một mối họa, tiếp đó nhân tiện nói: "Huệ Tâm cũng là người thông tuệ, chắc hẳn không phải không biết đạo lý 'một động không bằng một tĩnh', các ngươi hiện tại đột nhiên rời đi, nếu thật sự có kẻ có lòng làm loạn, bọn hắn có thể nào không nghi ngờ các ngươi đã phát hiện ra điều gì?"
Tống Sư Trúc lập tức cứng họng không trả lời được. Vị lão thái thái này tuy không nói rõ, nhưng suy đoán trong lời nói của bà, lại mười phần nhất trí với Phong Hằng.
Mặc dù Tống Sư Trúc trong lòng luôn cảm thấy là thủy tặc nhiều hơn, nhưng nếu thật sự là như Phong Hằng và Lý lão thái thái nghĩ — Ngay cả Lý gia mà còn có người dám đánh chủ ý, kẻ có ý đồ bất lợi với bọn họ, thực hiện ý đồ là vô cùng đơn giản.
Cho dù có "kim thủ chỉ", đối mặt với lưu manh cũng vô dụng.
Hai bên trái phải đều phiền phức, Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, liền nghe Lý lão thái thái vỗ vỗ tay nàng: "Đừng sợ, trong nhà có mang theo rất nhiều hạ nhân biết võ nghệ, Đằng Nhi cũng đã tìm một tiêu cục trong thành."
Vừa vặn Lý Đằng và hạ nhân nhà họ Chu đánh nhau một trận, sợ bị trả thù, lý do đều có sẵn.
Thấy Tống Sư Trúc vẫn không nói lời nào, Lý lão thái thái lại cho nàng một lời cam đoan: "Nếu thật sự có chuyện, ta lấy danh dự Lý gia đảm bảo, tính mạng các ngươi không ngại."
Lý lão thái thái đã nói đến nước này, Tống Sư Trúc nhìn thần sắc kiên định của bà, trong lòng hơi rung động, đột nhiên liền gật đầu.
Ngày thứ ba lên thuyền, từ biểu lộ trên mặt mọi người liền có thể nhìn ra ai là tâm phúc của Lý lão thái thái.
Ngay cả Lý Thược Ngọc ôm Tiểu Lý Quân cũng không cười nổi, Ninh thị nhìn nàng lúc, trên mặt vẫn mang theo một tia chế giễu.
Trong khoang thuyền, Ninh thị nói với Hàn thị: "Kinh An Giang thường xuyên có thủy binh tuần tra, làm sao có thể có vấn đề, chị nhìn Huệ Tâm kia, cứ dán lấy mấy nữ tiêu sư của tiêu cục phái tới không rời, không biết còn tưởng rằng bọn họ là tỷ muội ruột đấy."
Hàn thị nhìn Ninh thị một cái: "Ta đang xử lý gia sự, mời đệ muội lánh đi." Nàng tâm tình quả thực không tốt, nhất là khi liếc mắt nhìn sang, từ cửa sổ thuyền nhìn thấy ba bốn chiếc thuyền chở đầy tơ lụa hàng da hành lý của Ninh thị, tâm tình lại càng kém hơn.
Ninh thị đang định tranh thủ lúc ở trên thuyền tỉ tê với Hàn thị, lúc này liền không dám đắc tội nàng. Ả ta gượng cười nói: "Nhị tẩu có việc cứ làm trước đi, ta lát nữa lại tới tìm Nhị tẩu nói chuyện."
Chị em dâu giống như miếng "thuốc cao da chó", Hàn thị quả thực cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Suất vào Quốc Tử Giám, ở nhà nào cũng vô cùng quý giá. Cho dù chỉ nhường ra mấy năm, cũng làm chậm trễ rất nhiều chuyện của tử đệ trong gia tộc, Hàn thị làm sao có ý tốt mà mở miệng với trong nhà?
Vậy mà Ninh thị cứ ỷ vào mình được nể mặt, quấn quít chặt lấy, Hàn thị tức giận, cũng không định nể mặt ả ta, đang báo cáo sự tình với Lý lão thái thái, liền nói hết ra.
Chương 99 (Sửa lỗi) Gió sông tháng năm mạnh mẽ, thổi màn cửa bay phần phật.
Lý Thược Ngọc ngồi trong khoang thuyền của Tống Sư Trúc, tò mò nghe nàng nói chuyện với người bên ngoài.
Ngữ khí của Tống Sư Trúc không khác gì bình thường, vẫn trong trẻo giòn tan: "Cao tỷ tỷ, cảm ơn tỷ cố ý mang đài sen cho ta."
"Muội ăn quen là tốt rồi."
Cùng đáp lời với nàng là giọng nói trầm thấp của một nữ nhân, mang theo một cỗ nhẹ nhõm tùy ý, "Muội cũng thật thú vị, vậy mà lại thích mấy món ăn dân dã của đám người thô kệch chúng ta..."
"Trên thuyền hoa quả ít, đài sen cũng là vật hiếm lạ."
Gió sông thổi tan tiếng cười trong trẻo của Tống Sư Trúc, đối phương cũng cười theo: "... Yên tâm đi, lão thái thái nhà các ngươi đã phân phó, nếu thật sự có tiểu tặc mò lên, ta đảm bảo khu vực này của các ngươi không có việc gì!"
Nữ nhân vỗ ngực vang động trời, Lý Thược Ngọc ngồi trong phòng cũng lo nàng ta tự vỗ hỏng mình.
Mãi đến khi Tống Sư Trúc đi vào, Lý Thược Ngọc nhìn ánh mắt của nàng còn có chút khó tin. Mấy nữ tiêu sư của Trường Phong tiêu cục, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ như nam nhân, cao lớn tráng kiện, nàng gặp một lần liền sợ hãi, Tống Sư Trúc thật là quá to gan.
Tống Sư Trúc nhìn ánh mắt của nàng, liền biết nàng đang nghĩ gì. Nàng không khỏi nghĩ tới những lời hôm nay nghe được khi nói chuyện với Thập Nhị nương vào buổi chiều.
Ninh thị cho rằng mình nói chuyện bí mật trong khoang thuyền nhỏ, nhưng cửa sổ thuyền bốn phía mở rộng, người tập võ tai thính mắt tinh, lúc ấy nghe Cao Lục nương trào phúng thuật lại lời Ninh thị, Tống Sư Trúc trong lòng lập tức có một dự cảm sâu sắc, cảm thấy Ninh thị lần này hẳn là gặp xui xẻo.
"Nhưng nếu trên đường xảy ra vấn đề thì sao?"
Nghe lão tổ tông và Lý Đằng đối thoại, Hàn thị không thể không hỏi. Đây đều là suy đoán của bọn họ.
Nếu như bọn họ đoán sai, không phải là loạn thần tặc tử muốn mượn nhà bọn hắn để quá giang vận đao lên kinh, mà thật sự có sông tặc coi trọng nhà bọn hắn, trước đó đã dò xét.
Nếu là trường hợp sau, con trai của nàng cũng ở trên thuyền.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng thủy tặc này, Hàn thị liền nhịn không được oán hận Ninh thị. Nhà bọn hắn lần này sở dĩ gây chú ý như vậy, đều là do Ninh thị hại, một hơi mang theo nhiều tơ lụa hàng da như vậy hồi kinh, không phải rõ ràng là mời người ta đến cướp sao?
Lý lão thái thái nói: "Ta đã viết hai phong thư cho Nhị bá của con và Thái hậu nói rõ tình hình, trên người ta có tín vật của Thái hậu, thủy doanh phụ cận sẽ chiếu cố thuyền của chúng ta nhiều hơn."
Hàn thị còn muốn nói thêm, Lý lão thái thái ngăn nàng lại nói: "Ta biết con lo lắng điều gì, nhưng Quân ca nhi cũng là tằng tôn tử của ta, chẳng lẽ ta là người lòng dạ ác độc như vậy, sẽ trơ mắt nhìn tằng tôn tử lâm vào nguy cảnh sao?"
Đối với câu nói này của Lý lão thái thái, Hàn thị há to miệng, có chút không phản bác được, chỉ có thể đem tức giận giấu ở trong lòng.
Ngay cả Tống Sư Trúc cũng không ngờ rằng Lý lão thái thái vẫn muốn ngược dòng mà đi. Phong Hằng cũng đã nói với nàng một suy đoán khác, nhưng Tống Sư Trúc lại không muốn mạo hiểm.
Nàng lúc này đã có chút muốn nửa đường bỏ cuộc. Thiên nhiên có vô số loại phương pháp khiến người ta sợ hãi, mặt sông rộng lớn mênh mông, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, thật sự là có kêu rách cổ họng cũng vô ích.
Lý lão thái thái dường như nhìn ra nỗi lo của nàng, ngày thứ hai liền tìm Tống Sư Trúc tới, tự mình trấn an nàng.
Tống Sư Trúc cuối cùng cũng được chứng kiến công phu trên miệng của vị lão thái thái này.
Lý lão thái thái trước hết là cảm tạ nàng cẩn thận, phát hiện một mối họa, tiếp đó nhân tiện nói: "Huệ Tâm cũng là người thông tuệ, chắc hẳn không phải không biết đạo lý 'một động không bằng một tĩnh', các ngươi hiện tại đột nhiên rời đi, nếu thật sự có kẻ có lòng làm loạn, bọn hắn có thể nào không nghi ngờ các ngươi đã phát hiện ra điều gì?"
Tống Sư Trúc lập tức cứng họng không trả lời được. Vị lão thái thái này tuy không nói rõ, nhưng suy đoán trong lời nói của bà, lại mười phần nhất trí với Phong Hằng.
Mặc dù Tống Sư Trúc trong lòng luôn cảm thấy là thủy tặc nhiều hơn, nhưng nếu thật sự là như Phong Hằng và Lý lão thái thái nghĩ — Ngay cả Lý gia mà còn có người dám đánh chủ ý, kẻ có ý đồ bất lợi với bọn họ, thực hiện ý đồ là vô cùng đơn giản.
Cho dù có "kim thủ chỉ", đối mặt với lưu manh cũng vô dụng.
Hai bên trái phải đều phiền phức, Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, liền nghe Lý lão thái thái vỗ vỗ tay nàng: "Đừng sợ, trong nhà có mang theo rất nhiều hạ nhân biết võ nghệ, Đằng Nhi cũng đã tìm một tiêu cục trong thành."
Vừa vặn Lý Đằng và hạ nhân nhà họ Chu đánh nhau một trận, sợ bị trả thù, lý do đều có sẵn.
Thấy Tống Sư Trúc vẫn không nói lời nào, Lý lão thái thái lại cho nàng một lời cam đoan: "Nếu thật sự có chuyện, ta lấy danh dự Lý gia đảm bảo, tính mạng các ngươi không ngại."
Lý lão thái thái đã nói đến nước này, Tống Sư Trúc nhìn thần sắc kiên định của bà, trong lòng hơi rung động, đột nhiên liền gật đầu.
Ngày thứ ba lên thuyền, từ biểu lộ trên mặt mọi người liền có thể nhìn ra ai là tâm phúc của Lý lão thái thái.
Ngay cả Lý Thược Ngọc ôm Tiểu Lý Quân cũng không cười nổi, Ninh thị nhìn nàng lúc, trên mặt vẫn mang theo một tia chế giễu.
Trong khoang thuyền, Ninh thị nói với Hàn thị: "Kinh An Giang thường xuyên có thủy binh tuần tra, làm sao có thể có vấn đề, chị nhìn Huệ Tâm kia, cứ dán lấy mấy nữ tiêu sư của tiêu cục phái tới không rời, không biết còn tưởng rằng bọn họ là tỷ muội ruột đấy."
Hàn thị nhìn Ninh thị một cái: "Ta đang xử lý gia sự, mời đệ muội lánh đi." Nàng tâm tình quả thực không tốt, nhất là khi liếc mắt nhìn sang, từ cửa sổ thuyền nhìn thấy ba bốn chiếc thuyền chở đầy tơ lụa hàng da hành lý của Ninh thị, tâm tình lại càng kém hơn.
Ninh thị đang định tranh thủ lúc ở trên thuyền tỉ tê với Hàn thị, lúc này liền không dám đắc tội nàng. Ả ta gượng cười nói: "Nhị tẩu có việc cứ làm trước đi, ta lát nữa lại tới tìm Nhị tẩu nói chuyện."
Chị em dâu giống như miếng "thuốc cao da chó", Hàn thị quả thực cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Suất vào Quốc Tử Giám, ở nhà nào cũng vô cùng quý giá. Cho dù chỉ nhường ra mấy năm, cũng làm chậm trễ rất nhiều chuyện của tử đệ trong gia tộc, Hàn thị làm sao có ý tốt mà mở miệng với trong nhà?
Vậy mà Ninh thị cứ ỷ vào mình được nể mặt, quấn quít chặt lấy, Hàn thị tức giận, cũng không định nể mặt ả ta, đang báo cáo sự tình với Lý lão thái thái, liền nói hết ra.
Chương 99 (Sửa lỗi) Gió sông tháng năm mạnh mẽ, thổi màn cửa bay phần phật.
Lý Thược Ngọc ngồi trong khoang thuyền của Tống Sư Trúc, tò mò nghe nàng nói chuyện với người bên ngoài.
Ngữ khí của Tống Sư Trúc không khác gì bình thường, vẫn trong trẻo giòn tan: "Cao tỷ tỷ, cảm ơn tỷ cố ý mang đài sen cho ta."
"Muội ăn quen là tốt rồi."
Cùng đáp lời với nàng là giọng nói trầm thấp của một nữ nhân, mang theo một cỗ nhẹ nhõm tùy ý, "Muội cũng thật thú vị, vậy mà lại thích mấy món ăn dân dã của đám người thô kệch chúng ta..."
"Trên thuyền hoa quả ít, đài sen cũng là vật hiếm lạ."
Gió sông thổi tan tiếng cười trong trẻo của Tống Sư Trúc, đối phương cũng cười theo: "... Yên tâm đi, lão thái thái nhà các ngươi đã phân phó, nếu thật sự có tiểu tặc mò lên, ta đảm bảo khu vực này của các ngươi không có việc gì!"
Nữ nhân vỗ ngực vang động trời, Lý Thược Ngọc ngồi trong phòng cũng lo nàng ta tự vỗ hỏng mình.
Mãi đến khi Tống Sư Trúc đi vào, Lý Thược Ngọc nhìn ánh mắt của nàng còn có chút khó tin. Mấy nữ tiêu sư của Trường Phong tiêu cục, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ như nam nhân, cao lớn tráng kiện, nàng gặp một lần liền sợ hãi, Tống Sư Trúc thật là quá to gan.
Tống Sư Trúc nhìn ánh mắt của nàng, liền biết nàng đang nghĩ gì. Nàng không khỏi nghĩ tới những lời hôm nay nghe được khi nói chuyện với Thập Nhị nương vào buổi chiều.
Ninh thị cho rằng mình nói chuyện bí mật trong khoang thuyền nhỏ, nhưng cửa sổ thuyền bốn phía mở rộng, người tập võ tai thính mắt tinh, lúc ấy nghe Cao Lục nương trào phúng thuật lại lời Ninh thị, Tống Sư Trúc trong lòng lập tức có một dự cảm sâu sắc, cảm thấy Ninh thị lần này hẳn là gặp xui xẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận