Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 50
Mặc dù việc Tống Trinh Trinh muốn nhận con thừa tự, ngay cả tư cách mở từ đường cũng không có, nhưng những người có mặt tại đó đều cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tống Văn Thắng quả thực quá bận, đã sớm nói đợi đến giao thừa đại tế sẽ đem tên của Tống Trinh Trinh trên gia phả đổi sang chi của tam tộc thẩm. Hai mẹ con không ra mặt nhận thân lại đều không để ý, Tống Trinh Trinh ở trong Ngàn Hi đường kính trà tam tộc thẩm xong, thực hiện nghi lễ ba bái chín khấu, sau khi đứng lên liền thận trọng gọi "Nương".
Tam tộc thẩm chải một búi tóc gọn gàng, thần sắc nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tống Trinh Trinh luôn ngậm chứa sự ấm áp.
Uống trà xong, bà từ trên người lấy ra một chiếc khăn vải bông, từng tầng mở ra, lấy ra vật được bao bọc bên trong là một chiếc vòng tay bằng vàng có vẻ ngoài mang đậm dấu ấn thời gian, đeo vào tay Tống Trinh Trinh, ngừng lại một chút, nói: "Đeo lên, sau này sẽ là khuê nữ của nhà ta."
Lời này nói ra có chút khôi hài, Tống Trinh Trinh rùng mình một cái, cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên trong mắt có chút ánh nước rõ ràng.
Tam tộc thẩm vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Làm khuê nữ của ta, không có chỗ nào tốt cả. Sạp bánh nướng của ta mỗi ngày đều phải ra ngoài, về nhà cũng không đúng giờ. Trong nhà chỉ có hai chúng ta, những công việc kia nếu có thể làm, thì làm, không thể làm thì đợi ta trở về rồi hãy nói."
Trước kia là đại gia khuê tú, đột nhiên lại phải làm những công việc bẩn thỉu như hạ nhân, tam tộc thẩm cũng rất hiểu cho tâm tình của nàng.
Ánh mắt của lão thái thái chậm rãi lướt qua trên người Tống Trinh Trinh, trong lòng chỉ cảm thấy thở dài một hơi: "Về sau hãy sống thật tốt, Tống thị đối với nữ quyến trong tộc luôn ưu đãi, chỉ cần chịu khó nỗ lực, ở bên ngoài bị người khác khinh dễ, trong tộc sẽ không bỏ mặc."
Tiếp đó Lý thị làm tộc trưởng phu nhân, lại nói với đôi mẹ con mới xuất hiện này vài câu xã giao kiểu mẹ hiền con thảo.
Tống Đại Lang và Tống Nhị Lang nhìn một màn này, đều không quá mức dễ chịu. Tống Văn Sóc và Phùng thị đều không có ra mặt, huynh đệ hai người bọn họ chỉ là thay thế phụ mẫu ra mặt làm chứng, hai người đối với muội muội từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái này có tâm tình hết sức phức tạp.
Bọn hắn lớn hơn Tống Tam Lang một chút, đều nhớ khi còn bé đã từng mang theo tiểu muội muội này chơi đùa như thế nào. Nhưng tiểu muội và nương trước đó lại có mối thù sâu nặng, thân là con cái, bọn hắn chắc chắn phải đứng về phía mẫu thân.
Nghi thức kết thúc, mọi người trong Ngàn Hi đường lần lượt đi ra. Tống Sư Trúc lại lưu lại.
Lý thị nhìn lão thái thái đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía trên, liền biết ý đồ của khuê nữ. Tống Sư Trúc mấy ngày nay làm việc cũng không tệ, Lý thị cũng mặc kệ nàng.
Trong phòng rất yên tĩnh. Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, làm ra một chút động tĩnh. Lão thái thái là người có tâm bệnh, nếu bị doạ sợ sẽ không tốt.
Lão thái thái vừa mở mắt, liền thấy đại tôn nữ dí sát mặt, tươi cười vô cùng rạng rỡ, không khỏi nói: "Sao ngươi còn chưa đi?" Bà biết Tống Sư Trúc gần đây rất bận rộn.
Nói đến con dâu cả của bà kia cũng thật yên tâm, cứ như vậy đem mọi chuyện phó thác cho một tiểu cô nương. Nếu là ăn Tết không may xảy ra chuyện, sẽ làm lớn chuyện chê cười. Lão thái thái cũng làm tộc trưởng phu nhân nửa đời người, năm đó bà từng giờ từng phút dạy Lý thị xử lý tộc vụ, cũng không có lập tức buông tay như vậy.
Bất quá... Bà cười cười, người đã già, người trẻ tuổi muốn làm gì, tốt nhất là không nên nói nhiều. Dù sao cũng chỉ là một buổi đại tế, tế tự mỗi năm đều có, năm nay phô trương mặc dù lớn một chút, nhưng sai thì cũng sai đi.
Tống Sư Trúc luôn cảm thấy lão thái thái có chút chán nản, nháy mắt nói: "Ta đã lâu không đến chỗ tổ mẫu, liền muốn cùng tổ mẫu trò chuyện."
Nàng nói xong, dứt khoát chen đến bên cạnh lão thái thái ngồi xuống. Ghế bành phủ nhung đệm cùng da lông rất rộng rãi, hai ông cháu đều không phải người mập, chen chúc một chỗ, ngược lại có vẻ thân mật.
Ít nhất, lão thái thái đã cảm thấy tâm tình có chút ấm áp. Bà vươn tay kéo đại tôn nữ, một lúc sau mới nói: "Ngươi muốn hỏi gì?"
Tống Sư Trúc khựng lại, cảm thấy mình rất oan uổng, nàng chỉ cảm thấy lão thái thái một mình ngồi ở đó rất cô độc, mới nghĩ đến để trò chuyện cùng. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy đây có phải là lão thái thái tự mình muốn thổ lộ tâm sự mà lại ngại không dám nói, liền thuận nước đẩy thuyền mà hiểu chuyện nói: "Tổ mẫu anh minh."
Lão thái thái điểm một cái lên trán của nàng: "Trong nhà là ngươi hiếu kỳ nhất."
Tống Sư Trúc chịu oan uổng như vậy, cũng không muốn không thu được gì, nghĩ nghĩ, kỳ thật nàng vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn biết.
Bây giờ để Nhị thẩm căm thù đến tận xương tủy, tiểu đường muội đã không còn, nàng luôn cảm thấy, nếu tổ mẫu và Nhị thẩm có thể bắt tay giảng hòa thì tốt. Nghe nương nàng nói, lão thái thái lúc ấy vì Nhị thúc mời Nhị thẩm, chính là vì đối với Nhị thẩm thật sự rất hài lòng, cho nên mới không để ý thân phận độc nữ trong nhà của Nhị thẩm, quả thật là vì nhi tử mà cưới về.
Bất quá, Tống Sư Trúc cũng không có ý định cưỡng ép tác hợp, lão thái thái và Phùng thị đều là người lớn có chủ kiến, không phải nàng một tiểu cô nương có thể dăm ba câu thuyết phục. Nàng chỉ muốn thử một lần vì sự hòa thuận của gia đình.
Nàng liếc nhìn tổ mẫu đang mệt mỏi, cân nhắc lựa lời nói: "Mấy ngày nay Nhị thẩm có đưa cho trong nhà các nơi rất nhiều bánh ngọt, tổ mẫu ăn của người miệng mềm, không muốn nói gì sao?"
Tống Sư Trúc vừa nói xong, trên tay liền bị đánh một cái. Nàng "A" lên một tiếng, lão thái thái trừng nàng một chút, nói: "Ngươi dùng từ gì vậy?"
Tống Sư Trúc liền cười hắc hắc một tiếng.
Lão thái thái dường như hồi ức, nói: "Nhị thẩm ngươi rất giỏi làm bánh ngọt. Năm đó nàng mới gả vào, ngày nào cũng xuống bếp, tay nghề quả thực không tệ."
"Vậy trước kia tổ mẫu khẳng định đã ăn rất nhiều rồi?" Tống Sư Trúc xen vào.
Lão thái thái bật cười: "Xác thực là rất nhiều." Bà khi đó đã nghĩ đến việc đi Hoành Châu phủ ở, cũng là bởi vì quan hệ tốt với nhị nhi tức. Chỉ là ai biết sau đó lại xảy ra chuyện như vậy. Chân tướng rõ ràng, Phùng thị đã từng đem Tống Trinh Trinh bỏ mặc, giữa mùa đông lạnh giá, thế mà để cho người ta đem quần áo trên người hài tử lột hết rồi tưới nước đá.
Dù sao cũng là hài tử nuôi sáu năm, lão thái thái nhịn không được cùng con dâu cãi nhau, lúc này liền kết xuống thù hận. Tống Trinh Trinh không biết là may mắn hay bất hạnh, sau khi khỏi bệnh đã quên hết chuyện này. Nhưng lão thái thái lại một mực không quên được ánh mắt của Phùng thị khi đó.
Tống Văn Thắng quả thực quá bận, đã sớm nói đợi đến giao thừa đại tế sẽ đem tên của Tống Trinh Trinh trên gia phả đổi sang chi của tam tộc thẩm. Hai mẹ con không ra mặt nhận thân lại đều không để ý, Tống Trinh Trinh ở trong Ngàn Hi đường kính trà tam tộc thẩm xong, thực hiện nghi lễ ba bái chín khấu, sau khi đứng lên liền thận trọng gọi "Nương".
Tam tộc thẩm chải một búi tóc gọn gàng, thần sắc nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tống Trinh Trinh luôn ngậm chứa sự ấm áp.
Uống trà xong, bà từ trên người lấy ra một chiếc khăn vải bông, từng tầng mở ra, lấy ra vật được bao bọc bên trong là một chiếc vòng tay bằng vàng có vẻ ngoài mang đậm dấu ấn thời gian, đeo vào tay Tống Trinh Trinh, ngừng lại một chút, nói: "Đeo lên, sau này sẽ là khuê nữ của nhà ta."
Lời này nói ra có chút khôi hài, Tống Trinh Trinh rùng mình một cái, cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên trong mắt có chút ánh nước rõ ràng.
Tam tộc thẩm vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Làm khuê nữ của ta, không có chỗ nào tốt cả. Sạp bánh nướng của ta mỗi ngày đều phải ra ngoài, về nhà cũng không đúng giờ. Trong nhà chỉ có hai chúng ta, những công việc kia nếu có thể làm, thì làm, không thể làm thì đợi ta trở về rồi hãy nói."
Trước kia là đại gia khuê tú, đột nhiên lại phải làm những công việc bẩn thỉu như hạ nhân, tam tộc thẩm cũng rất hiểu cho tâm tình của nàng.
Ánh mắt của lão thái thái chậm rãi lướt qua trên người Tống Trinh Trinh, trong lòng chỉ cảm thấy thở dài một hơi: "Về sau hãy sống thật tốt, Tống thị đối với nữ quyến trong tộc luôn ưu đãi, chỉ cần chịu khó nỗ lực, ở bên ngoài bị người khác khinh dễ, trong tộc sẽ không bỏ mặc."
Tiếp đó Lý thị làm tộc trưởng phu nhân, lại nói với đôi mẹ con mới xuất hiện này vài câu xã giao kiểu mẹ hiền con thảo.
Tống Đại Lang và Tống Nhị Lang nhìn một màn này, đều không quá mức dễ chịu. Tống Văn Sóc và Phùng thị đều không có ra mặt, huynh đệ hai người bọn họ chỉ là thay thế phụ mẫu ra mặt làm chứng, hai người đối với muội muội từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái này có tâm tình hết sức phức tạp.
Bọn hắn lớn hơn Tống Tam Lang một chút, đều nhớ khi còn bé đã từng mang theo tiểu muội muội này chơi đùa như thế nào. Nhưng tiểu muội và nương trước đó lại có mối thù sâu nặng, thân là con cái, bọn hắn chắc chắn phải đứng về phía mẫu thân.
Nghi thức kết thúc, mọi người trong Ngàn Hi đường lần lượt đi ra. Tống Sư Trúc lại lưu lại.
Lý thị nhìn lão thái thái đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía trên, liền biết ý đồ của khuê nữ. Tống Sư Trúc mấy ngày nay làm việc cũng không tệ, Lý thị cũng mặc kệ nàng.
Trong phòng rất yên tĩnh. Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, làm ra một chút động tĩnh. Lão thái thái là người có tâm bệnh, nếu bị doạ sợ sẽ không tốt.
Lão thái thái vừa mở mắt, liền thấy đại tôn nữ dí sát mặt, tươi cười vô cùng rạng rỡ, không khỏi nói: "Sao ngươi còn chưa đi?" Bà biết Tống Sư Trúc gần đây rất bận rộn.
Nói đến con dâu cả của bà kia cũng thật yên tâm, cứ như vậy đem mọi chuyện phó thác cho một tiểu cô nương. Nếu là ăn Tết không may xảy ra chuyện, sẽ làm lớn chuyện chê cười. Lão thái thái cũng làm tộc trưởng phu nhân nửa đời người, năm đó bà từng giờ từng phút dạy Lý thị xử lý tộc vụ, cũng không có lập tức buông tay như vậy.
Bất quá... Bà cười cười, người đã già, người trẻ tuổi muốn làm gì, tốt nhất là không nên nói nhiều. Dù sao cũng chỉ là một buổi đại tế, tế tự mỗi năm đều có, năm nay phô trương mặc dù lớn một chút, nhưng sai thì cũng sai đi.
Tống Sư Trúc luôn cảm thấy lão thái thái có chút chán nản, nháy mắt nói: "Ta đã lâu không đến chỗ tổ mẫu, liền muốn cùng tổ mẫu trò chuyện."
Nàng nói xong, dứt khoát chen đến bên cạnh lão thái thái ngồi xuống. Ghế bành phủ nhung đệm cùng da lông rất rộng rãi, hai ông cháu đều không phải người mập, chen chúc một chỗ, ngược lại có vẻ thân mật.
Ít nhất, lão thái thái đã cảm thấy tâm tình có chút ấm áp. Bà vươn tay kéo đại tôn nữ, một lúc sau mới nói: "Ngươi muốn hỏi gì?"
Tống Sư Trúc khựng lại, cảm thấy mình rất oan uổng, nàng chỉ cảm thấy lão thái thái một mình ngồi ở đó rất cô độc, mới nghĩ đến để trò chuyện cùng. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy đây có phải là lão thái thái tự mình muốn thổ lộ tâm sự mà lại ngại không dám nói, liền thuận nước đẩy thuyền mà hiểu chuyện nói: "Tổ mẫu anh minh."
Lão thái thái điểm một cái lên trán của nàng: "Trong nhà là ngươi hiếu kỳ nhất."
Tống Sư Trúc chịu oan uổng như vậy, cũng không muốn không thu được gì, nghĩ nghĩ, kỳ thật nàng vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn biết.
Bây giờ để Nhị thẩm căm thù đến tận xương tủy, tiểu đường muội đã không còn, nàng luôn cảm thấy, nếu tổ mẫu và Nhị thẩm có thể bắt tay giảng hòa thì tốt. Nghe nương nàng nói, lão thái thái lúc ấy vì Nhị thúc mời Nhị thẩm, chính là vì đối với Nhị thẩm thật sự rất hài lòng, cho nên mới không để ý thân phận độc nữ trong nhà của Nhị thẩm, quả thật là vì nhi tử mà cưới về.
Bất quá, Tống Sư Trúc cũng không có ý định cưỡng ép tác hợp, lão thái thái và Phùng thị đều là người lớn có chủ kiến, không phải nàng một tiểu cô nương có thể dăm ba câu thuyết phục. Nàng chỉ muốn thử một lần vì sự hòa thuận của gia đình.
Nàng liếc nhìn tổ mẫu đang mệt mỏi, cân nhắc lựa lời nói: "Mấy ngày nay Nhị thẩm có đưa cho trong nhà các nơi rất nhiều bánh ngọt, tổ mẫu ăn của người miệng mềm, không muốn nói gì sao?"
Tống Sư Trúc vừa nói xong, trên tay liền bị đánh một cái. Nàng "A" lên một tiếng, lão thái thái trừng nàng một chút, nói: "Ngươi dùng từ gì vậy?"
Tống Sư Trúc liền cười hắc hắc một tiếng.
Lão thái thái dường như hồi ức, nói: "Nhị thẩm ngươi rất giỏi làm bánh ngọt. Năm đó nàng mới gả vào, ngày nào cũng xuống bếp, tay nghề quả thực không tệ."
"Vậy trước kia tổ mẫu khẳng định đã ăn rất nhiều rồi?" Tống Sư Trúc xen vào.
Lão thái thái bật cười: "Xác thực là rất nhiều." Bà khi đó đã nghĩ đến việc đi Hoành Châu phủ ở, cũng là bởi vì quan hệ tốt với nhị nhi tức. Chỉ là ai biết sau đó lại xảy ra chuyện như vậy. Chân tướng rõ ràng, Phùng thị đã từng đem Tống Trinh Trinh bỏ mặc, giữa mùa đông lạnh giá, thế mà để cho người ta đem quần áo trên người hài tử lột hết rồi tưới nước đá.
Dù sao cũng là hài tử nuôi sáu năm, lão thái thái nhịn không được cùng con dâu cãi nhau, lúc này liền kết xuống thù hận. Tống Trinh Trinh không biết là may mắn hay bất hạnh, sau khi khỏi bệnh đã quên hết chuyện này. Nhưng lão thái thái lại một mực không quên được ánh mắt của Phùng thị khi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận