Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 148

Trong lòng Tống Sư Trúc vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác.
Nàng cảm thấy trên thân mình cũng bị truyền nhiễm dấu ấn màu hồng phấn.
Chuyện này thật là......
Đây là lần đầu tiên Tống Sư Trúc gặp chuyện như vậy.
Đêm xuống, nàng mơ một giấc mộng tràn ngập hoa đào, trong mộng, Phong Hằng thế mà lại cùng một cô nương hoa đào dính dáng đến nhau, làm nàng tức giận đến mức, qua ngày hôm sau, vừa mở mắt, trông thấy cánh tay hắn nằm ngang trên người nàng, liền giận không có chỗ phát tiết, bắt lấy cắn một cái.
Phong Hằng ngủ một giấc này mười phần ngon ngọt, nhưng sáng sớm tỉnh dậy đã bị tập kích, nhìn xem trên cánh tay hai hàng dấu răng mới ra lò, trong lòng hắn thật sự không biết nên khóc hay cười, nghe Tống Thơ Trúc nghi vấn hôm qua hắn đi đâu uống rượu, cũng không có nói dối, kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
Có lẽ thái độ thành thật khai báo của hắn lấy lòng thê tử, nàng chậm một hơi, vẫn mang theo chút thương tâm, rầu rĩ nói: "Trong giấc mộng của ta ......"
Phong Hằng vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ở trước mặt hắn lộ ra biểu lộ thương cảm như vậy, tiến tới đem nàng dỗ dành, bất quá không biết thê tử có phải rất khó chịu hay không, cứ thế lộ ra bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, thế mà ở trước mặt hắn kể hết giấc mộng kia.
Phong Hằng nhìn Tống Sư Trúc không chút giữ lại nói chi tiết trong mộng ở trước mặt, tâm tình mười phần kỳ diệu.
Có thể khiến Tống Sư Trúc tin tưởng như vậy, nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng tính là một, hiện tại trong nhà này, hắn là người thứ hai.
Phong Hằng đột nhiên có loại cảm giác đãi ngộ thăng cấp kỳ lạ. Bất quá hắn xem thần sắc thê tử rõ ràng phiền muộn, cũng không có biểu lộ ra cao hứng của mình, mà là cùng với nàng cẩn thận phân tích chi tiết trong mộng.
"Nàng nói Tôn huynh cùng ta dính vào cô nương khác, còn chọc nát hoa đào?"
Chắc chắn là không.
Về điểm này, Phong Hằng đối với mình mười phần tự tin. Nam nhân nếu bản thân không muốn làm chuyện gì, mười cô nương cũng không ép buộc được.
Trừ phi hắn bị người hãm hại.
Tống thí chủ nghe hắn phân tích rõ ràng, trong nội tâm những thương tâm kia thu lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên chuyển hướng: "Ta bất quá chỉ là trong giấc mộng mà thôi, chàng làm gì phải nghiêm túc như vậy?"
Xem biểu lộ của Tống Sư Trúc, Phong Hằng do dự một lát, liền đem chuyện năm đó nói ra.
Có mấy lời nếu không đủ tín nhiệm, nói ra liền có hiềm nghi tính toán, nhất là khi năng lực của Tống Sư Trúc, khắp thiên hạ chỉ có một người, Phong Hằng càng không muốn để nàng hiểu lầm mình.
Bất quá ngoài dự liệu của hắn, trọng điểm của Tống Sư Trúc lại ở một chỗ khác, nàng nhìn hắn nói: "...... Cách hai gian phòng, chàng cũng có thể nghe được chúng ta nói chuyện?"
Phong Hằng khựng lại: "Tai ta thính."
Khi đó, hắn đến Tống gia trang ở huyện ngoại ô để giúp đệ đệ đưa tin cho Tống Sư Bách, hạ nhân dẫn hắn tới thư phòng em vợ, trùng hợp khi đó Tống Sư Trúc đang ở trong phòng nói chuyện cùng nha hoàn, hắn vừa vào chính đường, lỗ tai đã nhạy bén bắt được thanh âm trong trẻo của nàng cố gắng đè thấp.
Thính đến như thế sao? Nàng liếc nhìn lỗ tai của hắn, nghĩ một chút nói: "Chàng nói đây là chuyện năm năm trước?"
Câu nói này ngữ khí vừa nhẹ vừa mềm, mang theo chút ngọt ngào dính người, vừa thốt ra khỏi miệng, vành tai Tống Sư Trúc liền đỏ lên.
Chỉ là khi nàng thấy Phong Hằng cẩn thận gật đầu, trong lòng nàng lập tức phức tạp. Ban đầu, nàng vẫn cảm thấy bí mật của mình giấu rất kỹ, trong thiên hạ ngoại trừ cha nương, tiểu đệ và sư phụ, liền không có người khác biết, lại không nghĩ rằng Phong Hằng đã chú ý từ mấy năm trước.
Vậy hắn thích nàng từ năm năm trước?
Chẳng biết tại sao, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tống Sư Trúc liền mười phần khẳng định. Nghĩ lại những chuyện nhỏ nhặt từ khi thành hôn đến nay, khó trách nàng luôn cảm thấy tình ý Phong Hằng đối với nàng đến không hiểu thấu.
Biết mình được người yêu mến nhiều năm, Tống Sư Trúc không thể ức chế nho nhỏ hưng phấn trong lòng.
Chỉ là nghĩ lại năm năm trước, mình vẫn là một đứa bé, ý xấu hổ trong lòng liền lên men.
Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, Phong Hằng khóe miệng mỉm cười, mặt mày giãn ra —— Tống Sư Trúc ho khan một tiếng, mười phần may mắn là không ai biết mình đã suy nghĩ nhiều.
Dù sao Phong Hằng không phải giun đũa trong bụng Tống Sư Trúc, cũng không biết trong nháy mắt nàng đã nghĩ nhiều chuyện như vậy —— Nếu để cho hắn nói, hắn cũng nói không rõ mình để ý từ lúc nào.
Hai người vẫn đang dính vào nhau trên giường, ở giữa không có một kẽ hở, hắn rõ ràng xem đến sắc mặt Tống Sư Trúc như tôm luộc, từng chút từng chút đỏ lên.
Bầu không khí nóng bỏng lại mập mờ.
Hắn thưởng thức con mắt trong veo của Tống Sư Trúc, chậm rãi đưa tới.
Đáng tiếc lại bị một bàn tay nhỏ chống đỡ lồng ngực.
Tống Sư Trúc dù sao không hồ đồ, sau khi hoàn hồn, vẫn là một chút đánh trúng vấn đề nên để ý nhất.
Mấy ngày nay khẳng định mình để lộ không ít sơ hở...... Hóa ra Phong Hằng vẫn luôn ở một bên nhìn xem, nhìn nàng như một kẻ ngốc, vụng về che giấu.
Càng đi sâu vào trong những thứ này, Tống Sư Trúc càng cảm thấy bản thân là một thằng ngốc.
Có lẽ là hơn hai tháng qua, tình cảm hai người nước chảy thành sông, nàng cũng không có loại cảm giác bất an khi bí mật bị vạch trần, mà là càng cảm thấy mình làm chuyện dại dột.
Thấy ánh mắt Tống Sư Trúc đại biến muốn lôi chuyện cũ, Phong Hằng phát giác được không ổn, lập tức nói: "Chính sự quan trọng, trước hết nàng nói chuyện giấc mộng kia của nàng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tống Sư Trúc: ......"Lần đầu tiên nàng hồi ức chi tiết trong mộng trong tình huống như vậy, đành phải đem tâm tư muốn tính sổ về sau, không xác định nói: "Ta nhìn thấy trên yến tiệc có rất nhiều học sinh cùng các người uống rượu, Tôn đại ca cũng ở đó, mọi người đều uống đến mê mẩn. Hẳn là ở buổi tụ hội nào đó?"
Hai người đang nói chuyện, người gác cổng đột nhiên đưa vào một thiếp mời Phong Hằng tham gia văn hội.
Sau khi hai mắt nhìn nhau, Tống Sư Trúc đứng dậy nói: "Để ta hỏi thăm Tôn nương tử, xem tôn tú tài có nhận được thiếp mời của trận văn hội này hay không."
Nếu như có, vậy thì chứng minh khẳng định là đã xảy ra chuyện ở buổi văn hội này.
Chương 65 (Sửa Chữ Sai) Nói là muốn tới Tôn gia hỏi thăm, nhưng Tống Sư Trúc không nhịn được lo lắng trong lòng.
Loại mộng báo trước này không giống với những ngón tay vàng khác, trong lòng Tống Sư Trúc là cái siêu cấp nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận