Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 37
Tống Sư Trúc nghe mẹ nàng nhắc tới, bèn lắc đầu nói: "Mỗi người đều có lựa chọn của mình... Người ngoài không nên tùy tiện ngăn cản."
Hơn nữa, mẹ nàng cũng đã nhìn lầm nàng. Có một số việc có thể quản, có một số việc ngoại trừ phải ăn nói cẩn thận, giữ bí mật cho người trong cuộc, thì bất luận làm cái gì đều lộ ra dư thừa.
Tống Sư Trúc cũng có thể hiểu rõ vì sao Tống Trinh Trinh lại đồng ý hợp tác. Phùng gia có thể làm ra nhiều chuyện không cần mặt mũi như vậy, cho nên ngay cả mẹ ruột cũng không thể tin tưởng.
Tống Trinh Trinh dù tốt dù xấu cũng ở Tống gia nhiều năm như vậy, đám người trong nhà có bản tính thế nào, nàng là người rõ ràng nhất.
Nếu muốn nói bên nào tương đối đáng tin, chắc chắn là Tống gia. Thế nhưng, sau khi không còn thân phận đích nữ của Tống gia, nàng muốn cho mình một con đường, liền phải lấy lòng Phùng thị, phải không từ thủ đoạn mà làm ra một vài chuyện.
Nếu không, nàng có thể lấy cái gì để đổi lấy một chỗ cắm dùi trong phủ. Lão thái thái mặc dù nói muốn giúp nàng xem xét chuyện hôn nhân, thế nhưng Phùng thị mới là mẹ đẻ của nàng, Phùng thị nếu thật sự muốn gây khó dễ, Tống Trinh Trinh không có cách nào giải quyết.
Với tình cảnh của nàng, không nỗ lực hy sinh thì không thể đạt được bất kỳ thứ gì. Chỉ là... Bất luận Phùng thị muốn Trinh tỷ muội làm cái gì, hẳn là cũng sẽ không để một tiểu cô nương làm ra chuyện quá phận khác người.
Lý thị thấy con gái tự mình nghĩ thông suốt, lại cười nói: "Hôm nay nếu con có gặp Trinh tỷ muội, bên cạnh có người lạ, nhớ kỹ đừng lên tiếng tìm nàng."
Tống Sư Trúc gật đầu, điểm tâm kế này nàng vẫn có.
Chương 19: Phong hóa tội (Sửa phần cuối) Lý thị mặc dù bảo nàng khi thấy Tống Trinh Trinh thì không nên tiến lên nhận nhau, bất quá Tống Sư Trúc cũng không cần dùng đến lời nhắc nhở này.
Thật sự là chuyện phát sinh cuối ngày hôm nay, khiến người ta quá mức chấn kinh.
Khánh Duyên Tự ở Phong Hoa Huyện có hương hỏa rất dồi dào. Lại sắp đến cuối năm, dân chúng ở nhà nhàn rỗi, lúc rảnh rỗi đều nguyện ý đến tắm Phật hội, nhận một bát cháo Laba để uống.
Xe ngựa Tống gia đến nơi, sơn môn chật ních người, nhìn không thấy bờ bến.
Xa phu tìm hồi lâu, mới tìm được một nơi hẻo lánh hơi yên tĩnh để bọn hắn xuống xe.
Phùng thị được nha hoàn dìu xuống xe thì không thấy bóng dáng tẩu tử và chất nữ đâu. Sớm trước khi xuất phát, nàng đã nói với Lý thị, hôm nay hai phòng ai làm việc nấy. Lý thị cũng không hỏi nhiều, hết sức tự nhiên đáp ứng.
Phùng thị nghĩ đến cả nhà Đại phòng, đột nhiên mỉm cười.
Tống Trinh Trinh ở tại trong phủ hơn nửa tháng, Phùng thị không tin tẩu tử sẽ không nói gì với chất nữ. Cô nương ở độ tuổi này, khó tránh khỏi bát quái hiếu kỳ, nhưng bất kể là do gia giáo, hay thiên tính, Đại điệt nữ ở trước mặt nàng từ trước tới nay rất có chừng mực, không nên nói một câu cũng khó mà nghe được.
Tống Nhị Lang sau khi sắp xếp xe ngựa cẩn thận, liền theo sư tiếp khách dẫn đường, dìu Phùng thị vào liêu phòng. Tống gia là nhà giàu ở Phong Hoa Huyện, các tiểu hòa thượng ở cổng đón khách đều nhận ra ký hiệu của Tống gia, sau khi dẫn bọn hắn vào phòng, tiểu hòa thượng lại sai người dâng trà, rồi đi xuống.
Dường như nhìn ra vẻ mỏi mệt trên mặt Phùng thị, từ đầu tới đuôi tiểu hòa thượng ngoại trừ xưng một câu Phật hiệu, đều yên lặng im ắng.
Tống Nhị Lang có chút lo lắng, hắn xuống ngựa lúc đã đặc biệt chú ý, chiếc xe ngựa chở Tống Trinh Trinh đã biến mất trong biển người mênh mông, lúc này không biết đi đâu.
Phùng thị uống một ngụm nước trà trong chùa cung cấp, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, nàng nhìn nhi tử, lắc đầu nói: "Trấn định chút." Nàng nói sự tình cho nhi tử, chỉ là muốn có sự chuẩn bị, không phải thật sự dự định để Tống Nhị Lang làm gì.
Con của nàng, phải đường hoàng khoa khảo làm quan, một chút ô uế cũng không thể dính vào.
Tống Nhị Lang nói: "Ta chỉ là lo lắng..." Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tham dự loại chuyện này, lo lắng là hết sức bình thường.
Phùng thị lắc đầu, không đáp lời, chỉ là từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi. Chu ma ma đi cùng nàng không biết chân tướng, thấy Nhị thiếu gia có chút uể oải vì bị Phùng thị lạnh nhạt, bèn nói: "Phu nhân đêm qua ngủ không ngon, thiếu gia đừng đa tâm."
Chu ma ma là người Phùng thị mới cất nhắc, tính tình trầm ổn, không hay nói lời nịnh nọt, lại thêm không quen Tống Nhị Lang, chỉ nói một câu rồi lại trầm mặc.
Tống Nhị Lang lắc đầu với ma ma mới của mẫu thân, cũng học theo dáng vẻ của Phùng thị ngồi xuống.
Chờ đợi tư vị luôn là gian nan nhất. Hắn biết mẫu thân đang chờ một kết quả.
Chờ đợi kẻ thù hận nhiều năm rơi vào trong lưới.
Người kia, ba huynh đệ bọn hắn đều chưa từng gặp qua, ngay cả hắn, cũng chỉ nghe Phùng thị nói qua, dung mạo của nàng ta giống Tống Trinh Trinh như đúc.
Khánh Duyên Tự rất lớn, có mấy chỗ mở ra để khách hành hương nghỉ ngơi. Cách chỗ Phùng thị một đoạn xa nhất, trong một viện, Tống Sư Trúc đang mỉm cười, cùng Phong Hằng đứng đối diện.
Lý thị và Phong Đại thái thái đang nói chuyện phiếm trong tăng xá của phương trượng Khánh Duyên Tự. Nghĩ đến ánh mắt mẹ ruột nhìn nàng như cười mà không phải cười lúc đi vào, Tống Sư Trúc từng trận chột dạ. Bất quá sau một cái chớp mắt, nàng lại cảm thấy mình không có gì phải chột dạ.
Các nàng và Phong Hằng đúng là vừa vặn mới đụng mặt.
Khánh Duyên Tự là ngôi chùa lớn nhất Phong Hoa Huyện, giống Tống gia là loại nhà giàu có căn cơ vững chắc ở bản huyện, khi đi tới nơi này, phương trượng bình thường đều phải đích thân chiêu đãi.
Lý thị không đặc biệt đi tìm Phùng thị, sau khi xuống xe ngựa, sư tiếp khách quen biết liền dẫn bọn hắn vào Đại Hùng Bảo Điện thắp hương.
Nói cũng khéo, mặc dù biết hôm nay Phong Đại thái thái sẽ tới tắm Phật hội, nhưng ai cũng không nghĩ tới trùng hợp lại gặp nhau ngay tại đại điện.
Vừa nhìn thấy một nữ quyến quen mắt đang đốt hương dập đầu trên bồ đoàn, Lý thị liền quay đầu nhìn nàng.
Lúc ấy, Phong Đại thái thái mặc một kiện áo da tơ lụa màu xanh ngọc, đang rút quẻ, thần sắc thành kính, cầm ống thẻ lay động một lát, rồi mới ném ra một cây xăm.
Dường như ném phải một cây Phật ký không tốt, nàng nhíu mày, đang muốn nói chuyện với phương trượng, Lý thị liền lên tiếng chào hỏi nàng.
Mẹ Phong Hằng dường như cũng hết sức kinh ngạc, bất quá hai nhà dù sao cũng sắp kết làm thông gia, đã từng gặp mặt mấy lần. Phong Đại thái thái lập tức trấn định lại. Sau khi Lý thị đốt hương xong, còn hẹn nàng cùng đi vào tăng xá của phương trượng đoán xăm.
Lúc ấy Tống Sư Trúc còn tưởng rằng bọn họ muốn ở liêu phòng cả buổi sáng. Không ngờ vị bà bà tương lai của nàng ném ra quẻ trung bình, mặc dù thần sắc lo lắng, nhưng nói chuyện lại hết sức thông tình đạt lý, nói với Lý thị: "Bên ngoài hội chùa náo nhiệt như vậy, không bằng để hai đứa nhỏ đi dạo một vòng."
Hơn nữa, mẹ nàng cũng đã nhìn lầm nàng. Có một số việc có thể quản, có một số việc ngoại trừ phải ăn nói cẩn thận, giữ bí mật cho người trong cuộc, thì bất luận làm cái gì đều lộ ra dư thừa.
Tống Sư Trúc cũng có thể hiểu rõ vì sao Tống Trinh Trinh lại đồng ý hợp tác. Phùng gia có thể làm ra nhiều chuyện không cần mặt mũi như vậy, cho nên ngay cả mẹ ruột cũng không thể tin tưởng.
Tống Trinh Trinh dù tốt dù xấu cũng ở Tống gia nhiều năm như vậy, đám người trong nhà có bản tính thế nào, nàng là người rõ ràng nhất.
Nếu muốn nói bên nào tương đối đáng tin, chắc chắn là Tống gia. Thế nhưng, sau khi không còn thân phận đích nữ của Tống gia, nàng muốn cho mình một con đường, liền phải lấy lòng Phùng thị, phải không từ thủ đoạn mà làm ra một vài chuyện.
Nếu không, nàng có thể lấy cái gì để đổi lấy một chỗ cắm dùi trong phủ. Lão thái thái mặc dù nói muốn giúp nàng xem xét chuyện hôn nhân, thế nhưng Phùng thị mới là mẹ đẻ của nàng, Phùng thị nếu thật sự muốn gây khó dễ, Tống Trinh Trinh không có cách nào giải quyết.
Với tình cảnh của nàng, không nỗ lực hy sinh thì không thể đạt được bất kỳ thứ gì. Chỉ là... Bất luận Phùng thị muốn Trinh tỷ muội làm cái gì, hẳn là cũng sẽ không để một tiểu cô nương làm ra chuyện quá phận khác người.
Lý thị thấy con gái tự mình nghĩ thông suốt, lại cười nói: "Hôm nay nếu con có gặp Trinh tỷ muội, bên cạnh có người lạ, nhớ kỹ đừng lên tiếng tìm nàng."
Tống Sư Trúc gật đầu, điểm tâm kế này nàng vẫn có.
Chương 19: Phong hóa tội (Sửa phần cuối) Lý thị mặc dù bảo nàng khi thấy Tống Trinh Trinh thì không nên tiến lên nhận nhau, bất quá Tống Sư Trúc cũng không cần dùng đến lời nhắc nhở này.
Thật sự là chuyện phát sinh cuối ngày hôm nay, khiến người ta quá mức chấn kinh.
Khánh Duyên Tự ở Phong Hoa Huyện có hương hỏa rất dồi dào. Lại sắp đến cuối năm, dân chúng ở nhà nhàn rỗi, lúc rảnh rỗi đều nguyện ý đến tắm Phật hội, nhận một bát cháo Laba để uống.
Xe ngựa Tống gia đến nơi, sơn môn chật ních người, nhìn không thấy bờ bến.
Xa phu tìm hồi lâu, mới tìm được một nơi hẻo lánh hơi yên tĩnh để bọn hắn xuống xe.
Phùng thị được nha hoàn dìu xuống xe thì không thấy bóng dáng tẩu tử và chất nữ đâu. Sớm trước khi xuất phát, nàng đã nói với Lý thị, hôm nay hai phòng ai làm việc nấy. Lý thị cũng không hỏi nhiều, hết sức tự nhiên đáp ứng.
Phùng thị nghĩ đến cả nhà Đại phòng, đột nhiên mỉm cười.
Tống Trinh Trinh ở tại trong phủ hơn nửa tháng, Phùng thị không tin tẩu tử sẽ không nói gì với chất nữ. Cô nương ở độ tuổi này, khó tránh khỏi bát quái hiếu kỳ, nhưng bất kể là do gia giáo, hay thiên tính, Đại điệt nữ ở trước mặt nàng từ trước tới nay rất có chừng mực, không nên nói một câu cũng khó mà nghe được.
Tống Nhị Lang sau khi sắp xếp xe ngựa cẩn thận, liền theo sư tiếp khách dẫn đường, dìu Phùng thị vào liêu phòng. Tống gia là nhà giàu ở Phong Hoa Huyện, các tiểu hòa thượng ở cổng đón khách đều nhận ra ký hiệu của Tống gia, sau khi dẫn bọn hắn vào phòng, tiểu hòa thượng lại sai người dâng trà, rồi đi xuống.
Dường như nhìn ra vẻ mỏi mệt trên mặt Phùng thị, từ đầu tới đuôi tiểu hòa thượng ngoại trừ xưng một câu Phật hiệu, đều yên lặng im ắng.
Tống Nhị Lang có chút lo lắng, hắn xuống ngựa lúc đã đặc biệt chú ý, chiếc xe ngựa chở Tống Trinh Trinh đã biến mất trong biển người mênh mông, lúc này không biết đi đâu.
Phùng thị uống một ngụm nước trà trong chùa cung cấp, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, nàng nhìn nhi tử, lắc đầu nói: "Trấn định chút." Nàng nói sự tình cho nhi tử, chỉ là muốn có sự chuẩn bị, không phải thật sự dự định để Tống Nhị Lang làm gì.
Con của nàng, phải đường hoàng khoa khảo làm quan, một chút ô uế cũng không thể dính vào.
Tống Nhị Lang nói: "Ta chỉ là lo lắng..." Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tham dự loại chuyện này, lo lắng là hết sức bình thường.
Phùng thị lắc đầu, không đáp lời, chỉ là từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi. Chu ma ma đi cùng nàng không biết chân tướng, thấy Nhị thiếu gia có chút uể oải vì bị Phùng thị lạnh nhạt, bèn nói: "Phu nhân đêm qua ngủ không ngon, thiếu gia đừng đa tâm."
Chu ma ma là người Phùng thị mới cất nhắc, tính tình trầm ổn, không hay nói lời nịnh nọt, lại thêm không quen Tống Nhị Lang, chỉ nói một câu rồi lại trầm mặc.
Tống Nhị Lang lắc đầu với ma ma mới của mẫu thân, cũng học theo dáng vẻ của Phùng thị ngồi xuống.
Chờ đợi tư vị luôn là gian nan nhất. Hắn biết mẫu thân đang chờ một kết quả.
Chờ đợi kẻ thù hận nhiều năm rơi vào trong lưới.
Người kia, ba huynh đệ bọn hắn đều chưa từng gặp qua, ngay cả hắn, cũng chỉ nghe Phùng thị nói qua, dung mạo của nàng ta giống Tống Trinh Trinh như đúc.
Khánh Duyên Tự rất lớn, có mấy chỗ mở ra để khách hành hương nghỉ ngơi. Cách chỗ Phùng thị một đoạn xa nhất, trong một viện, Tống Sư Trúc đang mỉm cười, cùng Phong Hằng đứng đối diện.
Lý thị và Phong Đại thái thái đang nói chuyện phiếm trong tăng xá của phương trượng Khánh Duyên Tự. Nghĩ đến ánh mắt mẹ ruột nhìn nàng như cười mà không phải cười lúc đi vào, Tống Sư Trúc từng trận chột dạ. Bất quá sau một cái chớp mắt, nàng lại cảm thấy mình không có gì phải chột dạ.
Các nàng và Phong Hằng đúng là vừa vặn mới đụng mặt.
Khánh Duyên Tự là ngôi chùa lớn nhất Phong Hoa Huyện, giống Tống gia là loại nhà giàu có căn cơ vững chắc ở bản huyện, khi đi tới nơi này, phương trượng bình thường đều phải đích thân chiêu đãi.
Lý thị không đặc biệt đi tìm Phùng thị, sau khi xuống xe ngựa, sư tiếp khách quen biết liền dẫn bọn hắn vào Đại Hùng Bảo Điện thắp hương.
Nói cũng khéo, mặc dù biết hôm nay Phong Đại thái thái sẽ tới tắm Phật hội, nhưng ai cũng không nghĩ tới trùng hợp lại gặp nhau ngay tại đại điện.
Vừa nhìn thấy một nữ quyến quen mắt đang đốt hương dập đầu trên bồ đoàn, Lý thị liền quay đầu nhìn nàng.
Lúc ấy, Phong Đại thái thái mặc một kiện áo da tơ lụa màu xanh ngọc, đang rút quẻ, thần sắc thành kính, cầm ống thẻ lay động một lát, rồi mới ném ra một cây xăm.
Dường như ném phải một cây Phật ký không tốt, nàng nhíu mày, đang muốn nói chuyện với phương trượng, Lý thị liền lên tiếng chào hỏi nàng.
Mẹ Phong Hằng dường như cũng hết sức kinh ngạc, bất quá hai nhà dù sao cũng sắp kết làm thông gia, đã từng gặp mặt mấy lần. Phong Đại thái thái lập tức trấn định lại. Sau khi Lý thị đốt hương xong, còn hẹn nàng cùng đi vào tăng xá của phương trượng đoán xăm.
Lúc ấy Tống Sư Trúc còn tưởng rằng bọn họ muốn ở liêu phòng cả buổi sáng. Không ngờ vị bà bà tương lai của nàng ném ra quẻ trung bình, mặc dù thần sắc lo lắng, nhưng nói chuyện lại hết sức thông tình đạt lý, nói với Lý thị: "Bên ngoài hội chùa náo nhiệt như vậy, không bằng để hai đứa nhỏ đi dạo một vòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận