Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 172
Đáng tiếc đêm qua nàng lại gặp ác mộng, **thuốc cao da chó** dán đầy trên thân, hôm nay cùng người khác nói chuyện phiếm, trong lòng luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Lý đại cô nương nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của biểu tỷ, do dự một chút, cố nén chột dạ tiến lên phía trước nói: "Trúc biểu tỷ, nếu không thoải mái, không bằng đến trong phòng nghỉ ngơi đi?"
Tống Sư Trúc cũng không chối từ: "Vậy ta đi trước đây."
Nàng cảm thấy biểu muội không cần thiết phải làm ra vẻ mặt như kẻ trộm vậy...
Mấy vị biểu muội đều đến tuổi kết hôn, nhưng ở Lý gia, con thứ, thứ nữ ở trước mặt mợ không có cảm giác tồn tại, mợ ra ngoài cũng không thích mang theo thứ nữ để giữ thể diện. Các biểu muội không dám kháng nghị, hôm nay thật vất vả đợi được cơ hội ra ngoài đãi khách, có lẽ ban đầu cho rằng có cơ hội cùng các phu nhân bắt chuyện, nhưng lại bị nàng đoạt mất danh tiếng, muốn đuổi nàng đi... Nàng cũng có thể hiểu được.
Tống Sư Trúc cũng không quá muốn ở lại đây lâu, đêm qua bị ác mộng đuổi theo, xác thực tinh thần không được tốt lắm.
Từ Ngàn Ý tuy rằng còn chưa tới, nhưng nàng luôn có loại trực giác mãnh liệt, cảm thấy cô nương này sẽ tung ra chiêu lớn. Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay nếu không phải là chính mình cậu nhà xử lý yến tiệc, nàng nhất định sẽ mời Lý Theo Ngọc đến cùng. Đáng tiếc hai nhà Lý gia đến nay vẫn còn lúng túng, Tống Sư Trúc cũng không tiện mở lời.
..................
Từ Ngàn Ý mặc dù ra ngoài sớm, nhưng đến Lý gia vẫn có chút muộn. Nàng nhìn quanh một vòng, không thấy Tống Sư Trúc, liền lên tiếng hỏi một thứ nữ Lý gia, nhận được câu trả lời ấp úng: "Biểu tỷ không được khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng."
"Ta thấy túi thơm bên hông ngươi rất đẹp, có thể tặng cho ta không?" Từ Ngàn Ý đột nhiên cười nói.
Từ gia là khách quý, Lý đại cô nương dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng sẽ không vì một cái túi thơm mà đắc tội Từ Ngàn Ý, nghĩ ngợi một chút liền đem vật vụn vặt trong túi lấy ra, đưa túi thơm cho Từ Ngàn Ý.
Nói đến, cái túi thơm này vẫn là Trúc biểu tỷ tặng cho nàng, thêu kim tuyến, nàng cất giữ hai năm, đến hôm nay mới nỡ lấy ra dùng.
Từ Ngàn Ý nhìn túi thơm đã cũ đến tám phần trên tay lại mỉm cười, kiểu dáng trên túi thơm này giống hệt như cái nàng thấy trên người Tống Sư Trúc, lát nữa có thể phát huy tác dụng.
Từ phu nhân mặc dù có chút kỳ quái việc khuê nữ xin người khác túi thơm, nhưng nhìn mấy thứ nữ Lý gia bị dưỡng thành tính tình khiếp đảm nhu nhược, liền thẳng thừng lắc đầu.
Lý thái thái thật đúng là ánh mắt thiển cận, cần biết thứ nữ nếu giáo dưỡng tốt, đưa ra ngoài thông gia cũng là chỗ tốt của gia tộc. Con gái Từ gia đều được tỉ mỉ dạy dỗ, chính là muốn các nàng sau này toàn tâm toàn ý báo đáp nhà mẹ đẻ.
Bất quá bà thật sự không nói gì, ý tứ bà tới rất rõ ràng, chính là đến cho Lý gia một chút thể diện.
Tiểu khuê nữ rất ít khi cầu xin bà thứ gì, Từ phu nhân xem trên mặt nữ nhi, hôm nay cũng sẽ không để Lý gia mất mặt, chỉ là bà không ngờ tới, Lý gia không mất mặt, kết quả lại là khuê nữ nhà mình mất hết mặt mũi.
Lý cữu mẫu trông thấy Từ gia mẫu nữ tới, cũng tự thấy mình có mặt mũi, rất nhiệt tình tự mình tới chào hỏi, thái độ hết sức ân cần. Lý cữu cậu trong lòng có chủ ý gì, bà biết rõ, không phải là muốn giao hảo với Từ gia, vì đứa con thứ của hắn mưu một chỗ tốt để lưu vong sao.
Làm người bên gối Lý cữu cậu nhiều năm như vậy, đối với phụ tử tình thâm lần này của hắn, Lý cữu mẫu tuy cảm thấy dính nhau, nhưng cũng sẽ không cố ý kéo chân sau.
Từ Ngàn Ý tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh nhận bát trà Lý cữu mẫu đưa qua, cười nói: "Bá mẫu đừng như vậy, ta và Tống tỷ tỷ xưa nay giao hảo, nếu Tống tỷ tỷ biết ta uống trà bá mẫu đưa, tất sẽ không vui."
"Nói gì vậy, hôm nay ta là chủ nhà, vốn muốn để khách nhân xem như ở nhà." Lý cữu mẫu cười nói, trong lòng lại cảm thấy cô nương này có chút ân cần thái quá, **"vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích"**.
Cháu gái xa lánh nàng cách hơn mấy trượng xa đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Từ cô nương lại phảng phất chưa tỉnh cứ đuổi theo muốn kết giao bằng hữu.
Lý cữu mẫu quả thực cảm thấy Từ Ngàn Ý quái dị vô cùng.
Từ phu nhân đối với sự nịnh nọt của Lý cữu mẫu cũng rất hài lòng, cười nói: "Ý tỷ muội nói đúng, nào có trưởng bối đưa trà cho vãn bối, Lý thái thái tuyệt đối đừng như vậy." Bà vừa nói vừa nhận lấy bát trà Lý cữu mẫu từ nha hoàn đưa qua, càng tỏ vẻ ngoài miệng nói vậy mà không phải vậy.
"Chuyện này có gì, cũng chính là nhà các ngươi cô nương cấp bậc lễ nghĩa đúng mực mới có thể coi trọng những điều này. Ta thấy Từ cô nương rất giống phu nhân, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại có hàm dưỡng, về sau phúc khí lớn."
Lý cữu mẫu nịnh nọt một chút cũng không vấp, nghe bà ta nói xong lời này, nụ cười trên mặt Từ phu nhân lại càng sâu hơn.
Lý cữu mẫu trong lòng lại thầm oán, nghe nói Từ gia còn có huyết mạch hoàng thất, tính tình giống hệt mấy đời phủ doãn phu nhân trước đây, vẫn là thích nghe lời nịnh nọt.
Lúc này, một vị phu nhân quen biết bên cạnh đột nhiên lộ ra mấy phần chế giễu, Lý cữu mẫu nhìn thấy nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Những lời bà vừa rồi, cách ba năm lại phải nói với nữ quyến mới đến nhậm chức của phủ doãn một lần, **bình mới rượu cũ**, bị người ta bắt thóp cũng rất bình thường.
Ngược lại là Từ Ngàn Ý, nàng bởi vì trong lòng có việc, hàn huyên vài câu với Lý cữu mẫu xong, liền phân biệt liếc mắt ra hiệu cho ma ma và nha hoàn phía sau.
Hai người ở nhà đã biết dự định của Từ Ngàn Ý, lúc này đều có chút do dự. Nhưng Từ Ngàn Ý bình thường đối với người ngoài ôn nhu uyển chuyển, đối với hạ nhân lại không có tính khí tốt như vậy, ánh mắt nàng mãnh liệt, ma ma và đại nha hoàn liếc nhau, cắn răng, lặng lẽ sờ soạng rời khỏi ghế.
Từ phu nhân đối với nữ nhi rất là coi trọng, phát hiện người đi theo bên cạnh nàng đều không thấy đâu, còn hỏi một câu, bị khuê nữ dùng một câu "Ta bảo bọn họ đi xem Tống tỷ tỷ một chút" lấp liếm cho qua.
Lý cữu mẫu trận này chuẩn bị yến tiệc quả thực bỏ ra công phu, không chỉ mời đầu bếp có tiếng nhất Thuận Phúc Lâu trong thành đến nấu, mà còn mời hai gánh hát, đều là kịch Nam sư phó nổi danh, trước sân sau dựng sân khấu, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt giọng hát y y nha nha, náo nhiệt vô cùng.
Cho dù Tống Sư Trúc ở trong nội viện của mợ ngủ mơ mơ màng màng, cũng nghe được mấy câu hát **côn kịch**.
Khúc hát cất lên — "Gang tấc thiên nam địa bắc, thoắt một cái trăng khuyết hoa bay ——"
Không biết vì sao, lại chuyển sang một câu: "Mới vui mừng, sáng sớm đã biệt ly, đau đớn thật khó mà dứt bỏ... Bỏ không được nửa sông minh nguyệt."
Lý đại cô nương nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của biểu tỷ, do dự một chút, cố nén chột dạ tiến lên phía trước nói: "Trúc biểu tỷ, nếu không thoải mái, không bằng đến trong phòng nghỉ ngơi đi?"
Tống Sư Trúc cũng không chối từ: "Vậy ta đi trước đây."
Nàng cảm thấy biểu muội không cần thiết phải làm ra vẻ mặt như kẻ trộm vậy...
Mấy vị biểu muội đều đến tuổi kết hôn, nhưng ở Lý gia, con thứ, thứ nữ ở trước mặt mợ không có cảm giác tồn tại, mợ ra ngoài cũng không thích mang theo thứ nữ để giữ thể diện. Các biểu muội không dám kháng nghị, hôm nay thật vất vả đợi được cơ hội ra ngoài đãi khách, có lẽ ban đầu cho rằng có cơ hội cùng các phu nhân bắt chuyện, nhưng lại bị nàng đoạt mất danh tiếng, muốn đuổi nàng đi... Nàng cũng có thể hiểu được.
Tống Sư Trúc cũng không quá muốn ở lại đây lâu, đêm qua bị ác mộng đuổi theo, xác thực tinh thần không được tốt lắm.
Từ Ngàn Ý tuy rằng còn chưa tới, nhưng nàng luôn có loại trực giác mãnh liệt, cảm thấy cô nương này sẽ tung ra chiêu lớn. Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay nếu không phải là chính mình cậu nhà xử lý yến tiệc, nàng nhất định sẽ mời Lý Theo Ngọc đến cùng. Đáng tiếc hai nhà Lý gia đến nay vẫn còn lúng túng, Tống Sư Trúc cũng không tiện mở lời.
..................
Từ Ngàn Ý mặc dù ra ngoài sớm, nhưng đến Lý gia vẫn có chút muộn. Nàng nhìn quanh một vòng, không thấy Tống Sư Trúc, liền lên tiếng hỏi một thứ nữ Lý gia, nhận được câu trả lời ấp úng: "Biểu tỷ không được khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng."
"Ta thấy túi thơm bên hông ngươi rất đẹp, có thể tặng cho ta không?" Từ Ngàn Ý đột nhiên cười nói.
Từ gia là khách quý, Lý đại cô nương dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng sẽ không vì một cái túi thơm mà đắc tội Từ Ngàn Ý, nghĩ ngợi một chút liền đem vật vụn vặt trong túi lấy ra, đưa túi thơm cho Từ Ngàn Ý.
Nói đến, cái túi thơm này vẫn là Trúc biểu tỷ tặng cho nàng, thêu kim tuyến, nàng cất giữ hai năm, đến hôm nay mới nỡ lấy ra dùng.
Từ Ngàn Ý nhìn túi thơm đã cũ đến tám phần trên tay lại mỉm cười, kiểu dáng trên túi thơm này giống hệt như cái nàng thấy trên người Tống Sư Trúc, lát nữa có thể phát huy tác dụng.
Từ phu nhân mặc dù có chút kỳ quái việc khuê nữ xin người khác túi thơm, nhưng nhìn mấy thứ nữ Lý gia bị dưỡng thành tính tình khiếp đảm nhu nhược, liền thẳng thừng lắc đầu.
Lý thái thái thật đúng là ánh mắt thiển cận, cần biết thứ nữ nếu giáo dưỡng tốt, đưa ra ngoài thông gia cũng là chỗ tốt của gia tộc. Con gái Từ gia đều được tỉ mỉ dạy dỗ, chính là muốn các nàng sau này toàn tâm toàn ý báo đáp nhà mẹ đẻ.
Bất quá bà thật sự không nói gì, ý tứ bà tới rất rõ ràng, chính là đến cho Lý gia một chút thể diện.
Tiểu khuê nữ rất ít khi cầu xin bà thứ gì, Từ phu nhân xem trên mặt nữ nhi, hôm nay cũng sẽ không để Lý gia mất mặt, chỉ là bà không ngờ tới, Lý gia không mất mặt, kết quả lại là khuê nữ nhà mình mất hết mặt mũi.
Lý cữu mẫu trông thấy Từ gia mẫu nữ tới, cũng tự thấy mình có mặt mũi, rất nhiệt tình tự mình tới chào hỏi, thái độ hết sức ân cần. Lý cữu cậu trong lòng có chủ ý gì, bà biết rõ, không phải là muốn giao hảo với Từ gia, vì đứa con thứ của hắn mưu một chỗ tốt để lưu vong sao.
Làm người bên gối Lý cữu cậu nhiều năm như vậy, đối với phụ tử tình thâm lần này của hắn, Lý cữu mẫu tuy cảm thấy dính nhau, nhưng cũng sẽ không cố ý kéo chân sau.
Từ Ngàn Ý tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh nhận bát trà Lý cữu mẫu đưa qua, cười nói: "Bá mẫu đừng như vậy, ta và Tống tỷ tỷ xưa nay giao hảo, nếu Tống tỷ tỷ biết ta uống trà bá mẫu đưa, tất sẽ không vui."
"Nói gì vậy, hôm nay ta là chủ nhà, vốn muốn để khách nhân xem như ở nhà." Lý cữu mẫu cười nói, trong lòng lại cảm thấy cô nương này có chút ân cần thái quá, **"vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích"**.
Cháu gái xa lánh nàng cách hơn mấy trượng xa đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Từ cô nương lại phảng phất chưa tỉnh cứ đuổi theo muốn kết giao bằng hữu.
Lý cữu mẫu quả thực cảm thấy Từ Ngàn Ý quái dị vô cùng.
Từ phu nhân đối với sự nịnh nọt của Lý cữu mẫu cũng rất hài lòng, cười nói: "Ý tỷ muội nói đúng, nào có trưởng bối đưa trà cho vãn bối, Lý thái thái tuyệt đối đừng như vậy." Bà vừa nói vừa nhận lấy bát trà Lý cữu mẫu từ nha hoàn đưa qua, càng tỏ vẻ ngoài miệng nói vậy mà không phải vậy.
"Chuyện này có gì, cũng chính là nhà các ngươi cô nương cấp bậc lễ nghĩa đúng mực mới có thể coi trọng những điều này. Ta thấy Từ cô nương rất giống phu nhân, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại có hàm dưỡng, về sau phúc khí lớn."
Lý cữu mẫu nịnh nọt một chút cũng không vấp, nghe bà ta nói xong lời này, nụ cười trên mặt Từ phu nhân lại càng sâu hơn.
Lý cữu mẫu trong lòng lại thầm oán, nghe nói Từ gia còn có huyết mạch hoàng thất, tính tình giống hệt mấy đời phủ doãn phu nhân trước đây, vẫn là thích nghe lời nịnh nọt.
Lúc này, một vị phu nhân quen biết bên cạnh đột nhiên lộ ra mấy phần chế giễu, Lý cữu mẫu nhìn thấy nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Những lời bà vừa rồi, cách ba năm lại phải nói với nữ quyến mới đến nhậm chức của phủ doãn một lần, **bình mới rượu cũ**, bị người ta bắt thóp cũng rất bình thường.
Ngược lại là Từ Ngàn Ý, nàng bởi vì trong lòng có việc, hàn huyên vài câu với Lý cữu mẫu xong, liền phân biệt liếc mắt ra hiệu cho ma ma và nha hoàn phía sau.
Hai người ở nhà đã biết dự định của Từ Ngàn Ý, lúc này đều có chút do dự. Nhưng Từ Ngàn Ý bình thường đối với người ngoài ôn nhu uyển chuyển, đối với hạ nhân lại không có tính khí tốt như vậy, ánh mắt nàng mãnh liệt, ma ma và đại nha hoàn liếc nhau, cắn răng, lặng lẽ sờ soạng rời khỏi ghế.
Từ phu nhân đối với nữ nhi rất là coi trọng, phát hiện người đi theo bên cạnh nàng đều không thấy đâu, còn hỏi một câu, bị khuê nữ dùng một câu "Ta bảo bọn họ đi xem Tống tỷ tỷ một chút" lấp liếm cho qua.
Lý cữu mẫu trận này chuẩn bị yến tiệc quả thực bỏ ra công phu, không chỉ mời đầu bếp có tiếng nhất Thuận Phúc Lâu trong thành đến nấu, mà còn mời hai gánh hát, đều là kịch Nam sư phó nổi danh, trước sân sau dựng sân khấu, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt giọng hát y y nha nha, náo nhiệt vô cùng.
Cho dù Tống Sư Trúc ở trong nội viện của mợ ngủ mơ mơ màng màng, cũng nghe được mấy câu hát **côn kịch**.
Khúc hát cất lên — "Gang tấc thiên nam địa bắc, thoắt một cái trăng khuyết hoa bay ——"
Không biết vì sao, lại chuyển sang một câu: "Mới vui mừng, sáng sớm đã biệt ly, đau đớn thật khó mà dứt bỏ... Bỏ không được nửa sông minh nguyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận