Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 21
Nhưng chỉ cần nhìn vành tai đỏ bừng của Tống sư trúc, liền biết giữa hai người này có chút mờ ám.
Tống sư trúc quả thật có chút chột dạ, mẹ nàng vừa rồi chính là không muốn cho nàng gặp mặt Phong Hằng nên mới bảo nàng rời đi, không ngờ lại gặp được hắn ở chỗ lão thái thái. Một loại cảm giác sợ hãi vì không cẩn thận làm trái ý bề trên dâng lên trong lòng.
Tống sư bách mặc dù đối với người ngoài không khách khí, thế nhưng đối với tỷ tỷ ruột lại rất tốt. Sợ tỷ tỷ xấu hổ, hắn ngẩng đầu, cố gắng làm nũng với lão thái thái, nhịn xuống sự khó chịu, dùng giọng nũng nịu nói: "Hôm nay ta vừa tan học trở về liền nghe được thư viện có tộc huynh nói tổ mẫu ngã bệnh, tổ mẫu đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lão thái thái cười nói: "Vẫn là Bách ca nhi đau lòng tổ mẫu." Nàng nhéo nhéo thịt mỡ trên mặt Tống sư bách, nhịn không được lại sờ lên vành tai của hắn.
Người già có tuổi thích nhất là những đứa bé trắng trẻo mập mạp tràn đầy sức sống như vậy. Lúc Tống sư bách nói chuyện, mày mắt giấu hai bụi hỏa diễm, hai khối thịt mỡ béo ị trên mặt rung lên, lão thái thái quả thực yêu đến tận tâm can.
Tống sư trúc rất hiểu rõ cảm thụ của lão thái thái. Thân thể mỡ màng của đệ đệ kia, giữa mùa đông ôm vào trong ngực, quả thực là một sự hưởng thụ lớn, giống như heo con, thịt béo mập mạp, lại ấm áp, xúc cảm cực tốt, nếu có thể cắn một cái, sẽ có cảm giác căng đầy đạn răng.
Không biết có phải hay không ý thức được ý nghĩ chân thật của tỷ tỷ, đầy người thịt mỡ của Tống sư bách đột nhiên run lên, quay đầu lại trừng tỷ tỷ một chút.
Lý thị nhịn không được cười một tiếng. Lão thái thái cũng có chút buồn cười, thích thì thích, vẫn là biết chừng mực. Nàng buông cháu trai ra, cười nói với Phong Hằng: "Ta đã lâu không gặp Bách ca nhi, để ngươi chê cười rồi."
"Lão thái thái quá lời." Hắn dừng một chút, thật không ngờ lại nhìn thấy Tống sư trúc ở đây, bất quá sau khi sững sờ dĩ nhiên chính là mừng rỡ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là đều nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhìn xem Tống sư trúc đỏ lên vành tai, lòng bàn tay Phong Hằng đột nhiên có chút ngứa.
Có lẽ là bởi vì đang ở nhà, Tống sư trúc không trang điểm, da của nàng vốn cực trắng, đôi môi đỏ kia rơi vào vẻ trắng nõn, giống như một màn mai vận tú mỹ động lòng người ép trên cành mai tuyết trắng.
Phong Hằng suy ngẫm một chút tâm tình của mình, thì ra khi hắn thích một cô nương cũng sẽ có dáng vẻ như thế, muốn được cùng nàng thân cận, muốn từ từ rút ngắn khoảng cách với nàng.
Thứ 10 Chương: Dọa Mộng
Phong Hằng chỉ ngồi một chút liền đứng dậy cáo từ.
Lão thái thái nhìn xem tinh thần không có việc gì, nói chuyện với hắn cũng mười phần hiền lành, chỉ là người bệnh vẫn nằm trên giường, hắn cũng không tốt ở lại quá lâu.
Trước khi đi, khóe mắt hắn khẽ liếc qua người Tống sư trúc, ý cười nơi khóe môi lão thái thái càng sâu mấy phần, nói: "Trúc tỷ muội giúp tổ mẫu tiễn Nhị Lang."
Tống sư trúc đầu tiên là nhìn qua mẹ mình, Lý thị mỉm cười với nàng.
Tống sư trúc: ......"Lão thái thái có vai vế lớn hơn mẹ nàng, lời của tổ mẫu nàng cũng không thể không nghe.
Có lão thái thái chống lưng, Tống sư trúc nghe lời mà hành lễ với lão thái thái, sau đó mới cùng Phong Hằng rời đi.
Đi ở phía trước, người hầu vặn vẹo thân thể kia mười phần có ánh mắt, duy trì khoảng cách bảy, tám bước với hai người.
Ánh nắng chiếu rọi vào phiến đá làm xanh trên đường, tuyết đọng hai bên đường cũng có vẻ đặc biệt sáng sủa.
Tống sư trúc cúi đầu liền có thể nhìn thấy bóng dáng hai người in trên con đường nhỏ, một cao một thấp, một trước một sau, kéo đến thật dài, lại đột nhiên trùng điệp vào nhau.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Hằng đột nhiên đi song song cùng nàng, không khỏi chớp mắt. Nam nhân xa lạ còn rất trẻ tuổi này, hai tháng sau liền trở thành vị hôn phu của nàng, ngoài miệng Tống sư trúc không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút phức tạp.
Bất quá nàng cảm thấy mình đã tốt hơn người khác rất nhiều. Lý thị và Tống Văn Thắng khi định hôn sự cho nàng, rất coi trọng ý kiến của nàng, so sánh lên những người thật sự 'mù cưới câm gả', cuộc sống của nàng không biết tốt hơn bao nhiêu.
Tống sư trúc là người rất dễ thỏa mãn, nhớ tới trong huyện còn có rất nhiều cô nương vừa gặp mặt vị hôn phu liền trực tiếp động phòng hoa chúc, nàng cảm thấy nhân sinh của mình đã rất tốt đẹp.
Ngay lúc hai người sắp đi ra cửa viện, Phong Hằng đột nhiên ho một tiếng: "Trong số lễ vật ta mang đến hôm nay có một hộp t·h·u·ố·c trị thương thượng hạng, là đơn độc cho ngươi."
Tống sư trúc cười nói câu cảm tạ.
Phong Hằng nhìn chằm chằm lúm đồng tiền lõm xuống trên mặt nàng khi nói chuyện, loại xúc động muốn chọc một cái kia lại hiện lên trong lòng. Nhưng hắn không có thật sự chọc, mà chỉ......
Tống sư trúc cảm giác được tay trái rủ xuống của mình bị người khẽ nắm một chút, bất quá chỉ trong nháy mắt đã buông ra. Nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một bộ dáng bình thản ung dung của Phong Hằng, chỉ có vành tai đỏ bừng là đang tố cáo hành vi lưu manh vừa rồi.
Tống sư trúc nhịn không được lộ ra tám chiếc răng.
Nữ hài tử luôn luôn đặc biệt nhạy cảm với tâm ý ái mộ của người khác.
Vị hôn phu còn chưa gặp mặt bao nhiêu lần của nàng là thích nàng?
Nghĩ đến cử chỉ thần thái vừa rồi của Phong Hằng, nàng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Tống sư trúc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Phong Hằng hết lần này đến lần khác, nam nhân bị nàng nhìn hình như có chút khẩn trương, khóe mắt đuôi lông mày thường xuyên mang ý cười đều nghiêm túc không ít. Có lẽ là nàng làm hơi quá, người hầu phía trước rẽ sang hành lang, Tống sư trúc lại cảm thấy tay mình bị người nắm.
Lần đầu còn ngại ngùng, lần hai đã quen, Tống sư trúc chớp mắt mấy cái, dùng lực đạo tương tự nắm chặt lấy bàn tay to. Bàn tay to dừng một chút, ngón tay thon dài có kén mỏng thăm dò vuốt nhẹ lên mu bàn tay nàng, sau đó liền như bị bỏng, vội vàng buông ra.
Đường này cuối cùng cũng đã tới điểm cuối.
Tống sư trúc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, không biết Phong Hằng nghĩ như thế nào, chính nàng lại cảm thấy lén lút nắm tay rất kích thích, lại có chút may mắn vì dọc đường không có hạ nhân, nếu không hình tượng nàng tạo dựng bao nhiêu năm liền sẽ sụp đổ.
Trong lòng Phong Hằng cũng nóng như lửa. Mới rồi hắn nhất thời không kiềm chế được, không ngờ Tống sư trúc lại thật sự đáp lại hắn.
Nhìn xem Tống sư trúc đầy mặt nghịch ngợm, Phong Hằng cảm thấy nàng tựa như một tiểu cô nương vừa làm xong chuyện xấu, đôi mắt to sáng ngời, dường như thời khắc muốn đấu trí đấu dũng cùng người lớn.
Ngoài cửa lớn, gã sai vặt Phong Ấn đã chờ sẵn. Phong Hằng khẽ nói: "Ngày mùng tám tháng chạp, khi hai phủ đưa cháo, ta có thể được uống bát cháo ngọt do chính tay ngươi nấu không?"
Tống sư trúc quả thật có chút chột dạ, mẹ nàng vừa rồi chính là không muốn cho nàng gặp mặt Phong Hằng nên mới bảo nàng rời đi, không ngờ lại gặp được hắn ở chỗ lão thái thái. Một loại cảm giác sợ hãi vì không cẩn thận làm trái ý bề trên dâng lên trong lòng.
Tống sư bách mặc dù đối với người ngoài không khách khí, thế nhưng đối với tỷ tỷ ruột lại rất tốt. Sợ tỷ tỷ xấu hổ, hắn ngẩng đầu, cố gắng làm nũng với lão thái thái, nhịn xuống sự khó chịu, dùng giọng nũng nịu nói: "Hôm nay ta vừa tan học trở về liền nghe được thư viện có tộc huynh nói tổ mẫu ngã bệnh, tổ mẫu đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lão thái thái cười nói: "Vẫn là Bách ca nhi đau lòng tổ mẫu." Nàng nhéo nhéo thịt mỡ trên mặt Tống sư bách, nhịn không được lại sờ lên vành tai của hắn.
Người già có tuổi thích nhất là những đứa bé trắng trẻo mập mạp tràn đầy sức sống như vậy. Lúc Tống sư bách nói chuyện, mày mắt giấu hai bụi hỏa diễm, hai khối thịt mỡ béo ị trên mặt rung lên, lão thái thái quả thực yêu đến tận tâm can.
Tống sư trúc rất hiểu rõ cảm thụ của lão thái thái. Thân thể mỡ màng của đệ đệ kia, giữa mùa đông ôm vào trong ngực, quả thực là một sự hưởng thụ lớn, giống như heo con, thịt béo mập mạp, lại ấm áp, xúc cảm cực tốt, nếu có thể cắn một cái, sẽ có cảm giác căng đầy đạn răng.
Không biết có phải hay không ý thức được ý nghĩ chân thật của tỷ tỷ, đầy người thịt mỡ của Tống sư bách đột nhiên run lên, quay đầu lại trừng tỷ tỷ một chút.
Lý thị nhịn không được cười một tiếng. Lão thái thái cũng có chút buồn cười, thích thì thích, vẫn là biết chừng mực. Nàng buông cháu trai ra, cười nói với Phong Hằng: "Ta đã lâu không gặp Bách ca nhi, để ngươi chê cười rồi."
"Lão thái thái quá lời." Hắn dừng một chút, thật không ngờ lại nhìn thấy Tống sư trúc ở đây, bất quá sau khi sững sờ dĩ nhiên chính là mừng rỡ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là đều nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhìn xem Tống sư trúc đỏ lên vành tai, lòng bàn tay Phong Hằng đột nhiên có chút ngứa.
Có lẽ là bởi vì đang ở nhà, Tống sư trúc không trang điểm, da của nàng vốn cực trắng, đôi môi đỏ kia rơi vào vẻ trắng nõn, giống như một màn mai vận tú mỹ động lòng người ép trên cành mai tuyết trắng.
Phong Hằng suy ngẫm một chút tâm tình của mình, thì ra khi hắn thích một cô nương cũng sẽ có dáng vẻ như thế, muốn được cùng nàng thân cận, muốn từ từ rút ngắn khoảng cách với nàng.
Thứ 10 Chương: Dọa Mộng
Phong Hằng chỉ ngồi một chút liền đứng dậy cáo từ.
Lão thái thái nhìn xem tinh thần không có việc gì, nói chuyện với hắn cũng mười phần hiền lành, chỉ là người bệnh vẫn nằm trên giường, hắn cũng không tốt ở lại quá lâu.
Trước khi đi, khóe mắt hắn khẽ liếc qua người Tống sư trúc, ý cười nơi khóe môi lão thái thái càng sâu mấy phần, nói: "Trúc tỷ muội giúp tổ mẫu tiễn Nhị Lang."
Tống sư trúc đầu tiên là nhìn qua mẹ mình, Lý thị mỉm cười với nàng.
Tống sư trúc: ......"Lão thái thái có vai vế lớn hơn mẹ nàng, lời của tổ mẫu nàng cũng không thể không nghe.
Có lão thái thái chống lưng, Tống sư trúc nghe lời mà hành lễ với lão thái thái, sau đó mới cùng Phong Hằng rời đi.
Đi ở phía trước, người hầu vặn vẹo thân thể kia mười phần có ánh mắt, duy trì khoảng cách bảy, tám bước với hai người.
Ánh nắng chiếu rọi vào phiến đá làm xanh trên đường, tuyết đọng hai bên đường cũng có vẻ đặc biệt sáng sủa.
Tống sư trúc cúi đầu liền có thể nhìn thấy bóng dáng hai người in trên con đường nhỏ, một cao một thấp, một trước một sau, kéo đến thật dài, lại đột nhiên trùng điệp vào nhau.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Hằng đột nhiên đi song song cùng nàng, không khỏi chớp mắt. Nam nhân xa lạ còn rất trẻ tuổi này, hai tháng sau liền trở thành vị hôn phu của nàng, ngoài miệng Tống sư trúc không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút phức tạp.
Bất quá nàng cảm thấy mình đã tốt hơn người khác rất nhiều. Lý thị và Tống Văn Thắng khi định hôn sự cho nàng, rất coi trọng ý kiến của nàng, so sánh lên những người thật sự 'mù cưới câm gả', cuộc sống của nàng không biết tốt hơn bao nhiêu.
Tống sư trúc là người rất dễ thỏa mãn, nhớ tới trong huyện còn có rất nhiều cô nương vừa gặp mặt vị hôn phu liền trực tiếp động phòng hoa chúc, nàng cảm thấy nhân sinh của mình đã rất tốt đẹp.
Ngay lúc hai người sắp đi ra cửa viện, Phong Hằng đột nhiên ho một tiếng: "Trong số lễ vật ta mang đến hôm nay có một hộp t·h·u·ố·c trị thương thượng hạng, là đơn độc cho ngươi."
Tống sư trúc cười nói câu cảm tạ.
Phong Hằng nhìn chằm chằm lúm đồng tiền lõm xuống trên mặt nàng khi nói chuyện, loại xúc động muốn chọc một cái kia lại hiện lên trong lòng. Nhưng hắn không có thật sự chọc, mà chỉ......
Tống sư trúc cảm giác được tay trái rủ xuống của mình bị người khẽ nắm một chút, bất quá chỉ trong nháy mắt đã buông ra. Nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một bộ dáng bình thản ung dung của Phong Hằng, chỉ có vành tai đỏ bừng là đang tố cáo hành vi lưu manh vừa rồi.
Tống sư trúc nhịn không được lộ ra tám chiếc răng.
Nữ hài tử luôn luôn đặc biệt nhạy cảm với tâm ý ái mộ của người khác.
Vị hôn phu còn chưa gặp mặt bao nhiêu lần của nàng là thích nàng?
Nghĩ đến cử chỉ thần thái vừa rồi của Phong Hằng, nàng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Tống sư trúc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Phong Hằng hết lần này đến lần khác, nam nhân bị nàng nhìn hình như có chút khẩn trương, khóe mắt đuôi lông mày thường xuyên mang ý cười đều nghiêm túc không ít. Có lẽ là nàng làm hơi quá, người hầu phía trước rẽ sang hành lang, Tống sư trúc lại cảm thấy tay mình bị người nắm.
Lần đầu còn ngại ngùng, lần hai đã quen, Tống sư trúc chớp mắt mấy cái, dùng lực đạo tương tự nắm chặt lấy bàn tay to. Bàn tay to dừng một chút, ngón tay thon dài có kén mỏng thăm dò vuốt nhẹ lên mu bàn tay nàng, sau đó liền như bị bỏng, vội vàng buông ra.
Đường này cuối cùng cũng đã tới điểm cuối.
Tống sư trúc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, không biết Phong Hằng nghĩ như thế nào, chính nàng lại cảm thấy lén lút nắm tay rất kích thích, lại có chút may mắn vì dọc đường không có hạ nhân, nếu không hình tượng nàng tạo dựng bao nhiêu năm liền sẽ sụp đổ.
Trong lòng Phong Hằng cũng nóng như lửa. Mới rồi hắn nhất thời không kiềm chế được, không ngờ Tống sư trúc lại thật sự đáp lại hắn.
Nhìn xem Tống sư trúc đầy mặt nghịch ngợm, Phong Hằng cảm thấy nàng tựa như một tiểu cô nương vừa làm xong chuyện xấu, đôi mắt to sáng ngời, dường như thời khắc muốn đấu trí đấu dũng cùng người lớn.
Ngoài cửa lớn, gã sai vặt Phong Ấn đã chờ sẵn. Phong Hằng khẽ nói: "Ngày mùng tám tháng chạp, khi hai phủ đưa cháo, ta có thể được uống bát cháo ngọt do chính tay ngươi nấu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận