Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 153

Tống Sư Trúc đứng ở cổng, khẽ hỏi ma ma bên cạnh. Cữu cữu bệnh mấy ngày không thấy đỡ, nàng mỗi ngày đều đến nhà cậu một chuyến, hôm nay vừa tới, chỉ nghe thấy mợ đứng cạnh cửa sổ chính đường thở than.
Ma ma cũng đi theo thở dài: "Phu nhân mấy ngày nay đều như vậy, chắc là lo lắng cho lão gia."
Tống Sư Trúc còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy mợ xoay đầu lại nói: "Ai nói ta lo lắng cho hắn?" Lý cữu mẫu trừng mắt với tâm phúc ma ma hay nói lời bịa đặt, lại nhìn cháu gái trước mặt hoàn toàn không biết gì cả, đính chính: "Ta là đang nghĩ cho đại biểu ca của ngươi."
Vị tướng công kia của nàng, từ lúc trẻ đã là kẻ tính tình không tim không phổi, lúc này cuối cùng cũng gặp phải thất bại, Lý cữu mẫu không hề đau lòng.
Người nàng đau lòng chính là con trai mình.
"Đại biểu ca làm sao?" Tống Sư Trúc hiếu kỳ hỏi.
Lý cữu mẫu lại không muốn tiếp tục chủ đề này. Đại nhi tử làm cái gì, nàng lòng dạ biết rõ.
Bởi vì quan hệ của nàng, Lý Ngọc Ẩn từ nhỏ đã có quan hệ cực kỳ không hòa thuận với các thứ đệ trong nhà. Lý cữu mẫu lúc trẻ tuổi thích thấy cảnh tượng này. Nhưng khi lớn tuổi, ngược lại cảm thấy có chút không ổn.
Nàng hít một hơi, Lý Ngọc Ẩn đối với huynh đệ tỷ muội đều quá bạc tình.
Lý cữu cữu mang bệnh không rảnh quan tâm chuyện khác, nhưng Lý cữu mẫu lại biết, Lý thị tộc trưởng tộc lão đến cửa vào lúc này, tất cả đều là do Lý Ngọc Ẩn nhờ vả.
Lúc này Tống Sư Trúc đột nhiên nhìn thấy một phụ nhân quen mắt xuất hiện trong viện, vừa thấy nàng liền cẩn thận từng li từng tí hành lễ, Lý cữu mẫu nhìn theo, hiểu rõ nói: "Kia là di nương của Nhưng ca nhi, bây giờ đang ở trong viện của ta."
"Mợ thật sự là thiện nhân." Tống Sư Trúc nói. Mợ sắp đến tuổi già, lòng dạ thế mà rộng lớn... Thật là khiến người ta không tưởng được.
"Nếu ta là thiện nhân, ta nên đem nàng chuyển đến trong viện của cữu cữu ngươi." Lý cữu mẫu khoát khoát tay, tỏ vẻ mình không thích nghe những lời hư ảo này. Bất quá nhìn cháu gái ngây thơ như vậy, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là nói cho nàng một lần về những chuyện mờ ám bên trong.
Nàng làm như vậy, không phải vì thiện lương, càng không phải để thay nhi tử bù đắp. Lý cữu cữu dù tâm địa lạnh lẽo cứng rắn đến đâu, trải qua việc bị ép thoát ly quan hệ phụ tử, trong lòng khó tránh khỏi sẽ hổ thẹn với nhi tử.
Lý cữu mẫu xưa nay rất nhạy cảm với những chuyện này, lúc này liền quyết định ra tay trước, gia nghiệp chỉ có một chút như vậy, không thể để Lý cữu cữu mặc cho nỗi áy náy trong lòng dâng lên mà đem cho tiện nhân bên cạnh.
Nói nói, nàng lại thở dài nói: "Mợ nói, ngươi phải thật sự ghi nhớ. Mẹ ngươi đời này sống sung sướng, nhưng bên ngoài ai có thể so sánh với Tống gia các ngươi? Trên đời này chỉ cần là nam tử, đều sẽ có tâm tư tham hoa háo sắc. Ngươi khi còn là cô nương thường có mẹ ngươi che chở, hiện tại tự mình lo liệu, mọi thứ phải nghĩ nhiều hơn một chút."
Tống sư phó thuận theo gật đầu, lấy thân phận của mợ mà nói, những lời này của nàng được coi là thành thật với nhau.
Lý cữu mẫu nói xong, nhìn sắc mặt ma ma bên cạnh muốn nói lại thôi, lại chỉ về phía nàng nói với Tống Sư Trúc: "Lát nữa ngươi vừa đi, lão già này khẳng định lại lải nhải ta."
"Mợ là đau lòng ta, mới có thể nói ra những lời này, trong lòng ta cũng biết." Tống sư phó mặt giãn ra mà cười, cũng hiểu ma ma đang lo lắng điều gì.
"Có nghe hay không, Trúc tỷ muội hiểu chuyện đây."
Tống Sư Trúc cũng nhịn không được nữa, mặt mày tràn đầy ý cười, mợ luôn luôn vui tính, hôm nay lại đặc biệt đùa.
Lý Ngọc Ẩn vừa đến viện của mẫu thân, liền nghe được tiếng cười nói bên trong, đúng lúc Lý thái thái cũng trông thấy con trai, chỉ vào hắn nói: "Đại biểu ca ngươi mấy ngày nay cứ ở trong thư phòng, ta còn tưởng hắn phải ở trong thư phòng đến sông cạn đá mòn."
Tống Sư Trúc cười nói: "Đại biểu ca là có chuyện mà."
Lý cữu mẫu: "Cũng chỉ có ngươi giúp hắn nói chuyện." Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "Biểu ca ngươi tuổi tác đều lớn như vậy, ta gần đây đang giúp hắn tìm kiếm việc hôn nhân, Trúc tỷ muội có nhân tuyển thích hợp nào không?"
Lý Ngọc Ẩn: ...
Tống Sư Trúc: ... Cữu cữu còn đang trên giường bệnh, mợ thế mà lại muốn tìm đối tượng cho đại biểu ca... Nghĩ đến cữu cữu mấy ngày nay bệnh nặng, tâm tính mất cân bằng, luôn sầu lo mình già không ai hiếu kính, Tống Sư Trúc cảm thấy cữu cữu khẳng định lại muốn tức giận đến ngã bệnh. Nàng cười nói: "Ta ở phủ thành nhận biết cô nương, còn không có nhiều bằng số lượng bánh quế trên bàn này."
Lý Ngọc Ẩn trong lòng biết mẹ hắn chính là muốn mượn lúc biểu muội cũng có mặt để ép hắn, hắn liếc nhìn Tống Sư Trúc đang cười, bất đắc dĩ nói: "Làm phiền biểu muội ở đây bồi tiếp mẹ ta, ta qua xem cha ta một chút."
Lý cữu mẫu lấy ngón cái chỉ bóng lưng của hắn nói: "Ngươi nhìn, vừa nhắc tới những này, hắn liền chạy. Nuôi nhi tử có làm được cái gì, ngoại trừ gây chuyện thì không có tác dụng gì khác." Thật sự là, quá vô dụng. Nàng mới nói có một câu như vậy hắn đã không chống nổi.
Nhìn đại biểu ca có vài phần chạy trối chết, Tống Sư Trúc như có điều suy nghĩ, luôn cảm thấy mợ nhìn cũng không thuần lương như trong tưởng tượng của nàng.
Lý cữu mẫu tiếp tục thở dài: "Biểu ca ngươi cũng lớn như vậy, mợ còn nghĩ bế cháu trai. Chính là tên khốn nạn này, mấy năm qua cứ không chịu gặp mặt cô nương, suýt chút nữa làm ta tức chết." Nói, còn dặn dò nàng cẩn thận: "Trúc tỷ muội nếu có cô nương phù hợp, nhớ nói với mợ một tiếng, mợ nhớ tình của ngươi."
Tống Sư Trúc nhìn mợ giảo hoạt như hồ ly, bật cười, gật đầu trước ánh mắt mong chờ của Lý cữu mẫu.
Ra khỏi cửa Lý gia, nhớ tới màn "thiên ngoại phi tiên" của mợ, nàng vẫn không nhịn được cười. Mợ chỉ là không muốn nàng ảnh hưởng đến đại sự nhân sinh của đại biểu ca, loại tâm tình này nàng cũng có thể hiểu được.
Nếu là nàng không biết tâm tư trước kia của đại biểu ca, nàng cũng rất muốn giúp Lý Ngọc Ẩn dắt mối, nhưng bây giờ như vậy, thật sự quá lúng túng.
Nghĩ đến bệnh của cữu cữu cũng sắp khỏi, Tống Sư Trúc quyết định mấy ngày này ít đến nhà cậu.
Nói đến, cữu cữu chỉ có một cái tâm bệnh này. Vụ án Lý Ngọc Nhưng vẫn đang theo trình tự, Lý gia xuất tiền giúp hắn mời một tụng sư, thế nhưng người nhà tú tài xảy ra chuyện cũng rất cường thế. Nếu không phải Lý thị nhất tộc quyết định nhanh chóng đem Lý Ngọc Nhưng ra khỏi tộc, nghe nói người nhà kia còn dự định đến cửa đòi một lời giải thích. Rất nhiều học sinh bị hắn liên lụy, đều xắn tay áo, hô bằng hữu đến ủng hộ tú tài một nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận