Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 265

Tống Nhị Lang trầm giọng tiếp lời: "Lão thất phu kia làm như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội Ninh gia sao?"
Hắn muốn nghĩa tuyệt cũng phải có lý do, nhưng chân tướng năm đó, Phùng tộc trưởng đã viết rõ ràng trong bản cung khai của đường muội, cha hắn bị người mưu hại, loại tình huống này, quan phủ căn bản không có khả năng phán nghĩa tuyệt.
Phùng tộc trưởng chẳng khác gì đang lừa dối Ninh gia, hơn nữa còn là một vố lừa lớn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tống Nhị Lang lấp lóe, đột nhiên cảm thấy Phùng tộc trưởng thành công thì tốt hơn —— địch nhân tự giết lẫn nhau, đối với bọn hắn mà nói là chuyện tốt.
Ninh gia tân tân khổ khổ gom góp danh ngạch vào Quốc Tử Giám, vốn là muốn đuổi mẫu thân người có khả năng nhất vạch trần sự tình năm đó trở về, nếu cuối cùng lại như lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, tư vị này khẳng định rất dễ chịu.
"Phùng tộc trưởng có tay cầm của Đại phò mã, Ninh gia coi như bị người mưu hại, cũng không dám lộ ra." Phong Hằng đột nhiên lên tiếng.
Những chuyện này dù sao cũng là việc nhà của nhị phòng, Phong Hằng nghe vào tai, vẫn luôn rất ít khi mở miệng. Lúc này hắn lên tiếng, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về phía hắn.
Hắn lắc đầu nói: "Những người của Ninh gia, so với chúng ta còn sợ chuyện này bị Thái hậu biết hơn." Phùng tộc trưởng dám làm như vậy, khẳng định là đã chuẩn bị sẵn sàng đắc tội Ninh gia.
Chỉ cần sự tình bại lộ, Tống gia có lẽ không được lợi lộc gì, nhưng Ninh gia lại là bên tổn thương càng nặng. Bọn hắn còn muốn ở dưới mí mắt Thái hậu rất nhiều năm, vì không kinh động đến xương cốt, chỉ có thể nén giận.
Tống Sư Trúc cũng lĩnh hội được ý tứ của Phong Hằng.
Phùng tộc trưởng giống như một con bạc, cược chính là Ninh gia sẽ nhịn xuống cục tức này.
Nhưng Ninh gia là huân quý, trong tay huân quý là có binh quyền. Coi như lần này có đánh gãy răng, nuốt máu vào bụng, nhưng muốn ngấm ngầm thu thập một tiểu gia tộc vẫn là thừa sức. Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình có thể nắm chắc Ninh gia sao?
Tống Sư Trúc nhịn không được cảm thán: "Phùng tộc trưởng thật sự là dũng khí khả gia."
(Dũng khí khả gia: Dũng khí đáng khen)
Tống Văn Sóc từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, lúc này lại nói: "Bọn hắn chó cắn chó như thế nào, chúng ta đều không cần quan tâm."
Tống Văn Sóc nghĩ đến những lời Phùng Viễn Đạo nói muốn hắn rời kinh, đột nhiên cảm thấy thập phần thoải mái.
Phùng tộc trưởng có thể làm ra loại chuyện này, vô luận là Ninh gia nhịn lần này, hay là sau đó nhịn không được trả thù Phùng tộc trưởng —— Phùng Viễn Đạo kẹp ở giữa cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Kẻ hại nhà bọn hắn mười mấy năm, rốt cục phải gặp xui xẻo, Tống Văn Sóc từ tận đáy lòng thở ra một hơi thật sâu.
...
Chương 112
Tống Sư Trúc và Phong Hằng ra khỏi chính viện Phùng thị, liền nhìn thấy một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Bên tai ve kêu râm ran, trong viện hồ sen bay tới một trận hương sen, Tống Sư Trúc lòng tràn đầy vui vẻ nhìn hai người dưới ánh trăng, bóng dáng bị kéo đến thật dài, đột nhiên cảm nhận được một tia hương vị tuế nguyệt tĩnh hảo.
Phong Hằng nhìn Tống Sư Trúc cong cong mày mặt, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra một ý cười nhè nhẹ.
Tống Sư Trúc xác thực cực kỳ cao hứng, trước kia Nhị thúc và Nhị thẩm tuy rằng cuộc sống không tệ, nhưng luôn cảm thấy trên thân cả nhà có một chút gánh nặng, bây giờ mới xem như buông lỏng.
Vừa rồi, trên bàn cơm, bầu không khí vô cùng hài lòng, trên mặt Tống Văn Sóc giãn ra, Phùng thị nhìn về phía ánh mắt mọi người mang theo nhiệt độ rõ ràng, Tống Nhị Lang thấy mẫu thân cảm xúc lộ ra ngoài, cũng là hớn hở ra mặt.
Nhìn mọi người như vậy, Tống Sư Trúc cũng cao hứng theo, nàng bẻ mấy ngón tay đếm thời gian vào kinh, cảm thấy năm ngày nay trôi qua thật sự là thăng trầm chìm nổi.
Trải qua một chuyến giới nghiêm vì phản loạn, tiến cung một lần, còn tiện thể vây xem Đại phò mã nơi phát ra rất nhiều bi kịch của nhà bọn họ, mang về một tin tức vô cùng tốt:
Trong địch nhân lo ngoại hoạ, không chỉ có bên cạnh có một Phùng tộc trưởng tùy thời muốn hố bọn hắn một vố, mà trước mặt còn có một Chương Thái hậu cường đại hơn nhìn chằm chằm, chỉ muốn bắt lấy bím tóc của bọn họ —— quân đồng minh cường đại như vậy, nguy hiểm của Tống gia bọn hắn không thể nghi ngờ bị giảm xuống rất nhiều.
Quả bom hẹn giờ vẫn luôn treo cao trên đầu nhị phòng rốt cục bị phá hủy, dù là Chương Thái hậu định dùng công lao của nàng trên thuyền Lý gia chống đỡ, Tống Sư Trúc cũng cảm thấy đáng giá.
Nghĩ đến hôm nay ở Nhân An Cung, Thái hậu trêu đùa Đại phò mã lúc uy nghiêm tùy ý, Tống Sư Trúc vô cùng may mắn, nhà mình và Đại phò mã có thù hận rõ ràng, ngay cả huân quý hoàng thân ở trước mặt Chương Thái hậu đều không được lợi lộc gì, Tống thị nhất tộc cánh tay nhỏ bắp chân, đối đầu Thái hậu không khác gì lấy trứng chọi đá.
Các loại ý nghĩ trong đầu Tống Sư Trúc hỗn loạn một hồi lâu, thẳng đến khi phát giác được xung quanh yên tĩnh dị thường, nàng mới phát hiện mình đã lạnh nhạt Phong Hằng.
Hai người ánh mắt chạm nhau, trong lòng Tống Sư Trúc đột nhiên dâng lên một tia cảm kích.
Công lao lớn nhất của chuyến đi này của bọn hắn, cơ bản đều đặt vào trong chuyện này, Tống Sư Trúc nghĩ tới chuyện này, cảm thấy có chút thật xin lỗi Phong Hằng. Lý lão thái thái và Chương Thái hậu coi trọng cỡ nào, không ai không biết, nhưng từ đầu tới đuôi, Phong Hằng lại ngay cả một câu phản đối đều chưa từng có.
Phong Hằng liếc mắt liền nhìn ra cảm xúc của Tống Sư Trúc, hắn dừng bước, sửa sang lại tóc mai bị gió thổi rối của nàng, rồi cúi đầu nói một câu bên tai nàng, như ý nguyện nhìn thấy thê tử mặt đỏ lên trừng mắt liếc hắn một cái.
Phong Hằng bị loại ánh mắt mang theo thân mật xấu hổ này của nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được vuốt ve đầu ngón tay nàng đang đặt ở giữa cánh tay hắn.
Tống Sư Trúc lập tức rút tay về, lại trừng hắn một cái nho nhỏ, tên này một chút cũng không để ý còn đang ở bên ngoài, lại dám nói với nàng, nếu cảm thấy áy náy, thì có một đêm để nàng xum xoe —— loại chuyện mang sắc này nếu bị hạ nhân nghe được, ngày mai nàng cũng không cần ra cửa.
Phong Hằng nhìn nét mặt của nàng, lại cười một tiếng, hắn trước nay chưa từng cho rằng, hắn phải dựa vào thê tử trợ giúp mới có thể trèo lên cao. Huống chi, nếu không có năng lực của Tống Sư Trúc, có khả năng kết quả của hắn chính là, cùng người Lý gia chôn thây đáy sông. Nói cho cùng, hắn bất quá là nhờ ánh sáng của thê tử mới có thể sống sót, Tống Sư Trúc muốn dùng công lao trên thuyền trao đổi ân tình của Thái hậu, Phong Hằng tự hỏi, không có gì phải để ý.
Huống chi, hắn so đo một mực là chuyện khác. Phong Hằng thâm ý tràn đầy nhìn thê tử một chút, Tống Sư Trúc còn tưởng rằng thâm ý kia, là nói về chuyện vừa rồi, liền che giấu hắng giọng.
Trong phòng, Tần ma ma đã sớm chuẩn bị xong nước nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận