Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 38
"Người trẻ tuổi và chúng ta xưa nay luôn có chút khác biệt. Gần đây trời lạnh như vậy, ta thấy Trúc tỷ muội cũng ít khi ra ngoài, Kiên ca nhi đã ở bên bầu bạn, Lý tỷ tỷ không cần phải lo lắng."
Lời lẽ thấu tình đạt lý như vậy, Tống Sư Trúc nghe xong liền tươi tắn hớn hở.
Mẹ nàng sau khi xuống xe ngựa, thấy quá nhiều người, đã sớm nói không muốn để nàng đi cùng, chen chúc với người ta. Tống Sư Trúc vốn đang cho rằng hôm nay cũng chỉ có thể ở lại trong chùa, không ngờ tới mẹ chồng tương lai lại bênh vực lẽ phải. Lý thị nể mặt thông gia, không tiện cự tuyệt, đành phải trơ mắt nhìn nàng cùng Phong Hằng ra cửa.
Vị hôn thê bên người mang theo nha hoàn, ma ma đều nhìn chằm chằm, vô cùng có cảm giác tồn tại. Phong Hằng thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm nhủ một phen về mẹ vợ tương lai nghiêm khắc. Vừa rồi Lý thị cơ hồ đem toàn bộ người bên cạnh giao cho Tống Sư Trúc, mình chỉ giữ lại một đại nha hoàn thân cận.
Nhiều người nhìn như vậy, mục đích là gì, chỉ thoáng qua là rõ.
Năm sau sẽ thành thân, bây giờ gặp mặt còn muốn bị mẹ vợ tương lai phòng bị thành ra như vậy, Phong Hằng trong lòng không biết nên khóc hay cười.
Hắn nhìn qua Tống Sư Trúc trước mắt, hôm nay nàng chải một kiểu tóc ngã ngựa rất thấp, cả người như ánh nắng ngày đông, vừa tươi mát lại vừa tươi đẹp.
Phong Hằng mới tại trên đại điện, lần đầu tiên liền thấy nàng.
Bây giờ hai người mặt đối mặt, hắn đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Bất quá loại lực hấp dẫn này dường như chỉ là đơn phương. Tống Sư Trúc chỉ đứng tại chỗ một lúc, liền đề nghị ra ngoài đi dạo một vòng.
Tăng xá yên tĩnh, nàng đứng một lúc liền không tránh được lo lắng cho Tống Trinh Trinh, người đang giằng co cùng với mẹ ruột ở một nơi hẻo lánh nào đó trong chùa. Bất quá loại lo lắng này ngoại trừ gia tăng phiền não thì cũng chẳng ích gì, Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, cũng muốn chuyển dời một chút tâm tình.
Ánh mắt của nàng trong trẻo nhìn Phong Hằng, sự chờ mong trong mắt hết sức rõ ràng, Phong Hằng không khỏi cười nhẹ một tiếng, đồng ý ngay.
Sơn môn khẩu hội chùa vô cùng náo nhiệt, nào là bán bánh trôi nước, rao hàng hạt dẻ rang đường, kinh doanh sạp mì hoành thánh, lại còn có người dắt một con ngựa đang bán sữa ngựa. Hai ma ma cùng một nha hoàn nhà họ Tống vây Tống Sư Trúc cực kỳ chặt chẽ, Phong Hằng đến cơ hội đến gần cũng không có, không khỏi có chút bất đắc dĩ nhìn về phía trước, vị hôn thê đang đứng cạnh quầy hàng bán đường.
Tống Sư Trúc thực sự có vài phần kinh ngạc, nàng thế mà lại được thấy bàn quay rút thưởng lớn thời cổ đại!
Chỉ là loại bàn quay này rõ ràng là trò lừa bịp.
Trên bàn quay làm bằng gỗ tròn, ô không thưởng chiếm hơn phân nửa, ô giải nhất màu chỉ rộng bằng chiếc đũa. Bởi vì phần thưởng đều là các loại đường, nên vây quanh sạp hàng hầu hết đều là trẻ con.
Trong đó có một đứa trẻ đặc biệt xui xẻo, liên tiếp rút mười lần đều không trúng, oa một tiếng liền khóc lớn.
Phong Hằng đưa cho tiểu nam hài đang khóc lớn kia một chiếc khăn, đột nhiên nói: "Ngươi đem sạp hàng chuyển qua mảnh đất trống bên kia đi, nơi này mặt đất không bằng phẳng."
Hắn vừa lên tiếng, Tống Sư Trúc cũng nhìn ra được mánh khóe trong đó. Tiểu phiến đem phần không thưởng đặt ở chỗ trũng, kim quay làm bằng gang, rất dễ dàng chạy về phía khu vực không thưởng.
Tiểu gia hỏa lau lau nước mắt, lại ngẩng đầu gọi Phong Hằng một tiếng: "Phong đại ca."
Phong Hằng nhíu mày lên tiếng. Xem như nể mặt hắn cùng Phong Hằng quen biết, Tống Sư Trúc cũng có chút đồng tình với cậu bé. Một đồng tiền quay một lần, theo giá cả trong huyện, mười văn tiền có thể mua hai lạng đường trắng. Tiểu nam hài mặc trên người một bộ áo bông vá, vừa nhìn liền biết trong nhà không dư dả.
Chủ sạp quay đường từ khi mới đến đã luôn cảnh giác, loại hình kinh doanh lừa tiền này sợ nhất chính là xuất hiện người thích xen vào chuyện người khác. Thấy Tống Sư Trúc cùng Phong Hằng đều ăn mặc không tầm thường, hắn thầm mắng một tiếng xui xẻo, lập tức nói: "Hôm nay không buôn bán!"
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Phong Hằng thu ánh mắt từ mấy tên sai dịch đột nhiên xuất hiện lại, từ khi Tống Sư Trúc đứng tại trước sạp quay đường, hắn đã phát hiện mấy người này vẫn luôn chú ý tới hướng này. Nếu không phải bên người mang theo một cô nương, hắn đã không dễ dàng lên tiếng.
Đám sai dịch rất ân cần áp giải chủ sạp quay đường về. Gần cuối năm, Tống huyện thừa gần đây đang hung hăng bắt trị an trong huyện, nếu để cho Tống gia đại cô nương trở về cáo trạng, bọn họ đều sẽ bị mắng.
Bởi vì nhìn ra Tống Sư Trúc cùng đứa bé bị lừa có chút quan hệ, đám sai dịch còn đem toàn bộ đường trong mâm tròn nhét vào trong lòng đứa bé. Tiểu nam hài tắm mình trong ánh mắt hâm mộ của những người khác, rốt cục cũng nín khóc mỉm cười.
Tiểu nam hài cũng biết số đường trong lòng mình từ đâu mà có, nói ngọt cảm tạ Tống Sư Trúc rất lâu. Bất quá, cậu ta miệng lưỡi có ngọt ngào đến mấy, đối với Phong Hằng cũng là vô dụng.
Tống Sư Trúc tò mò nhìn Phong Hằng giáo huấn người. Phong Hằng trước mặt nàng luôn là một hình tượng tao nhã nho nhã, đây là lần đầu tiên nàng thấy Phong Hằng chân thật như thế.
Hắn xụ mặt, không một chút ý cười, từ chuyện cuối năm sắp đến, ăn mày hung hãn ngang ngược đến chuyện cậu bé này bị lừa do lòng tham cùng ngu xuẩn. Từng câu từng chữ, tiểu nam hài bị hắn giáo huấn như một đứa cháu, yếu ớt phản bác: "Ta là bị lừa, đại ca nói muốn đi thư phòng mua sách, ta cùng hắn đi lạc nhau."
Phong Hằng đang định tiếp tục nói, Tống Sư Trúc liền kéo ống tay áo hắn, nói: "Ngươi nhìn người bên kia, có phải là đại ca của hắn hay không?" Cách đó không xa, một nam tử cao gầy mặc áo bông màu thạch thanh đang sốt ruột đi tới.
Mặc dù bộ dạng này của Phong Hằng hiếm thấy, bất quá tiểu nam hài đã bị lừa lại còn bị mắng, đúng là thật đáng thương. Tống Sư Trúc lên tiếng cắt ngang, nhận được một ánh mắt cảm kích của tiểu nam hài.
Phong Hằng ngẩng mắt xem xét, sắc mặt rốt cục hòa hoãn lại.
Mãi cho đến lúc trở về, Tống Sư Trúc nhớ tới hình dáng hắn lải nhải như Đường Tăng, vẫn cảm thấy buồn cười. Phong Hằng bất đắc dĩ nói: "Phương huynh là bạn học cùng thư viện của ta, nhà hắn điều kiện không tốt, mỗi ngày đều phải tranh thủ thời gian chép sách kiếm tiền. Ta cùng huynh đệ bọn họ quan hệ cũng không tệ, mới không nhịn được lên tiếng."
Dù sao loại âm mưu này, chỉ cần cẩn thận quan sát một chút liền có thể phát hiện. Phương tiểu đệ từ nhỏ đi theo ca ca học chữ đọc sách, thế mà vẫn có thể bị lừa. Phong Hằng vừa nghĩ tới đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vừa rồi Phương An tựa hồ cũng cảm thấy đệ đệ ngu xuẩn đến khó coi, nói lời cảm tạ xong liền lôi kéo đệ đệ rời đi.
Tống Sư Trúc: "Ngã một lần khôn hơn một chút, khi còn bé chịu thiệt, về sau gặp chuyện liền sẽ để tâm, một sự việc sẽ không phạm sai lầm hai lần." Nàng thanh âm trong trẻo, nói năng đâu ra đấy.
Phong Hằng cười liếc nàng một cái, đột nhiên nhớ tới lần hắn nhận biết Tống Sư Trúc kia.
Lời lẽ thấu tình đạt lý như vậy, Tống Sư Trúc nghe xong liền tươi tắn hớn hở.
Mẹ nàng sau khi xuống xe ngựa, thấy quá nhiều người, đã sớm nói không muốn để nàng đi cùng, chen chúc với người ta. Tống Sư Trúc vốn đang cho rằng hôm nay cũng chỉ có thể ở lại trong chùa, không ngờ tới mẹ chồng tương lai lại bênh vực lẽ phải. Lý thị nể mặt thông gia, không tiện cự tuyệt, đành phải trơ mắt nhìn nàng cùng Phong Hằng ra cửa.
Vị hôn thê bên người mang theo nha hoàn, ma ma đều nhìn chằm chằm, vô cùng có cảm giác tồn tại. Phong Hằng thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm nhủ một phen về mẹ vợ tương lai nghiêm khắc. Vừa rồi Lý thị cơ hồ đem toàn bộ người bên cạnh giao cho Tống Sư Trúc, mình chỉ giữ lại một đại nha hoàn thân cận.
Nhiều người nhìn như vậy, mục đích là gì, chỉ thoáng qua là rõ.
Năm sau sẽ thành thân, bây giờ gặp mặt còn muốn bị mẹ vợ tương lai phòng bị thành ra như vậy, Phong Hằng trong lòng không biết nên khóc hay cười.
Hắn nhìn qua Tống Sư Trúc trước mắt, hôm nay nàng chải một kiểu tóc ngã ngựa rất thấp, cả người như ánh nắng ngày đông, vừa tươi mát lại vừa tươi đẹp.
Phong Hằng mới tại trên đại điện, lần đầu tiên liền thấy nàng.
Bây giờ hai người mặt đối mặt, hắn đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Bất quá loại lực hấp dẫn này dường như chỉ là đơn phương. Tống Sư Trúc chỉ đứng tại chỗ một lúc, liền đề nghị ra ngoài đi dạo một vòng.
Tăng xá yên tĩnh, nàng đứng một lúc liền không tránh được lo lắng cho Tống Trinh Trinh, người đang giằng co cùng với mẹ ruột ở một nơi hẻo lánh nào đó trong chùa. Bất quá loại lo lắng này ngoại trừ gia tăng phiền não thì cũng chẳng ích gì, Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, cũng muốn chuyển dời một chút tâm tình.
Ánh mắt của nàng trong trẻo nhìn Phong Hằng, sự chờ mong trong mắt hết sức rõ ràng, Phong Hằng không khỏi cười nhẹ một tiếng, đồng ý ngay.
Sơn môn khẩu hội chùa vô cùng náo nhiệt, nào là bán bánh trôi nước, rao hàng hạt dẻ rang đường, kinh doanh sạp mì hoành thánh, lại còn có người dắt một con ngựa đang bán sữa ngựa. Hai ma ma cùng một nha hoàn nhà họ Tống vây Tống Sư Trúc cực kỳ chặt chẽ, Phong Hằng đến cơ hội đến gần cũng không có, không khỏi có chút bất đắc dĩ nhìn về phía trước, vị hôn thê đang đứng cạnh quầy hàng bán đường.
Tống Sư Trúc thực sự có vài phần kinh ngạc, nàng thế mà lại được thấy bàn quay rút thưởng lớn thời cổ đại!
Chỉ là loại bàn quay này rõ ràng là trò lừa bịp.
Trên bàn quay làm bằng gỗ tròn, ô không thưởng chiếm hơn phân nửa, ô giải nhất màu chỉ rộng bằng chiếc đũa. Bởi vì phần thưởng đều là các loại đường, nên vây quanh sạp hàng hầu hết đều là trẻ con.
Trong đó có một đứa trẻ đặc biệt xui xẻo, liên tiếp rút mười lần đều không trúng, oa một tiếng liền khóc lớn.
Phong Hằng đưa cho tiểu nam hài đang khóc lớn kia một chiếc khăn, đột nhiên nói: "Ngươi đem sạp hàng chuyển qua mảnh đất trống bên kia đi, nơi này mặt đất không bằng phẳng."
Hắn vừa lên tiếng, Tống Sư Trúc cũng nhìn ra được mánh khóe trong đó. Tiểu phiến đem phần không thưởng đặt ở chỗ trũng, kim quay làm bằng gang, rất dễ dàng chạy về phía khu vực không thưởng.
Tiểu gia hỏa lau lau nước mắt, lại ngẩng đầu gọi Phong Hằng một tiếng: "Phong đại ca."
Phong Hằng nhíu mày lên tiếng. Xem như nể mặt hắn cùng Phong Hằng quen biết, Tống Sư Trúc cũng có chút đồng tình với cậu bé. Một đồng tiền quay một lần, theo giá cả trong huyện, mười văn tiền có thể mua hai lạng đường trắng. Tiểu nam hài mặc trên người một bộ áo bông vá, vừa nhìn liền biết trong nhà không dư dả.
Chủ sạp quay đường từ khi mới đến đã luôn cảnh giác, loại hình kinh doanh lừa tiền này sợ nhất chính là xuất hiện người thích xen vào chuyện người khác. Thấy Tống Sư Trúc cùng Phong Hằng đều ăn mặc không tầm thường, hắn thầm mắng một tiếng xui xẻo, lập tức nói: "Hôm nay không buôn bán!"
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Phong Hằng thu ánh mắt từ mấy tên sai dịch đột nhiên xuất hiện lại, từ khi Tống Sư Trúc đứng tại trước sạp quay đường, hắn đã phát hiện mấy người này vẫn luôn chú ý tới hướng này. Nếu không phải bên người mang theo một cô nương, hắn đã không dễ dàng lên tiếng.
Đám sai dịch rất ân cần áp giải chủ sạp quay đường về. Gần cuối năm, Tống huyện thừa gần đây đang hung hăng bắt trị an trong huyện, nếu để cho Tống gia đại cô nương trở về cáo trạng, bọn họ đều sẽ bị mắng.
Bởi vì nhìn ra Tống Sư Trúc cùng đứa bé bị lừa có chút quan hệ, đám sai dịch còn đem toàn bộ đường trong mâm tròn nhét vào trong lòng đứa bé. Tiểu nam hài tắm mình trong ánh mắt hâm mộ của những người khác, rốt cục cũng nín khóc mỉm cười.
Tiểu nam hài cũng biết số đường trong lòng mình từ đâu mà có, nói ngọt cảm tạ Tống Sư Trúc rất lâu. Bất quá, cậu ta miệng lưỡi có ngọt ngào đến mấy, đối với Phong Hằng cũng là vô dụng.
Tống Sư Trúc tò mò nhìn Phong Hằng giáo huấn người. Phong Hằng trước mặt nàng luôn là một hình tượng tao nhã nho nhã, đây là lần đầu tiên nàng thấy Phong Hằng chân thật như thế.
Hắn xụ mặt, không một chút ý cười, từ chuyện cuối năm sắp đến, ăn mày hung hãn ngang ngược đến chuyện cậu bé này bị lừa do lòng tham cùng ngu xuẩn. Từng câu từng chữ, tiểu nam hài bị hắn giáo huấn như một đứa cháu, yếu ớt phản bác: "Ta là bị lừa, đại ca nói muốn đi thư phòng mua sách, ta cùng hắn đi lạc nhau."
Phong Hằng đang định tiếp tục nói, Tống Sư Trúc liền kéo ống tay áo hắn, nói: "Ngươi nhìn người bên kia, có phải là đại ca của hắn hay không?" Cách đó không xa, một nam tử cao gầy mặc áo bông màu thạch thanh đang sốt ruột đi tới.
Mặc dù bộ dạng này của Phong Hằng hiếm thấy, bất quá tiểu nam hài đã bị lừa lại còn bị mắng, đúng là thật đáng thương. Tống Sư Trúc lên tiếng cắt ngang, nhận được một ánh mắt cảm kích của tiểu nam hài.
Phong Hằng ngẩng mắt xem xét, sắc mặt rốt cục hòa hoãn lại.
Mãi cho đến lúc trở về, Tống Sư Trúc nhớ tới hình dáng hắn lải nhải như Đường Tăng, vẫn cảm thấy buồn cười. Phong Hằng bất đắc dĩ nói: "Phương huynh là bạn học cùng thư viện của ta, nhà hắn điều kiện không tốt, mỗi ngày đều phải tranh thủ thời gian chép sách kiếm tiền. Ta cùng huynh đệ bọn họ quan hệ cũng không tệ, mới không nhịn được lên tiếng."
Dù sao loại âm mưu này, chỉ cần cẩn thận quan sát một chút liền có thể phát hiện. Phương tiểu đệ từ nhỏ đi theo ca ca học chữ đọc sách, thế mà vẫn có thể bị lừa. Phong Hằng vừa nghĩ tới đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vừa rồi Phương An tựa hồ cũng cảm thấy đệ đệ ngu xuẩn đến khó coi, nói lời cảm tạ xong liền lôi kéo đệ đệ rời đi.
Tống Sư Trúc: "Ngã một lần khôn hơn một chút, khi còn bé chịu thiệt, về sau gặp chuyện liền sẽ để tâm, một sự việc sẽ không phạm sai lầm hai lần." Nàng thanh âm trong trẻo, nói năng đâu ra đấy.
Phong Hằng cười liếc nàng một cái, đột nhiên nhớ tới lần hắn nhận biết Tống Sư Trúc kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận