Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 177
Lý cữu cậu ngày đó bị người chuốc rượu say khướt, mãi đến khi tỉnh rượu mới hay tin dữ. Lý cữu mẫu còn tưởng rằng hắn vì đứa con thứ bảo bối mà muốn giận cá chém thớt mình, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để cãi nhau với hắn. Nào ngờ Lý cữu cậu ngơ ngác hỏi: "Ngoại sinh nữ tế không sao chứ?"
Lý cữu mẫu cũng biết dạo gần đây hắn vì con thứ mà hao tổn không ít ân tình, tiền bạc, còn tưởng hắn sẽ hối hận vì không lấy lòng được Từ gia. Không ngờ Lý cữu cậu lại quan tâm đến Phong Hằng, liền buông lời: "Không có việc gì... Ngươi không biết đó thôi, may mắn có Trúc tỷ muội hỗ trợ, nếu không, đã chẳng thể nhanh chóng cạy miệng nha hoàn kia để lấy lời khai như vậy."
Lý cữu mẫu thật sự may mắn vì có Tống Sư Trúc ở đây. Để tìm ra nha hoàn nào nhận hối lộ của Từ Thiên Ý, nếu có vài ngày, Lý cữu mẫu cũng có thể tìm ra. Nhưng khi đó, mấu chốt của cuộc tranh đấu lại chính là thời gian.
Tống Sư Trúc bày cho nàng một kế, bảo nàng chia đám nha hoàn trên ghế làm năm tổ, đưa vào phòng để chúng tự vạch trần lẫn nhau. Chẳng bao lâu, tiểu nha hoàn kia không chịu nổi áp lực, đành phải bước ra thú nhận. Nếu không có cây trâm bạc trong tay nha hoàn đó và lời khai của ả, nhà bọn họ lần này chắc chắn phải ngậm oan chịu khuất.
Biết được việc cháu gái đã làm, Lý cữu cậu gật đầu, sau đó đột nhiên thở dài: "Đây chính là mệnh...". Lý Ngọc lại không có cái mệnh đó.
Cho nên, vào thời khắc mấu chốt như vậy, lại xảy ra chuyện như vậy.
Lý cữu mẫu thấy hắn phiền muộn như vậy, bèn nói: "Chúng ta vẫn nên may mắn vì Từ cô nương tính toán không thành, nếu không lần này, muội muội một nhà sẽ phải đau lòng."
Từ cô nương đã từng thành thân một lần, lại thêm chuyện hôm nay, sau này muốn tìm người trong sạch lại càng khó. Ngoại sinh nữ tế gia thế trong sạch, tuổi trẻ tài cao, bái danh sư, tướng mạo cũng tuấn tú, Từ gia muốn gả cô nương cho hắn, cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng với quyền thế của Từ gia, cũng không thể để Từ cô nương làm thiếp cho Phong Hằng.
Đến lúc đó người phải hy sinh lại chính là cháu gái.
Ngay cả thê tử cũng có thể nghĩ như vậy, Lý cữu cậu cùng Tống Sư Trúc quan hệ chỉ có thân thiết hơn.
Lý cữu cậu tuy muốn tìm đường lui tốt cho con thứ, nhưng cũng không muốn để cháu gái phải chịu uất ức. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy có lẽ là ông trời không muốn con thứ sống những ngày yên ổn, lại thêm lúc này trong nhà đắc tội Từ gia, sau khi thất vọng, cũng không muốn ném tiền xuống sông nữa.
Chuyện này không lâu sau đã ồn ào khắp Quỳnh Châu phủ, chẳng bao lâu, Lý Thư Ngọc cũng biết.
Vở kịch trên yến tiệc Lý gia quả thực đặc sắc, còn lập tức liên lụy đến hai người bạn của nàng, Lý Thư Ngọc buổi chiều không ngồi yên được liền tới Phong gia.
Nàng tiện thể mang theo tin Lý tiên sinh mời Phong Hằng đến.
Buổi chiều, ánh nắng vàng óng, cả phòng tĩnh mịch, Lý Thư Ngọc cùng Tống Sư Trúc ngồi hai bên bàn.
Nhìn vẻ uể oải của Tống Sư Trúc, nàng hổ thẹn nói: "... Đều là nhà chúng ta liên lụy Tống tỷ tỷ."
Lý Thư Ngọc mấy ngày trước đã biết được chuyện Từ Thiên Ý muốn kết thân từ miệng Lý lão thái thái. Nàng và Lý lão thái đều đoán, mục tiêu ban đầu của Từ Thiên Ý không phải Phong sư huynh, chỉ đáng tiếc nhà bọn họ lần này đi theo nam đinh quá ít, một người duy nhất chưa lập gia đình là Đường bá, sau chuyện đê điều, lại bị tổ phụ phái đến nơi khác làm việc, bởi vì lúc trước đã từng phạm sai lầm.
Từ Thiên Ý mới nhắm tới Phong sư huynh.
Phong sư huynh là đệ tử duy nhất của tổ phụ, dưới con mắt của bao nhiêu người, việc Phong sư huynh cứu nàng trong nước bị nhiều người thấy vậy. Tổ phụ danh tiếng khắp thiên hạ, cũng không thể để đệ tử trơ mắt nhìn một cô nương bị hắn làm hại thanh danh phải đi hòa thân, đây chẳng phải vong ân phụ nghĩa sao.
Người đọc sách tối kỵ loại danh tiếng này.
Từ Phủ doãn là lão hồ ly, nếu có thể không tổn hại lợi ích Từ thị, lại giữ được khuê nữ không phải đi hòa thân, đương nhiên hắn sẽ nguyện ý. Đem khuê nữ gả cho đệ tử Lý gia, dù sao vẫn tốt hơn là phải gả đi hòa thân.
Sau này, nếu có thể nâng đỡ con rể, Từ gia lại có thêm một phần trợ lực.
Chỉ là trong kế hoạch này, người phải hy sinh chỉ có thể là Tống Sư Trúc.
Tống Sư Trúc lúc này mới biết vì sao nhà mình lại gặp tai bay vạ gió, nàng hít sâu một hơi: "Triều đình muốn nàng ta hòa thân, liên quan gì đến nhà chúng ta?"
Nàng làm việc trước giờ không thẹn với trời đất lương tâm, sống những ngày yên bình, còn có thể bị người ta sỉ nhục đến tận cửa.
Tống Sư Trúc vừa nghĩ tới Từ Thiên Ý trước đây thân mật gọi nàng "tỷ tỷ", liền may mắn vì mình không thật sự coi ả là tỷ muội.
Sao có thể có loại người này, nàng ta thân cận với nàng, là vì ngấp nghé trượng phu của nàng; Nàng ta làm bộ làm tịch, cũng chỉ là vì tính kế nàng.
Vì giải quyết phiền phức của mình, liền có thể chọn hy sinh người khác sao?
Loại cô nương lòng dạ đen tối này, Tống Sư Trúc không hề đồng tình chút nào.
Thứ 74 chương (Sửa lỗi chính tả): "Đều là lỗi của ta, lúc trước ta ở dịch trạm, không nên vì Từ Thiên Ý mà giới thiệu Tống tỷ tỷ." Lý Thư Ngọc nhìn Tống Sư Trúc mặt mày ủ dột, càng nghĩ càng thấy mình đã gây ra phiền phức cho Tống Sư Trúc.
Nàng áy náy, Tống Sư Trúc qua cơn giận, liền lắc đầu: "Thư Ngọc muội muội đừng tự trách, ta biết muội không có ý xấu."
"Cũng không cần lo ta tức giận, chỉ cần biết Từ Thiên Ý dù có giở trò gì cũng vô dụng, ta liền thấy hả giận."
Tống Sư Trúc suy nghĩ rất đơn giản, hòa thân không phải chuyện tốt, nếu là người khác, nàng có lẽ sẽ cùng Thư Ngọc thở dài một tiếng. Đối với Từ Thiên Ý, nàng thật sự không có nhiều thương tiếc như vậy.
"Qua cơn giận này là ta ổn thôi."
Phẫn nộ và đồng tình đều cần tâm lực, chỉ nên dành cho những người xứng đáng. Nếu không có tai họa bất ngờ này, Từ Thiên Ý đối với nàng chỉ là một người qua đường. Đối với người không liên quan, Tống Sư Trúc không muốn lãng phí tâm sức để ghi nhớ.
Nghe nàng nói vậy, Lý Thư Ngọc dần thả lỏng, lại tự giễu: "Vẫn là Tống tỷ tỷ suy nghĩ thấu đáo, nhìn người cũng chuẩn, ngay từ đầu đã nhìn rõ con người ả."
"Ta cũng rất thù dai, chỉ là không có cách báo thù mà thôi." Tống Sư Trúc không hề che giấu suy nghĩ AQ của mình.
(*AQ: chỉ những người có xu hướng tự an ủi bản thân.)
Nếu nàng còn ở Phong Hoa huyện, nàng chắc chắn sẽ cho người úp sọt Từ Thiên Ý; Đáng tiếc, người đứng đầu phủ thành là Từ Phủ doãn, Tống Sư Trúc còn phải đề phòng Từ phu nhân thẹn quá hóa giận mà không buông tha, tiếp tục nhằm vào nàng và cữu cữu. Đến lúc đó, cánh tay nhỏ, bắp chân của bọn họ, làm sao chống lại được giày vò.
Lý cữu mẫu cũng biết dạo gần đây hắn vì con thứ mà hao tổn không ít ân tình, tiền bạc, còn tưởng hắn sẽ hối hận vì không lấy lòng được Từ gia. Không ngờ Lý cữu cậu lại quan tâm đến Phong Hằng, liền buông lời: "Không có việc gì... Ngươi không biết đó thôi, may mắn có Trúc tỷ muội hỗ trợ, nếu không, đã chẳng thể nhanh chóng cạy miệng nha hoàn kia để lấy lời khai như vậy."
Lý cữu mẫu thật sự may mắn vì có Tống Sư Trúc ở đây. Để tìm ra nha hoàn nào nhận hối lộ của Từ Thiên Ý, nếu có vài ngày, Lý cữu mẫu cũng có thể tìm ra. Nhưng khi đó, mấu chốt của cuộc tranh đấu lại chính là thời gian.
Tống Sư Trúc bày cho nàng một kế, bảo nàng chia đám nha hoàn trên ghế làm năm tổ, đưa vào phòng để chúng tự vạch trần lẫn nhau. Chẳng bao lâu, tiểu nha hoàn kia không chịu nổi áp lực, đành phải bước ra thú nhận. Nếu không có cây trâm bạc trong tay nha hoàn đó và lời khai của ả, nhà bọn họ lần này chắc chắn phải ngậm oan chịu khuất.
Biết được việc cháu gái đã làm, Lý cữu cậu gật đầu, sau đó đột nhiên thở dài: "Đây chính là mệnh...". Lý Ngọc lại không có cái mệnh đó.
Cho nên, vào thời khắc mấu chốt như vậy, lại xảy ra chuyện như vậy.
Lý cữu mẫu thấy hắn phiền muộn như vậy, bèn nói: "Chúng ta vẫn nên may mắn vì Từ cô nương tính toán không thành, nếu không lần này, muội muội một nhà sẽ phải đau lòng."
Từ cô nương đã từng thành thân một lần, lại thêm chuyện hôm nay, sau này muốn tìm người trong sạch lại càng khó. Ngoại sinh nữ tế gia thế trong sạch, tuổi trẻ tài cao, bái danh sư, tướng mạo cũng tuấn tú, Từ gia muốn gả cô nương cho hắn, cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng với quyền thế của Từ gia, cũng không thể để Từ cô nương làm thiếp cho Phong Hằng.
Đến lúc đó người phải hy sinh lại chính là cháu gái.
Ngay cả thê tử cũng có thể nghĩ như vậy, Lý cữu cậu cùng Tống Sư Trúc quan hệ chỉ có thân thiết hơn.
Lý cữu cậu tuy muốn tìm đường lui tốt cho con thứ, nhưng cũng không muốn để cháu gái phải chịu uất ức. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy có lẽ là ông trời không muốn con thứ sống những ngày yên ổn, lại thêm lúc này trong nhà đắc tội Từ gia, sau khi thất vọng, cũng không muốn ném tiền xuống sông nữa.
Chuyện này không lâu sau đã ồn ào khắp Quỳnh Châu phủ, chẳng bao lâu, Lý Thư Ngọc cũng biết.
Vở kịch trên yến tiệc Lý gia quả thực đặc sắc, còn lập tức liên lụy đến hai người bạn của nàng, Lý Thư Ngọc buổi chiều không ngồi yên được liền tới Phong gia.
Nàng tiện thể mang theo tin Lý tiên sinh mời Phong Hằng đến.
Buổi chiều, ánh nắng vàng óng, cả phòng tĩnh mịch, Lý Thư Ngọc cùng Tống Sư Trúc ngồi hai bên bàn.
Nhìn vẻ uể oải của Tống Sư Trúc, nàng hổ thẹn nói: "... Đều là nhà chúng ta liên lụy Tống tỷ tỷ."
Lý Thư Ngọc mấy ngày trước đã biết được chuyện Từ Thiên Ý muốn kết thân từ miệng Lý lão thái thái. Nàng và Lý lão thái đều đoán, mục tiêu ban đầu của Từ Thiên Ý không phải Phong sư huynh, chỉ đáng tiếc nhà bọn họ lần này đi theo nam đinh quá ít, một người duy nhất chưa lập gia đình là Đường bá, sau chuyện đê điều, lại bị tổ phụ phái đến nơi khác làm việc, bởi vì lúc trước đã từng phạm sai lầm.
Từ Thiên Ý mới nhắm tới Phong sư huynh.
Phong sư huynh là đệ tử duy nhất của tổ phụ, dưới con mắt của bao nhiêu người, việc Phong sư huynh cứu nàng trong nước bị nhiều người thấy vậy. Tổ phụ danh tiếng khắp thiên hạ, cũng không thể để đệ tử trơ mắt nhìn một cô nương bị hắn làm hại thanh danh phải đi hòa thân, đây chẳng phải vong ân phụ nghĩa sao.
Người đọc sách tối kỵ loại danh tiếng này.
Từ Phủ doãn là lão hồ ly, nếu có thể không tổn hại lợi ích Từ thị, lại giữ được khuê nữ không phải đi hòa thân, đương nhiên hắn sẽ nguyện ý. Đem khuê nữ gả cho đệ tử Lý gia, dù sao vẫn tốt hơn là phải gả đi hòa thân.
Sau này, nếu có thể nâng đỡ con rể, Từ gia lại có thêm một phần trợ lực.
Chỉ là trong kế hoạch này, người phải hy sinh chỉ có thể là Tống Sư Trúc.
Tống Sư Trúc lúc này mới biết vì sao nhà mình lại gặp tai bay vạ gió, nàng hít sâu một hơi: "Triều đình muốn nàng ta hòa thân, liên quan gì đến nhà chúng ta?"
Nàng làm việc trước giờ không thẹn với trời đất lương tâm, sống những ngày yên bình, còn có thể bị người ta sỉ nhục đến tận cửa.
Tống Sư Trúc vừa nghĩ tới Từ Thiên Ý trước đây thân mật gọi nàng "tỷ tỷ", liền may mắn vì mình không thật sự coi ả là tỷ muội.
Sao có thể có loại người này, nàng ta thân cận với nàng, là vì ngấp nghé trượng phu của nàng; Nàng ta làm bộ làm tịch, cũng chỉ là vì tính kế nàng.
Vì giải quyết phiền phức của mình, liền có thể chọn hy sinh người khác sao?
Loại cô nương lòng dạ đen tối này, Tống Sư Trúc không hề đồng tình chút nào.
Thứ 74 chương (Sửa lỗi chính tả): "Đều là lỗi của ta, lúc trước ta ở dịch trạm, không nên vì Từ Thiên Ý mà giới thiệu Tống tỷ tỷ." Lý Thư Ngọc nhìn Tống Sư Trúc mặt mày ủ dột, càng nghĩ càng thấy mình đã gây ra phiền phức cho Tống Sư Trúc.
Nàng áy náy, Tống Sư Trúc qua cơn giận, liền lắc đầu: "Thư Ngọc muội muội đừng tự trách, ta biết muội không có ý xấu."
"Cũng không cần lo ta tức giận, chỉ cần biết Từ Thiên Ý dù có giở trò gì cũng vô dụng, ta liền thấy hả giận."
Tống Sư Trúc suy nghĩ rất đơn giản, hòa thân không phải chuyện tốt, nếu là người khác, nàng có lẽ sẽ cùng Thư Ngọc thở dài một tiếng. Đối với Từ Thiên Ý, nàng thật sự không có nhiều thương tiếc như vậy.
"Qua cơn giận này là ta ổn thôi."
Phẫn nộ và đồng tình đều cần tâm lực, chỉ nên dành cho những người xứng đáng. Nếu không có tai họa bất ngờ này, Từ Thiên Ý đối với nàng chỉ là một người qua đường. Đối với người không liên quan, Tống Sư Trúc không muốn lãng phí tâm sức để ghi nhớ.
Nghe nàng nói vậy, Lý Thư Ngọc dần thả lỏng, lại tự giễu: "Vẫn là Tống tỷ tỷ suy nghĩ thấu đáo, nhìn người cũng chuẩn, ngay từ đầu đã nhìn rõ con người ả."
"Ta cũng rất thù dai, chỉ là không có cách báo thù mà thôi." Tống Sư Trúc không hề che giấu suy nghĩ AQ của mình.
(*AQ: chỉ những người có xu hướng tự an ủi bản thân.)
Nếu nàng còn ở Phong Hoa huyện, nàng chắc chắn sẽ cho người úp sọt Từ Thiên Ý; Đáng tiếc, người đứng đầu phủ thành là Từ Phủ doãn, Tống Sư Trúc còn phải đề phòng Từ phu nhân thẹn quá hóa giận mà không buông tha, tiếp tục nhằm vào nàng và cữu cữu. Đến lúc đó, cánh tay nhỏ, bắp chân của bọn họ, làm sao chống lại được giày vò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận