Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 129

Kỳ thực từ khi kết hôn đến nay, Tống Sư Trúc luôn cảm thấy gia trưởng lý đoản (chuyện trong nhà) không hề liên quan đến Phong Hằng. Hắn nhìn qua chính là một công tử thư hương từ trong phú quý đi ra, tao nhã tuấn tú, văn chương hoa lệ.
Lần này hành lý mang tới liên quan đến đồ vật của Phong Hằng đều do Tống Sư Trúc tự mình thu thập. Nàng đã từng nhìn qua những bản thảo đọc sách của Phong Hằng, trích dẫn kinh điển, ngôn từ tự nhiên. Nói thật, nàng cảm thấy Phong Hằng tích lũy cho khoa cử, so với cha nàng năm đó thi cử nhân cũng không kém bao nhiêu.
Cũng không biết vì sao đến năm ngoái hắn mới đỗ tú tài.
Cho nên khi Phong Hằng nói muốn đến phủ học, nàng không chút do dự liền đi theo. Ngoại trừ những chuyện xấu bà bà nói, nàng cảm thấy hắn chỉ cần cố gắng một chút, thi Hương ắt có thu hoạch, không muốn hắn vì một số việc vặt mà phân tâm.
Tống Sư Trúc cảm thấy những lời này biểu đạt ra có chút xấu hổ, nhưng vì không muốn Phong Hằng lo lắng, nàng vẫn nói ra, nàng chính là vì muốn hắn có thể chuyên tâm đọc sách mới đến, những thứ khác đều không quan trọng.
Nghe thê tử khẳng định đủ điều về việc học của mình, Phong Hằng cũng có chút đỏ tai. Được người khác khen, hắn cảm thấy là sự cố gắng của mình đổi lại. Nhưng được Tống Sư Trúc khen, hắn lại có chút xấu hổ.
Hắn khẽ ho một tiếng, trong phòng lưu động một cỗ ôn nhu, vợ chồng trẻ tuổi vốn dễ dàng động tình, huống chi hai người vì suy nghĩ cho đối phương mà bày tỏ nỗi lòng, càng là có loại tình nóng không nói nên lời.
Ánh mắt hai người liền như có nam châm hút lại, không thể tách rời.
Phong Hằng cảm thấy ánh mắt Tống Sư Trúc ngọt ngào như đang nhỏ mật, trong lòng Tống Sư Trúc cũng thực sự như thế. Tình cảm của nàng luôn phong phú, hai người ôm nhau một chỗ, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi đều tan biến.
Nhưng dù sao lời tâm tình không thể nói suốt đêm, ngọt ngào một lúc sau, Tống Sư Trúc lại nói về đề tài vừa rồi, nàng vô thức vuốt ve ngón tay Phong Hằng, nói: "Hôm nay quản sự Lý gia có thể nhanh chóng tìm đến, chắc chắn cữu cữu đã chú ý chúng ta. Cữu cữu, mợ và các biểu ca luôn thương ta, bọn họ cũng rất dễ gần..."
Tống Sư Trúc nói sang chuyện khác thì không sao, nhưng vừa nhắc tới biểu ca nhà cậu, trong lòng Phong Hằng liền có chút cổ quái, hắn ho một tiếng nói: "Ta biết biểu ca nhà cậu, năm ngoái khi đi du học, từng gặp qua một lần ở bên ngoài."
Chính vì vậy, Phong Hằng vừa nghe đến tên biểu ca Lý Ngọc Ẩn, đã cảm thấy không thoải mái. Lúc ấy Lý Ngọc Ẩn nói ra những lời kia, sau đó sợ hắn hiểu lầm, say rượu cũng đã xin lỗi hắn. Phong Hằng có thể làm được việc không đề cập với bất luận kẻ nào, nhưng chuyện đã phát sinh thì vẫn là đã phát sinh.
Tống Sư Trúc nhìn vẻ mặt Phong Hằng, có chút kinh ngạc, nhưng không suy nghĩ nhiều.
Thứ 58 Chương (Sửa lỗi chính tả) Phong Hằng ngay cả khi tâm tình không vui, cũng làm như không để ý.
Tính tình nguội lạnh, nhẫn nại như vậy thực sự khiến Tống Sư Trúc mê hoặc. Cho nên khi hắn đề nghị giúp nàng xoa bóp, Tống Sư Trúc không một chút cảnh giác. Hai ngày nay đi lại mệt mỏi, toàn thân nàng đau nhức không chịu được, Phong Hằng không biết học được nhận huyệt chi pháp từ đâu, hai ngón tay ấn xuống, nàng cảm thấy toàn thân thoải mái.
Nhưng hai tay hắn ấn một lúc liền có chút không ổn.
Tống Sư Trúc vội vàng đè chặt tay hắn đang muốn luồn vào trong váy nàng, nhìn lại, đột nhiên có chút tâm viên ý mã (tâm hồn xao động).
Giống như một đóa hoa trong nhà đã nếm qua mấy lần, đột nhiên nở ra một cảm giác mới mẻ mê người!
Ánh nến mờ nhạt trên người hắn đánh ra một tầng mỏng huy vừa vặn, hắn chậm rãi cúi xuống, tựa trán vào trán nàng, hơi thở như lan, tiếu dung nhàn nhạt, có một loại mị lực phá lệ khiến người ta mê muội, ngũ quan dường như cũng sâu hơn rất nhiều.
Hai người dính sát, giác quan của nàng có thể miêu tả rõ ràng thân hình khoẻ mạnh của Phong Hằng.
Tống Sư Trúc có chút hoài nghi hắn đang câu dẫn nàng, nhưng lại không có chứng cứ.
Nhất thời vô ý bị sắc đẹp mê hoặc, lúc đầu rất sảng khoái, nhưng đến ngày hôm sau, Tống Sư Trúc ngoại trừ việc thức đêm đau đầu, còn bị đau lưng, đau chân, nghĩ đến hôm nay còn phải đến nhà cậu, nàng hối hận muốn thổ huyết.
Tống Sư Trúc tính tình vẫn phân rõ phải trái, nàng tự tỉnh ngộ là mình không giữ được, đối mặt với ánh mắt áy náy của Phong Hằng, cũng không giận chó đánh mèo, chỉ thấm thía tổng kết kinh nghiệm, nói: "Chúng ta phải rút kinh nghiệm, sau này cách một ngày nếu có việc, không được mệt mỏi như vậy."
Nhìn vẻ mặt và giọng điệu ân cần không biết mệt mỏi của nàng, Phong Hằng khẽ hắng giọng: "Nương tử nói đúng..."
Hắn đêm qua xác thực có mấy phần cố ý, nhìn Tống Sư Trúc ở dưới tay hắn không ức chế được vẻ kiều diễm, trong lòng hắn phá xác mà ra một loại tiến công tính cực ít có, quỷ thần xui khiến liền đến ba canh.
Bởi vì sự cẩn trọng như con hàu của Phong Hằng, Tống Sư Trúc cũng không nghĩ ra trong lòng hắn để ý biểu ca, thấy Phong Hằng đi theo quản lý tùy tùng ra ngoài làm việc, trong lòng chút khí cuối cùng này cũng tan biến không thấy.
Đến khi lên xe, Phong Hằng tiếp tục phát huy bản sắc ôn nhu, xoa bóp eo cho nàng, Tống Sư Trúc có qua có lại, thao thao bất tuyệt giới thiệu tình hình Lý gia.
"Nhà cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá đông người..."
Cũng như Tống Sư Trúc nói, Lý gia thật sự quá đông người, Lý thị ở Quỳnh Châu phủ là gia tộc không lớn không nhỏ, lấy thi thư gia truyền, con cháu trước giờ đều phải đọc sách, khoa cử. Đáng tiếc đến đời cữu cữu Lý Giản Chương, hắn ở trên phương diện văn chương sống c·h·ế·t chậm chạp, đành chuyên tâm bồi dưỡng đời sau.
Bởi vì kỳ vọng lớn vào con cháu, Lý Giản Chương không giống em rể Tống Văn Thắng, trong nhà chỉ một mầm độc đinh là đủ, hắn giảng cứu mùa xuân nở nhiều hoa, mùa thu kết nhiều quả, thê thiếp trong nhà đông đảo, con thứ, thứ nữ nhiều vô số.
Lý phủ lại từ sớm đã mở rộng cửa lớn hoan nghênh cháu gái tới. Hàng năm khi cô phu nhân xuất giá về nhà thăm cha mẹ, Lý gia đều long trọng đối đãi, bây giờ biểu cô nương lần đầu về nhà sau khi xuất giá, Lý gia cũng không hạ thấp quy cách.
Sáng sớm, Lý cữu mợ liền nói với ma ma bên cạnh: "Tiểu muội một nhà mấy năm nay đều chưa có trở về phủ thành, chúng ta cũng không có cơ hội hỏi han tỉ mỉ trúc tỷ muội gả cho vị hôn phu thế nào. Nếu lát nữa gặp mặt, so với Đại Lang còn kém hơn... thì thực là một việc đáng tiếc."
Ma ma: "Tính toán thời gian, biểu cô nương đã xuất giá một tháng. Cô phu nhân lúc trước từ chối hôn sự của đại thiếu gia, phu nhân sợ trong lòng có oán, những năm nay mới không có về nhà. Phu nhân lát nữa gặp biểu cô nương, tuyệt đối đừng lộ ra ý tứ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận