Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 263

Tống Sư Trúc lại nhìn Ninh Nhị phu nhân một chút. Nàng nghĩ thầm, trách sao Ninh thị lại tốn công sức như vậy, hóa ra còn có mối lợi này.
Ninh Nhị phu nhân cười nói: "Đại Lang tính tình trầm ổn, Nhị Lang hoạt bát hơn một chút, Tam Lang lanh lợi nhất, bình thường ta nhìn mấy đứa chúng nó, đứa nào cũng đều đáng yêu, thực sự khó mà lựa chọn." Các cháu trong lòng nàng đều là tốt nhất, Ninh Nhị phu nhân tự nhiên tin tưởng Đại phò mã.
Uy Viễn Bá phu nhân nãy giờ vẫn không nói gì, lúc này lại chen vào nói: "Vậy thì nhìn kỹ lại xem sao, dù sao ai được nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của A Nhân, thì có thể kế thừa Uy Viễn Bá phủ, cũng không thể để giữa huynh đệ bọn chúng mất hòa khí."
Thái hậu liếc nhìn biểu lộ của Ninh Đại phu nhân, đột nhiên cười nói: "Đúng là phải nhìn cho kỹ, ai gia chờ các ngươi trong phủ trải qua sổ sách kế thừa. Ngày hành lễ, ai gia nhất định sẽ dâng lên một món lễ lớn."
Ninh Đại phu nhân cười đến gượng gạo, lại nói vài câu rồi cáo lui.
Chương 111: (Sửa lỗi) Người nhà họ Ninh sau khi rời đi, cung ma ma bên cạnh vô cùng có nhãn lực, lập tức cho các tiểu cung nữ tiến vào thay trà, định đem toàn bộ dấu vết người nhà họ Ninh lưu lại thay đổi hết.
Tống Sư Trúc từ nãy tiến vào đến giờ còn chưa được ngồi, Thái hậu ngược lại không có ý để nàng đứng phạt, cũng cho người mang hai cái ghế đôn tròn vào.
Nàng ngồi ở phía dưới Lý Thư Ngọc, mỉm cười nghe Thái hậu cùng Lý lão thái thái ở phía trên đối thoại.
Xem kịch tốn quá nhiều khí lực, Thái hậu nhấp một ngụm trà, mới buông chén trà xuống, thở dài: "Lần này để ngươi chê cười rồi."
Lý lão thái thái lắc đầu: "Nương nương đây là nói gì, nói một câu đại bất kính, Chiêu Khang trưởng công chúa cũng là ta nhìn lớn lên, khi còn sống nàng đối đãi phò mã tốt bao nhiêu, ta nếu biết những sự tình này, thì không có không cùng nương nương nói đạo lý."
Thái hậu nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cũng chỉ có ngươi nghĩ như vậy." Uy Viễn Bá phủ chính là một lũ "tử Bạch Nhãn Lang". Chiêu Khang của nàng cho dù không thể sinh, những năm này đã giúp Ninh gia kiếm bao nhiêu lợi ích, trước khi lâm chung còn để nàng đồng ý giúp phò mã kế thừa tước vị.
Nghĩ đến những việc làm của con rể, trong mắt Thái hậu lóe lên một tia chán ghét, bất quá rất nhanh, tia chán ghét này liền tan biến. Đại phò mã vừa rồi ở Nhân An cung hèn mọn như chó, nàng nhìn thấy, cũng đã thoải mái mấy phần. Nàng muốn để những người kia của Ninh gia nhìn xem, không có khuê nữ của nàng, Ninh gia sẽ thành cái dạng gì.
Tống Sư Trúc suy nghĩ câu nói này của Thái hậu, trong lòng đột nhiên thở phào một hơi. Xem ra Đại phò mã ở chỗ Thái hậu là không thể xoay người nổi.
Trước đó nàng còn lo lắng chuyện này bị Thái hậu biết sau sẽ liên lụy nhà bọn họ, hiện tại cảm thấy nguy cơ vừa biến mất, Tống Sư Trúc nhìn Thái hậu, thế nào cũng đều cảm thấy giống như một tòa núi dựa lớn uy nghiêm toả ra bốn phía. Địch nhân của cừu nhân chính là bằng hữu của mình. Chỉ cần Thái hậu tiếp tục duy trì sự chán ghét đối với Đại phò mã, vậy sau này Nhị thẩm có lẽ không cần tốn nhiều sức lực liền có thể báo thù.
Tống Sư Trúc trong lòng cao hứng một chút, liền có chút lộ ra ngoài mặt.
Thái hậu ngũ giác nhạy cảm, lập tức liền phát giác được ánh mắt thiện ý Tống Sư Trúc bắn ra tới. Trong nội tâm bà có chút buồn cười, đột nhiên cũng nghĩ đến sự khó xử và xấu hổ của Tống gia khi ở trong chuyện này.
Đều là nữ nhân, Thái hậu nghĩ đến tao ngộ của Phùng thị, cũng có mấy phần đồng tình. Nhưng Tống gia đến cùng nuôi đứa bé kia, chọc lấy tâm can khuê nữ của bà, bà có thể làm được không "giận chó đánh mèo", đã là ân điển.
Thái hậu cho người đem một đĩa bánh phục linh đưa đến trước mặt Tống Sư Trúc trên bàn nhỏ, khẽ mỉm cười nói: "Đây là món Thư Ngọc xưa nay thích ăn, ngươi cũng nếm thử một chút." Lại ôn hòa nói với Lý Thư Ngọc: "Vừa rồi thấy ngươi nãy giờ không nói gì, có phải bị Đại phò mã dọa rồi không?"
Lý Thư Ngọc nói đùa: "Đại phò mã quá nghiêm túc, ta không tiện ảnh hưởng đến hắn." Vừa rồi nàng một mực không lên tiếng, ngoại trừ việc trên đó không có chỗ trống cho nàng nói chuyện, cũng là thật muốn xem kỹ diễn kỹ của Đại phò mã. Nghĩ đến lúc trước mình còn từng cảm động vì Đại phò mã, Lý Thư Ngọc đã cảm thấy xấu hổ.
Thái hậu cười cười, nhưng không tiếp tục chủ đề này, mà ngược lại nói với Tống Sư Trúc: "Hảo hài tử, công lao của ngươi, ai gia đã nghe qua một chút. Lúc này bảo ngươi tiến đến, vốn là muốn làm trước mặt thưởng cho ngươi. Nhưng buổi sáng mới có tin báo truyền đến, nói là phản vương còn có cá lọt lưới tại kinh, liền không làm cho ngươi quá chói mắt."
Tống Sư Trúc lắc đầu nói: "Không dám nhận thưởng của Thái hậu, trong chuyện này ta đã nhận của lão thái thái không ít lễ vật, cũng không dám muốn thêm nữa."
Kỳ thật lúc ấy giúp Lý gia, cũng là đang giúp mình. Tống Sư Trúc không thể tưởng tượng nổi mấy ngàn thanh binh khí kia trộm vận chuyển thành công sẽ có hậu quả gì. Nàng và Phong Hằng đều ở trên thuyền, Hoàng gia có thể tính sổ, bọn hắn khẳng định cũng không thoát khỏi liên quan.
Ban thưởng hay không, liền cùng Thái hậu nói, nhà bọn họ không quyền không thế, nếu thật sự để người ta biết bọn họ có tác dụng trong đó, nhà bọn họ không chịu nổi trả thù.
Đã như vậy, còn không bằng im hơi lặng tiếng phát tài, chỉ cần thượng vị giả nhớ kỹ công lao của bọn họ, về sau lúc nào lại không thể đòi lại.
Có lẽ bề ngoài của nàng quá vô hại, Tống Sư Trúc trong lòng lần này tính toán nhỏ nhặt, Thái hậu thế mà nhìn không ra.
Bà lắc đầu nói: "Ngươi ngược lại là không tham lam." Nghĩ đến tên của Tống Sư Trúc, bà không khỏi hít một tiếng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hảo cảm đối với nàng.
Tống Sư Trúc luôn luôn đối với thiện ý của người khác mười phần mẫn cảm, lập tức liền cảm giác được sự khác biệt của Thái hậu.
Nàng nghĩ thầm, tâm tư của Thái hậu nương nương thật đúng là thâm bất khả trắc. Vừa rồi Lý lão thái thái giới thiệu tục danh của nàng, Thái hậu nói cười yến yến, nhưng Tống Sư Trúc lại không cảm nhận được bà có bao nhiêu thật tình, cho tới bây giờ, hảo cảm của Thái hậu với nàng mới từ số không biến thành số dương.
Bởi vì cảm thấy tâm tư của Thái hậu khó dò, Tống Sư Trúc sau đó đều không nói lời nào, sợ mình lúc nào chọc giận Thái hậu mà lại không tự biết.
Thái hậu thấy vậy, ngược lại là lại lắc đầu, bà ôn hòa nói với Lý Thư Ngọc: "Huệ Tâm số một trở về trong cung, ngươi lại là thường xuyên qua lại, không bằng ngươi mang Huệ Tâm đến ngự hoa viên xem một chút."
Nghe lời nghe ý, Thái hậu rõ ràng có chuyện muốn nói cùng bà cố của mình, Lý Thư Ngọc liền dịu dàng ngoan ngoãn đáp ứng.
Thẳng đến khi ra khỏi Nhân An cung của Thái hậu, Lý Thư Ngọc mới khôi phục mấy phần hoạt bát. Nàng rất có kinh nghiệm nói với Tống Sư Trúc: "Nương nương cùng tổ mẫu vừa nhắc tới nói chuyện, không sai biệt lắm phải hơn nửa canh giờ. Chúng ta ở bên ngoài lâu một chút rồi hãy trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận