Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 125

Đây là ý tốt của bà bà, Tống Sư Trúc cũng không từ chối, mang theo Lý thị đang buồn bực trong lòng trở về viện của mình.
Tống Sư Trúc vừa ra khỏi cửa viện Khánh Vân, liền chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị Lý thị thu thập, bất quá không ngờ mẹ nàng ngược lại bình tĩnh lại, nhìn nàng một cái, liền cùng nàng dạo qua một vòng trong phủ, lại xem xét của hồi môn của nàng, rồi mới theo nàng vào nhà.
Vừa vào cửa, Lý thị lên tiếng: "Trong thư viện nhiều nhân tài, vì sao con rể đột nhiên lại muốn đến phủ học?" Lúc trước nàng gả khuê nữ cho Phong gia, là nghĩ đến gần nhà, trong nhà có thể thường xuyên trông nom nàng, không ngờ mới gả đi chưa tới nửa tháng, Tống Sư Trúc đã muốn theo cùng đến phủ thành bồi đọc.
Lý thị từ sáng sớm sau khi nhận được tin tức, trong lòng vẫn buồn bực không thôi.
Tống Sư Trúc đoán Lý thị chắc chắn sẽ hỏi, lập tức liền đem tin tức phủ học sẽ có đại nho tọa trấn nói ra.
Lý do này không thể bác bỏ, Lý thị buồn bực trong lòng, trừng nàng một cái, lại nói không muốn khuê nữ và con rể phải ở riêng hai nơi, đến ngay cả Triệu thị làm bà bà, đều vui mừng khi thấy vợ chồng trẻ sống chung một chỗ, Lý thị đương nhiên sẽ không cản trở.
Tống Sư Trúc cười tới gần, ôm mẹ nàng an ủi: "Ta cũng muốn ra ngoài nhìn xem, ở phủ thành có cữu cữu một nhà, ta sẽ không phải chịu ủy khuất."
Nhà mẹ đẻ của Lý thị ở ngay Quỳnh Châu phủ, Tống Sư Trúc cũng từng cùng đi thăm người thân. Nghĩ đến vị đại nho trong miệng Phong Hằng, nàng không khỏi hỏi: "Đều là họ Lý, Lý đại nho có quan hệ gì với nhà cậu không?"
Gia tộc Lý thị tại phủ thành cũng coi là đại gia tộc, nếu có, quan hệ này liền dễ dàng kéo gần hơn một chút.
Tống Sư Trúc đi đường tắt, tâm tư vừa nhìn liền biết ngay, Lý thị điểm nhẹ trán nàng: "Con chỉ toàn nghĩ chuyện tốt. Nếu Lý thị mà có một vị đại nho, ta đã sớm đưa đệ đệ con về nhà mẹ đẻ đọc sách."
Cùng là họ Lý, quan hệ đương nhiên là có, nhưng Lý đại nho là tộc nhân của một tông tộc khác, bản thân lại không thân thiết với nhà mẹ đẻ của nàng. Lý thị ngẫm lại cũng có chút đáng tiếc.
Nàng thở dài, nhìn khuê nữ và thái độ vừa rồi của Triệu thị, nàng liền biết Tống Sư Trúc chắc chắn sẽ không ở lại huyện thành, thầm nghĩ mình phải viết một bức thư báo cho ca ca, lại nhắc tới việc để Tống Sư Trúc ở tại nhà mẹ đẻ.
Tống Sư Trúc lập tức lắc đầu nói: "Còn không biết phải ở bao lâu, ta không đến nhà cậu." Nếu chỉ có một mình nàng thì không sao, còn có Phong Hằng. Phong Hằng chắc chắn không vui ở nhà cậu của nàng, không chỉ ra vào bất tiện, lại có nhiều trưởng bối, làm gì cũng không thoải mái.
Lý thị liếc mắt đã hiểu rõ tâm tư Tống Sư Trúc, hừ nói: "Con bây giờ gả đi rồi, không sợ ta giận sao?" Phong thân gia là người tính tình không màng mọi sự, nàng mọi thứ đều lo liệu rõ ràng cho nàng, vậy mà Tống Sư Trúc còn không đồng ý. Lý thị cảm thấy một mảnh hảo tâm của mình bị coi như lòng lang dạ thú.
Tống Sư Trúc từ nhỏ đã rất có tâm đắc trong việc dỗ dành mẹ nàng, xuất giá cũng không bỏ quên kỹ năng này.
Nàng nâng cánh tay Lý thị lên, rồi chui vào trong ngực bà, lại đem mặt dán lên lồng ngực bà, nghe nhịp tim của bà, còn muốn đếm thành tiếng.
Khiến Lý thị vừa bực mình vừa buồn cười, không khỏi đánh nhẹ vào cánh tay nàng, tức giận nói: "Ta còn không phải vì con sao, con nói xem có bằng lòng hay không?" Một nàng dâu mới gả đi theo tướng công ra ngoài ở, bên trên lại không có trưởng bối trông nom, Lý thị suy nghĩ một chút đã thấy lo lắng, nhất là khuê nữ thỉnh thoảng lại gây chuyện, khiến người ta không yên tâm, Lý thị càng thêm bất an.
Tống Sư Trúc đương nhiên vẫn không đồng ý, nàng bình tĩnh nói: "Thứ nhất, Phong gia có tòa nhà ở phủ thành, nếu không ở nhà mình, chắc chắn sẽ có người gièm pha. Thứ hai, ngạn ngữ có câu, ở lâu sinh phiền, đến nhiều hôn cũng nhạt. Nương và cữu cữu mợ quan hệ tốt, ta cũng không muốn vì hai chúng ta mà khiến mọi người không vui."
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Nếu có chuyện gì, ta tự sẽ đến cửa tìm cữu cữu giúp đỡ." Lý thị xuất giá hơn mười năm, bây giờ hàng năm vẫn nhận được lễ vật từ phủ thành gửi tới, Tống Sư Trúc thật sự không muốn vì quan hệ của nàng mà làm hỏng tình cảm giữa Lý thị và mợ. Mẹ nàng là vì yêu thương con gái mà lo lắng, sợ nàng ở bên ngoài gặp phiền phức, nàng lại càng không thể làm như vậy.
Lý thị thấy khuê nữ trước mặt nàng một bộ một dạng, mười phần có trật tự, biết khó mà thay đổi chủ ý của khuê nữ, thở dài: "Con đã suy nghĩ kỹ, cứ làm theo ý con." Nàng trong lòng đương nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý tẩu tử sẽ không đồng ý, nhưng nàng nghĩ sẽ gửi biếu trong nhà chút lễ vật quý giá, tẩu tử xem ở lễ vật và tình cảm trước đây, hẳn là sẽ không nói gì thêm.
Chỉ là không chịu nổi Tống Sư Trúc tính cách cố chấp này.
Sau khi Lý thị bình tĩnh lại, cũng biết mình không thể thuyết phục được Tống Sư Trúc, lắc đầu, cũng không tranh cãi về chuyện này nữa, nhà mẹ đẻ ngay tại phủ thành, không thể để khuê nữ ở trên địa bàn nhà mẹ đẻ mà còn phải chịu ấm ức.
Trong lòng nàng quyết định viết thư về cho ca ca quan tâm chiếu cố cháu gái, ngoài miệng lại hỏi về chuyện hai ngày nay Hoàng gia tới cửa gây rối.
Mặc dù Tống Sư Trúc thường xuyên đưa tin về nhà, nhưng không biết có phải nàng đã dạy khuê nữ quá tốt, chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói, Tống Sư Trúc rất có chừng mực, Triệu thị mấy ngày nay luôn nghe nàng báo tốt mà giấu xấu, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
Tống Sư Trúc cũng không phải sợ nhà mẹ đẻ biết những chuyện xấu này, nàng chỉ cảm thấy không có gì đáng nói, dù sao đều đã giải quyết. Cũng giống như trước khi xuất giá, nàng nói với mẹ những lo lắng về tẩu tử trong lòng, Lý thị lại cảm thấy không có gì đáng lo, trước ưu thế tuyệt đối, người Hoàng gia thật sự không có sức chống cự.
Bất quá lúc này nghe mẹ nàng hỏi tới, nàng vẫn đem mọi chuyện kể lại một lần. Không biết có phải đột nhiên thông suốt, trong lòng nàng khẽ động, đột nhiên cảm thấy Hoàng thị có khi nào cũng giống nàng xuyên vào hay không?
Nghĩ đến hôm nay, trước khi người Hoàng gia rời đi trong bộ dạng ảm đạm, đáy mắt tẩu tử lộ vẻ vui mừng, trong lòng nàng càng thêm lo nghĩ.
Lý thị nhìn khuê nữ đang nói chuyện, liền lo lắng sai người dâng hương án, đốt hương trước bài vị, gieo quẻ, thần sắc vô cùng kỳ quái.
Bất quá Tống Sư Trúc ngược lại an tâm, nàng gieo ba lần quẻ, đều là hình mặt trăng lưỡi liềm song song hướng lên, trong lòng cuối cùng cũng tan hết nghi ngờ.
Lý thị hỏi nàng làm gì, nàng cũng không giấu diếm: "Ta chỉ cảm thấy tẩu tử có chút kỳ quái..." Nàng hỏi ông trời Hoàng thị có phải cũng giống nàng, ông trời sảng khoái cho nàng một câu trả lời phủ nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận