Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 342

Nàng lúc này chấn động, không thua gì sấm vang chớp giật.
... Tống sư trúc cả người đều sắp bị nổ tung.
Nàng đột nhiên hiểu rõ một sự kiện, năm ngoái Phong Thận vì sao lại đề nghị giao quyền quản gia cho nàng, còn chuyện Phong Hằng hãm hại chị dâu hắn, vì sao có thể tha thứ một cách triệt để như vậy. Trước đó nàng vẫn còn nghi hoặc, giờ thì ngược lại đã rõ...
Đồng hồ quả lắc phát ra tiếng, lúc trước Hoàng thị đã lên dây cót, nàng ở một bên giải thích thao tác của đồng hồ quả lắc, Tống sư trúc nghe vào tai, trong đầu quả thực mơ hồ không chịu nổi.
Bên cạnh Tống sư bách được nàng đưa đến xem xét chiếc đồng hồ quả lắc trên bàn trà, đột nhiên nói với nàng: "Đại tỷ, tỷ nói đồng hồ của ngoại tộc, có phải là có hình dáng này?"
Nghe Tống sư bách hỏi, Tống sư trúc vô thức đáp: "Ta cũng chưa từng nhìn qua."
"Bên ngoài đã có loại đồng hồ này sao?" Hoàng thị quan tâm hỏi. Nàng vốn cho rằng mình có thể là người đầu tiên phát minh ra đồng hồ, giờ thì lại có chút thất vọng.
Tống sư trúc đã tỉnh táo lại, nàng nói: "Ta chỉ là thỉnh thoảng nghe người ta nói qua một lần thôi."
Triệu thị bị tiểu nhi tử làm cho đau đầu, hiếm khi con trai cả mang theo món đồ mới lạ đến, cũng muốn đổi chút tâm trạng, nàng nhìn kỹ, khen một câu: "Thật là không tệ, xem giờ so với ấm lọt nước chuẩn hơn nhiều."
Phong Duy con mắt sưng đỏ, thanh âm khàn khàn, tựa hồ đã khóc qua một trận, nhưng đối với chiếc đồng hồ mà hắn đã tìm tòi rất lâu, vẫn nâng cao tinh thần liếc nhìn, chần chờ nói: "Có chút kỳ quái... Mặt chuông một vòng là sáu canh giờ, sao không phải là mười hai canh giờ?"
Tống sư trúc cũng chăm chú nhìn xem, quả đúng là như thế. Hoàng thị ậm ờ nói: "Lúc đó ta nói không rõ, thợ mộc làm sai mặt chuông rồi."
Phong Duy trong lòng còn có chút hoài nghi, tỉ như chị dâu không phải sau khi vào cửa mới học sách biết chữ sao, sao so với bọn hắn còn làm giỏi hơn, chỉ là tâm trạng hắn không tốt, nghĩ một chút rồi không hỏi nữa.
Tống sư trúc lại có chút hiểu ý của Hoàng thị. Đồng hồ hiện đại một vòng sáu mươi giây, cấu tạo bên trong hẳn là cũng được thiết kế theo đó, Hoàng thị nếu chỉ là kiến thức nửa vời, cũng hẳn là không biết cách cải tạo.
... Hoàng thị chắc hẳn không phải là sinh viên công nghệ rất giỏi.
Triệu thị nhìn đứa con út ỉu xìu, có chút đau lòng, nhìn xem đồng hồ trên bàn đã quá giờ ngọ, liền giữ các con ở lại dùng bữa trưa, Tống sư trúc cùng Tống sư bách mặc dù đã dùng, nhưng cũng ngồi ở một bên bồi tiếp.
Hoàng thị một bên cùng bà bà nói chuyện, một bên dành hai phần lực chú ý lên người Tống sư trúc, nàng nhìn Tống sư trúc thỉnh thoảng lại liếc về phía đồng hồ quả lắc trên bàn trà, biểu lộ có chút mất hồn mất vía, càng khẳng định chiếc đồng hồ này đối với nàng có chỗ hữu dụng.
Chỉ cần nàng nhìn đồng hồ, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, nàng đã cảm thấy bỏ công là đáng.
Nhưng mà nàng nhớ tới vấn đề của Phong Duy vừa rồi, Hoàng thị trong lòng do dự một hồi, nghĩ đến việc có nên cố gắng nghiên cứu làm thế nào ra canh giờ chuông, nàng dù sao cũng đã nhìn qua rất nhiều đồng hồ thật, so với Phong Duy và Tống sư bách có thêm mấy phần kinh nghiệm, lại có tinh thần lực trợ giúp, tỷ lệ thành công vẫn rất cao.
Phong Hằng cũng chú ý tới Tống sư trúc thất thần, hắn thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ, cũng trách không được thê tử sinh nghi, vị đại tẩu lai lịch cổ quái này mấy lần ra tay, lần nào cũng khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Phong Hằng cảm thấy, đại ca hắn hẳn là cũng không ngờ Hoàng thị có thể làm ra đồng hồ quả lắc.
Bây giờ các ngành các nghề đều dùng ấm lọt nước để tính thời gian, đồng hồ quả lắc của Hoàng thị đột nhiên xuất hiện, ý nghĩa vẫn là rất trọng đại.
Chỉ cần chiếc đồng hồ này thực sự giống như Hoàng thị nói, có thể liên tục hoạt động bình thường, về sau các phương diện đều có rất nhiều tiện lợi.
Tống sư trúc đương nhiên phát giác được ánh mắt của nhà chồng mình và Hoàng thị vẫn luôn nhìn sang, nhưng nỗi khó tin trong lòng nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Khó trách nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng thị trên người có cảm giác không hài hòa — Nghĩ tới đây, Tống sư trúc đã cảm thấy có chút ủy khuất, ông trời quá không đáng tin.
Còn có chuyện gì so với việc đã chạm tay đến cửa mà bị người khác kéo ra, càng khiến người ta đau lòng hơn không?
Trong lòng Tống sư trúc quả thực giống như cảm giác của người bỏ lỡ năm triệu tiền xổ số, ảo não vô cùng.
Chỉ là bóp cổ tay qua, nàng tò mò là làm sao Hoàng thị có thể nhớ kỹ cấu tạo bên trong chuông rõ ràng như vậy.
Thành thật mà nói, chính bản thân nàng cũng không làm được.
Tống sư trúc bây giờ hồi tưởng lại, vẫn có chút tiếc nuối, xuyên qua trước đây cũng không nhớ kỹ mấy bài thuốc nổ đơn thuốc cổ điển thi từ gì, không phải thời điểm then chốt cũng có thể ra vẻ một phen.
Bất quá nàng cũng vì chiếc đồng hồ vừa ra mắt đã cảm thấy đáng tiếc — Bà bà không rõ ý nghĩa bên trong, Phong Thận và Phong Hằng hai huynh đệ đều là tính tình khắc chế, coi như khích lệ cũng chỉ ở trong lòng, mà Phong Duy tâm trạng không tốt, Tống sư bách ngược lại gào to không ngớt, đáng tiếc là ở nhà người khác, không thể tùy tiện làm càn.
Một vòng như thế, đại khánh triều chiếc đồng hồ đầu tiên ra đời thật không đủ long trọng.
Bữa trưa này trôi qua với Tống sư trúc liên tiếp thất thần.
Sau bữa trưa, Phong Duy mặc dù còn muốn tiếp tục chủ đề buổi sáng, nhưng Tống sư bách muốn xem xét kỹ chiếc đồng hồ quả lắc này, liền kéo hắn đến viện của Phong Thận và Hoàng thị.
Tống sư trúc và Phong Hằng thì quay về trái khóa viện, Phong Hằng cảm thấy Tống sư trúc hôm nay đặc biệt hưng phấn, đi trên đường hai mắt đều tỏa sáng.
Mặc dù hắn muốn giữ bí mật cho đại ca, nhưng nghĩ lại phản ứng của thê tử vừa rồi, cảm thấy Tống sư trúc hẳn là dựa vào trực giác cổ quái của mình, đoán ra chân tướng.
Sợ Tống sư trúc không biết kiêng kị bên trong, sau khi trở về phòng, Phong Hằng liền đuổi hết hạ nhân ra ngoài, dự định nói chuyện với nàng, chỉ là hắn còn chưa kịp mở lời, Tống sư trúc đã tiện thể hỏi: "Chàng biết từ khi nào?"
Phong Hằng im lặng một chút, có vẻ bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ nàng không đoán được sao?" Bằng không thì cũng không thể hỏi ra câu nói này.
Được thôi, Nho gia không phải là chú ý người đọc sách không nói chuyện ma quỷ sao, anh chồng và Phong Hằng năng lực tiếp nhận thế mà tốt như vậy, Tống sư trúc cảm thấy, bọn hắn không sợ những sự việc thần dị này sẽ gây nguy hại sao.
Phong Hằng vốn dự định nói rõ với thê tử, nghe thê tử hỏi, cũng không do dự, đáp: "... Đại ca vẫn cho rằng tẩu tử là cô hồn dã quỷ không biết từ đâu tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận