Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 411
Cuối cùng, đoàn người tùy tùng đi theo hắn xuất hành đã thay đổi một người. Phong Hằng vác trên lưng cung tên, còn đem liên phát tên nỏ thu được trước đó cũng mang theo một thanh trên người. Ai có thể ngờ trong đám tùy tùng cũng có kẻ lòng dạ khó lường.
Chương Thái hậu sắc mặt lạnh băng, nhớ lại một chút đám người cưỡi ngựa bên cạnh Cao Ngọc, lúc này mới thở phào một hơi.
Tiếp theo, chỉ còn biết tận lực làm tròn trách nhiệm, còn lại đành nghe theo ý trời.
Từ thời khắc Phong Hằng xuất phát, bầu không khí ở suối nước nóng sơn trang hoàn toàn thay đổi.
Tống Sư Trúc cũng cảm thấy hai ngày nay là gian nan nhất, toàn bộ khu suối nước nóng của sơn trang đều trống trải, không ai có tâm trạng đi ngâm nước nóng, Tống Sư Trúc cũng không tiện thường xuyên lui tới.
Trong điền trang hình như còn có một nhóm nhân mã tiến công qua, chỉ là Hoàng đế đã có thể đem mẫu thân và thê tử đặt ở nơi này, thì sẽ không thể không chuẩn bị.
Sau một đêm tỉnh lại, Tống Sư Trúc chỉ cảm thấy trong không khí lan tràn nhàn nhạt mùi máu tươi. Chương Thái hậu mỗi ngày lông mày đều có thể kẹp chết ruồi, Lý Thao Ngọc mỗi ngày đều triệu nàng qua đó xem bói, mai rùa của Tống Sư Trúc lại có đất dụng võ. Kỳ thật, lúc trước nàng học Kinh Dịch Bát Quái chính là vì giả thần giả quỷ, không ngờ thật đúng là nhiều lần có chỗ hữu dụng.
Xoắn Ốc Sư ra ngoài xách đồ ăn, khi trở về còn nói cho nàng, trong sơn trang có không ít thị vệ cầm yêu đao đang tuần tra. Trong hoàn cảnh như thế, Tống Sư Trúc có chút may mắn vì không đem quá nhiều hạ nhân cùng vào, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nháo ra chuyện sẽ không tốt.
Tống Sư Trúc cũng không gặp lại Diệp phu nhân. Mấy nhà người này cứ như đột nhiên biến mất không còn tăm tích, cũng không ai dám lên tiếng hỏi thăm.
Mãi đến mấy ngày sau, có trinh sát dưới chân núi cầm một cây cờ lớn màu đỏ tươi viết chữ "Lý", trên mặt Chương Thái hậu lúc ấy liền lộ ra nét mừng.
Sau Chương Thái hậu, người vui mừng nhất chính là Lý Thao Ngọc. Lúc ấy Tống Sư Trúc cùng nàng đang đánh cờ, nàng nghe được tin tức xong, lập tức liền cười đến lộ ra cả răng thủng, sau đó còn rơi lệ lã chã.
Tống Sư Trúc từ trước tới giờ chưa thấy qua Lý Thao Ngọc thất thố như vậy, bất quá cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng.
... ... ... ... ... ...
Rốt cục trở lại kinh thành, Tống Sư Trúc chỉ cảm thấy bầu trời một mảnh xanh lam.
Lý Đằng gánh vác sứ mệnh đón Thái hậu và Hoàng hậu về cung, vốn còn định đi đường chậm một chút, để lộ trình có thể dễ chịu hơn, nhưng Thái hậu và Lý Thao Ngọc, một người thì nhớ con trai và cháu nội, một người thì nhớ đến sự an toàn của phu quân và con cái. Ròng rã bảy ngày lộ trình, áp súc lại đến chiều ngày thứ tư liền về tới kinh thành.
Đồi ma ma, người bị Tống Sư Trúc cho ít tiền đuổi đến ký túc ở thôn trang dưới núi Thanh Hà, cùng một đoàn người cũng kích động không thôi.
Rất nhiều hạ nhân không vào được sơn trang của Hoàng gia đều ở cùng bọn họ, tại nông trường ở mấy ngày. Tình thế lúc này nguy hiểm, người khác không biết, nhưng bọn hắn luôn chú ý động tĩnh ở Thanh Hà Sơn thì làm sao không rõ ràng được.
Mấy ngày đó, nửa đêm dưới núi thường xuyên xuất hiện rối loạn, cách nửa dặm đều có thể nghe được âm thanh đao kiếm tấn công, không biết là hạ nhân nhà nào đánh bạo đi qua nhìn, tại chỗ liền bị dọa gần chết.
Mấy ngày đó, Đồi ma ma mỗi ngày đều cầu khẩn ông trời phù hộ, để lão gia, thái thái trong nhà được bình bình an an.
Sau khi Tống Sư Trúc ở cửa thành quỳ đưa loan giá, xe ngựa Phong gia liền hướng về phía Lâm Thái Hẻm. Không đi được hai bước, liền bị người chặn lại, là Tống Sư Bách và Phong Duy đặc biệt tới đón nàng.
Tống Sư Trúc nhìn hai người nhảy nhót, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Đoán trong kinh sẽ có chuyện phát sinh, Phong Hằng và nàng đã lặng lẽ ám chỉ qua nhà Nhị thúc và nhà cậu.
Tống gia cũng đã trải qua sự kiện kinh thành giới nghiêm lúc trước, sợ để lộ ra sơ hở, không dám ra khỏi kinh, nhưng luôn có vài biện pháp phòng bị có thể làm trước.
Bởi vì Phong gia ngoại trừ hai đứa nhỏ, còn có cả trưởng bối và ấu nữ, trong hai ngày bầu không khí ở kinh thành khẩn trương, Tống Đại Lang và Tống Nhị Lang dứt khoát đến ở hẳn bên này.
Lý gia cách khá xa không thể lúc nào cũng chiếu cố, nhưng Lý cữu cậu cũng đưa mấy gã sai vặt to khỏe, hữu lực đến.
Nghe đệ đệ báo cáo từng việc một, trong lòng Tống Sư Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Sư Bách nhanh mồm nhanh miệng, biết tỷ hắn lo lắng nhất điều gì, một chút liền đem mọi chuyện nói rõ ràng.
Sau đó Phong Duy mới tiếp lời: "Nhị ca hôm nay vốn xin nghỉ để tới đón tẩu tử, chỉ là trong cung đột nhiên có việc gọi, Nhị ca vì thế mới không đến. Hắn đặc biệt dặn ta nói với Nhị tẩu một tiếng."
Tống Sư Trúc gật gật đầu, Tống Sư Bách liền nói tiếp: "Tỷ không biết đâu, mấy ngày trước trong kinh thật sự là khẩn trương lắm, bắt rất nhiều người, ta đi bên ngoài đều không thở nổi."
"Đại đường huynh và Nhị đường huynh làm sao để các ngươi ra ngoài?" Tống Sư Trúc trợn mắt nói.
"... Tỷ phu đều hồi kinh, vì sao ta không thể ra ngoài!" Tống Sư Bách lớn tiếng nói, "Đại tỷ không biết, lúc tỷ phu trở về, toàn thân trên dưới đều bẩn thỉu, tựa như vừa lăn lộn trong bùn."
"Hắn bị thương sao?" Tống Sư Trúc vội vàng hỏi.
"Không hề, chỉ là vừa nằm xuống liền ngủ một ngày một đêm, người nhà đều lo lắng không thôi. Sau đó còn có thái y đến nhà chúng ta." Tống Sư Bách vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái y, hắn miêu tả bộ dạng thái y, "Tóc trắng xóa, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, vừa nhìn đã biết là đại phu giỏi. Lần này tỷ phu nhất định lập công!" Tống Sư Bách trong lời nói mười phần khẳng định.
Không phải Hoàng Thượng thì làm sao lại phái một thái y kinh nghiệm phong phú như thế tới? Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói nhỏ như đang làm chuyện mờ ám: "Trên đường rất nhiều người đang nói, thế tử của phản vương gia muốn tạo phản mấy năm trước đã bị bắt."
Tống Sư Trúc cũng biết chuyện này, lúc Lý Đằng báo cáo sự tình với Chương Thái hậu, Tống Sư Trúc cũng ở đó. Hoàng đế lần này, cơ hồ đại hoạch toàn thắng, ấu tử của Ngô Vương chạy trốn mấy năm trước bị xử tội ngay tại chỗ, Cẩm Y Vệ cũng thừa thắng xông lên, khống chế không ít võ tướng có dị động.
Nghe nói, tin tức Hoàng đế giả chết vừa truyền ra, thế tử của Ngô Vương liền mang theo nhân mã muốn vào thành, không ngờ cửa thành vừa mở, liền rơi vào thiên la địa võng.
Hắn uy hiếp đám người, muốn đem đôi hoàng tử, hoàng nữ trong tay đều giết sạch, nhưng Hoàng đế đã sớm chuẩn bị, đôi hài tử trong tay hắn đều là giả.
Quý thái phi bị đưa ra giết gà dọa khỉ ngay tại chỗ.
Điều khiến Hoàng đế tức giận nhất chính là, những người trong tay hắn, rõ ràng đều nói giọng Nam Man.
Chương Thái hậu sắc mặt lạnh băng, nhớ lại một chút đám người cưỡi ngựa bên cạnh Cao Ngọc, lúc này mới thở phào một hơi.
Tiếp theo, chỉ còn biết tận lực làm tròn trách nhiệm, còn lại đành nghe theo ý trời.
Từ thời khắc Phong Hằng xuất phát, bầu không khí ở suối nước nóng sơn trang hoàn toàn thay đổi.
Tống Sư Trúc cũng cảm thấy hai ngày nay là gian nan nhất, toàn bộ khu suối nước nóng của sơn trang đều trống trải, không ai có tâm trạng đi ngâm nước nóng, Tống Sư Trúc cũng không tiện thường xuyên lui tới.
Trong điền trang hình như còn có một nhóm nhân mã tiến công qua, chỉ là Hoàng đế đã có thể đem mẫu thân và thê tử đặt ở nơi này, thì sẽ không thể không chuẩn bị.
Sau một đêm tỉnh lại, Tống Sư Trúc chỉ cảm thấy trong không khí lan tràn nhàn nhạt mùi máu tươi. Chương Thái hậu mỗi ngày lông mày đều có thể kẹp chết ruồi, Lý Thao Ngọc mỗi ngày đều triệu nàng qua đó xem bói, mai rùa của Tống Sư Trúc lại có đất dụng võ. Kỳ thật, lúc trước nàng học Kinh Dịch Bát Quái chính là vì giả thần giả quỷ, không ngờ thật đúng là nhiều lần có chỗ hữu dụng.
Xoắn Ốc Sư ra ngoài xách đồ ăn, khi trở về còn nói cho nàng, trong sơn trang có không ít thị vệ cầm yêu đao đang tuần tra. Trong hoàn cảnh như thế, Tống Sư Trúc có chút may mắn vì không đem quá nhiều hạ nhân cùng vào, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nháo ra chuyện sẽ không tốt.
Tống Sư Trúc cũng không gặp lại Diệp phu nhân. Mấy nhà người này cứ như đột nhiên biến mất không còn tăm tích, cũng không ai dám lên tiếng hỏi thăm.
Mãi đến mấy ngày sau, có trinh sát dưới chân núi cầm một cây cờ lớn màu đỏ tươi viết chữ "Lý", trên mặt Chương Thái hậu lúc ấy liền lộ ra nét mừng.
Sau Chương Thái hậu, người vui mừng nhất chính là Lý Thao Ngọc. Lúc ấy Tống Sư Trúc cùng nàng đang đánh cờ, nàng nghe được tin tức xong, lập tức liền cười đến lộ ra cả răng thủng, sau đó còn rơi lệ lã chã.
Tống Sư Trúc từ trước tới giờ chưa thấy qua Lý Thao Ngọc thất thố như vậy, bất quá cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng.
... ... ... ... ... ...
Rốt cục trở lại kinh thành, Tống Sư Trúc chỉ cảm thấy bầu trời một mảnh xanh lam.
Lý Đằng gánh vác sứ mệnh đón Thái hậu và Hoàng hậu về cung, vốn còn định đi đường chậm một chút, để lộ trình có thể dễ chịu hơn, nhưng Thái hậu và Lý Thao Ngọc, một người thì nhớ con trai và cháu nội, một người thì nhớ đến sự an toàn của phu quân và con cái. Ròng rã bảy ngày lộ trình, áp súc lại đến chiều ngày thứ tư liền về tới kinh thành.
Đồi ma ma, người bị Tống Sư Trúc cho ít tiền đuổi đến ký túc ở thôn trang dưới núi Thanh Hà, cùng một đoàn người cũng kích động không thôi.
Rất nhiều hạ nhân không vào được sơn trang của Hoàng gia đều ở cùng bọn họ, tại nông trường ở mấy ngày. Tình thế lúc này nguy hiểm, người khác không biết, nhưng bọn hắn luôn chú ý động tĩnh ở Thanh Hà Sơn thì làm sao không rõ ràng được.
Mấy ngày đó, nửa đêm dưới núi thường xuyên xuất hiện rối loạn, cách nửa dặm đều có thể nghe được âm thanh đao kiếm tấn công, không biết là hạ nhân nhà nào đánh bạo đi qua nhìn, tại chỗ liền bị dọa gần chết.
Mấy ngày đó, Đồi ma ma mỗi ngày đều cầu khẩn ông trời phù hộ, để lão gia, thái thái trong nhà được bình bình an an.
Sau khi Tống Sư Trúc ở cửa thành quỳ đưa loan giá, xe ngựa Phong gia liền hướng về phía Lâm Thái Hẻm. Không đi được hai bước, liền bị người chặn lại, là Tống Sư Bách và Phong Duy đặc biệt tới đón nàng.
Tống Sư Trúc nhìn hai người nhảy nhót, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Đoán trong kinh sẽ có chuyện phát sinh, Phong Hằng và nàng đã lặng lẽ ám chỉ qua nhà Nhị thúc và nhà cậu.
Tống gia cũng đã trải qua sự kiện kinh thành giới nghiêm lúc trước, sợ để lộ ra sơ hở, không dám ra khỏi kinh, nhưng luôn có vài biện pháp phòng bị có thể làm trước.
Bởi vì Phong gia ngoại trừ hai đứa nhỏ, còn có cả trưởng bối và ấu nữ, trong hai ngày bầu không khí ở kinh thành khẩn trương, Tống Đại Lang và Tống Nhị Lang dứt khoát đến ở hẳn bên này.
Lý gia cách khá xa không thể lúc nào cũng chiếu cố, nhưng Lý cữu cậu cũng đưa mấy gã sai vặt to khỏe, hữu lực đến.
Nghe đệ đệ báo cáo từng việc một, trong lòng Tống Sư Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Sư Bách nhanh mồm nhanh miệng, biết tỷ hắn lo lắng nhất điều gì, một chút liền đem mọi chuyện nói rõ ràng.
Sau đó Phong Duy mới tiếp lời: "Nhị ca hôm nay vốn xin nghỉ để tới đón tẩu tử, chỉ là trong cung đột nhiên có việc gọi, Nhị ca vì thế mới không đến. Hắn đặc biệt dặn ta nói với Nhị tẩu một tiếng."
Tống Sư Trúc gật gật đầu, Tống Sư Bách liền nói tiếp: "Tỷ không biết đâu, mấy ngày trước trong kinh thật sự là khẩn trương lắm, bắt rất nhiều người, ta đi bên ngoài đều không thở nổi."
"Đại đường huynh và Nhị đường huynh làm sao để các ngươi ra ngoài?" Tống Sư Trúc trợn mắt nói.
"... Tỷ phu đều hồi kinh, vì sao ta không thể ra ngoài!" Tống Sư Bách lớn tiếng nói, "Đại tỷ không biết, lúc tỷ phu trở về, toàn thân trên dưới đều bẩn thỉu, tựa như vừa lăn lộn trong bùn."
"Hắn bị thương sao?" Tống Sư Trúc vội vàng hỏi.
"Không hề, chỉ là vừa nằm xuống liền ngủ một ngày một đêm, người nhà đều lo lắng không thôi. Sau đó còn có thái y đến nhà chúng ta." Tống Sư Bách vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái y, hắn miêu tả bộ dạng thái y, "Tóc trắng xóa, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, vừa nhìn đã biết là đại phu giỏi. Lần này tỷ phu nhất định lập công!" Tống Sư Bách trong lời nói mười phần khẳng định.
Không phải Hoàng Thượng thì làm sao lại phái một thái y kinh nghiệm phong phú như thế tới? Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói nhỏ như đang làm chuyện mờ ám: "Trên đường rất nhiều người đang nói, thế tử của phản vương gia muốn tạo phản mấy năm trước đã bị bắt."
Tống Sư Trúc cũng biết chuyện này, lúc Lý Đằng báo cáo sự tình với Chương Thái hậu, Tống Sư Trúc cũng ở đó. Hoàng đế lần này, cơ hồ đại hoạch toàn thắng, ấu tử của Ngô Vương chạy trốn mấy năm trước bị xử tội ngay tại chỗ, Cẩm Y Vệ cũng thừa thắng xông lên, khống chế không ít võ tướng có dị động.
Nghe nói, tin tức Hoàng đế giả chết vừa truyền ra, thế tử của Ngô Vương liền mang theo nhân mã muốn vào thành, không ngờ cửa thành vừa mở, liền rơi vào thiên la địa võng.
Hắn uy hiếp đám người, muốn đem đôi hoàng tử, hoàng nữ trong tay đều giết sạch, nhưng Hoàng đế đã sớm chuẩn bị, đôi hài tử trong tay hắn đều là giả.
Quý thái phi bị đưa ra giết gà dọa khỉ ngay tại chỗ.
Điều khiến Hoàng đế tức giận nhất chính là, những người trong tay hắn, rõ ràng đều nói giọng Nam Man.
Bạn cần đăng nhập để bình luận