Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 171

Nghĩ đến tin tức của biểu đệ mà mình nghe được trước khi rời kinh, Ngụy Sâm cũng không khỏi cảm thấy "cùng có vinh yên". Đáng tiếc, nhớ tới Từ cô nương trên ý chỉ lúc này, Ngụy Sâm lại thở dài.
Tiểu lại bên cạnh nịnh nọt nói: "Thái tử từ trước tới nay chưa từng trực tiếp điểm người trong cẩm y vệ để ban chỉ, Ngụy đại nhân thật sự được Thái tử xem trọng."
Ngụy Sâm liếc hắn một cái, thong thả thở dài. Năm sau, đồng liêu tuần tra biên cảnh không biết mang về tin tức gì, Hoàng Thượng nằm liệt giường bệnh đã lâu vừa nghe xong, liền kiên trì muốn hòa thân để trấn an ngoại tộc.
Sau một phen cờ vây chính trị, nhiệm vụ này liền rơi vào trên thân biểu muội của Từ phi thất thế ở kinh thành.
Trước khi rời kinh, Ngụy Sâm tại trong bộ Cẩm y vệ đã biết qua kinh lịch của vị Từ Tam cô nương này. Nghĩ đến những gì nàng gặp phải, Ngụy Sâm cảm thấy, cha của cô nương này lúc ấy thật sự không bằng để nàng ở nhà chồng thủ tiết, ít nhất không có việc này.
Hắn luôn cho rằng thái bình nơi biên cảnh không nên do các cô nương hoàn thành, hy sinh, nhưng Ngụy Sâm chỉ là một tiểu tốt vô danh, dù trong lòng nghĩ như vậy, lại không cách nào ngăn cản tình thế phát triển.
Càng khiến hắn phiền muộn chính là, không biết hắn đã làm gì để lọt vào mắt xanh của Thái tử, Thái tử thế mà chỉ đích danh, đem việc ban chỉ giao cho hắn xử lý. Thái tử đã điểm hắn, Ngụy Sâm ngoại trừ làm tốt việc này, không thể làm gì khác.
Trước ngày hai mươi tháng tám, xe ngựa của Từ gia đã sớm rời phủ.
Trên xe ngựa, Từ phu nhân vỗ tay khuê nữ, khó hiểu nói: "Chỉ là một buổi yến hội, ngươi làm gì phải thận trọng như vậy?"
Từ phu nhân thấy nàng không nói lời nào, lại nói: "Ta nghe hạ nhân nói, gần đây ngươi rất thích cùng một tú tài nương tử nói chuyện với nhau, có phải vì gặp nàng nên mới đến Lý gia dự tiệc không?"
"Tống tỷ tỷ tính tình dễ ở chung, ta rất thích ở cùng nàng... Nương, người đừng gây khó dễ cho Tống tỷ tỷ."
"Ngươi đã nói vậy, ta còn có thể làm gì nữa." Từ phu nhân bất đắc dĩ nói.
"Vậy nếu lát nữa ta cứ đi theo Tống tỷ tỷ, nương cũng đừng ghen tị." Từ Thiên Ý dừng một chút, nhắc nhở mẹ nàng.
Từ phu nhân tức giận liếc nhìn nàng một cái: "Đi theo thì cứ đi theo, chỉ là ta thấy ngươi đừng quá vội vàng, ta nghe người ta nói Phong nương tử kia tính tình cao ngạo, đối với ngươi mấy lần đều không hòa nhã."
Lúc Từ phu nhân nghe mấy câu này, trong lòng thực sự rất tức giận. Khuê nữ của nàng chẳng phải xui xẻo gặp phải người không quen đó sao, đến cả một tú tài nương tử cũng dám tỏ thái độ với nàng, thế mà Từ Thiên Ý lại như trúng tà, cứ thích "mặt nóng dán mông lạnh" người ta, còn ngăn cản nàng không cho tìm tú tài nương tử kia gây phiền phức.
Nhưng Từ Thiên Ý không giải thích, nàng vì Tống Sư Trúc đã nói đủ nhiều rồi.
Hơn một tháng trước, lúc biểu tỷ từ trong kinh truyền tin tức đến, cũng làm cho người ngoài đưa tin tức cho nàng.
Từ Thiên Ý thấy cha nàng vẫn án binh bất động, không đem tin tức nói cho nàng, liền biết cha nàng đã chấp nhận việc nàng phải đi hòa thân, mình đây là bị người trong nhà từ bỏ. Khi phát giác được điểm này, trong lòng nàng lạnh lẽo, nhưng lại không thể không tự nghĩ cách cứu mình.
Ban đầu người nàng chọn trúng không phải Phong Hằng, đáng tiếc lại gặp đê đập gặp nạn, cha nàng không nói hai lời liền đưa nàng rời khỏi Quỳnh Châu phủ, như vậy liền lãng phí một tháng thời gian, thấy hòa thân ý chỉ sắp đến phủ thành, Từ Thiên Ý không thể không đi nước cờ hiểm.
Quỳnh Châu phủ nơi vắng vẻ, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến triều đình, số người như vậy không nhiều. Lý Kiến Tông, vị tiền Thái phó này, là một trong số đó.
Phong Hằng là đệ tử được Lý Kiến Tông chính thức thu nhận, giữa sư đồ vui buồn có nhau, nếu là đệ tử đối với nàng làm ra chuyện không tốt, thì coi như vì thanh danh của mình, Lý Kiến Tông cũng phải giúp đệ tử thu dọn cục diện rối rắm.
Càng ở chung với Phong nương tử, Từ Thiên Ý càng phát giác Phong Hằng là một lựa chọn không tồi. Xuất thân thư hương, nhưng lại không có nhiều thế lực phía sau, vợ nhà cũng không cùng nàng so kè năng lực.
Nếu nàng có thể thành công, nàng cũng sẽ không đuổi cùng g·i·ế·t tận, đem Tống Sư Trúc đuổi về nhà mẹ đẻ.
Dù sao cũng là người nàng thực sự xin lỗi, Tống Sư Trúc có thể ở lại trong nhà làm lương thiếp. Đến lúc đó, nàng muốn cùng Phong tú tài ân ái thế nào nàng đều mặc kệ, nàng chỉ muốn mượn thân phận đồ tức của Lý Kiến Tông để tránh thoát kiếp này mà thôi.
Từ Thiên Ý đã nghĩ kỹ, Từ gia có thể giúp đỡ Phong Hằng ở nhiều phương diện. Đợi đến qua thời điểm danh tiếng này, Phong Hằng muốn cùng nàng ly hôn, muốn cùng Từ gia kết minh để tiến xa hơn, nàng đều sẽ cố gắng hỗ trợ.
Coi như đó là chút áy náy của mình.
Chương 72: (Sửa lỗi chính tả) Lý gia tổ chức hồi yến hơi muộn một chút.
Sớm vào đầu tháng bảy, rất nhiều người ở Quỳnh Châu phủ đã lần lượt trở về, nửa tháng đến, rất nhiều người uống rượu, dự tiệc xã giao, qua đủ náo nhiệt, nhiệt tình dự tiệc đã giảm đi không ít.
Bất quá, thấy mấy trận yến hội gần đây đều "cửa trước có thể giăng lưới bắt chim", Lý cữu mẫu đối với tiệc nhà mình vẫn vô cùng tự tin.
Phong gia trong thành quả thực khiêm tốn, Phong Hằng còn phải thêm một chữ "càng". Lúc trước giữa học sinh còn thịnh hành một thời xử lý văn hội, nhưng bị trận văn hội c·h·ế·t người kia dọa sợ mất mật, số lượng văn hội giảm bớt cực nhanh, ngoại trừ phủ học, căn bản không ai có thể thấy Phong Hằng.
Lý cữu mẫu biết như vậy, mới dám mở tiệc đến hơn hai mươi bàn.
Sáng sớm, trong phủ khắp nơi tràn ngập vẻ phú quý, bên ngoài đã tới không ít phu nhân tiểu thư. Rất nhiều người đều là người quen cũ trong phủ thành, gặp nhau, ba năm làm chồng, tán gẫu nói đùa.
Tống Sư Trúc cũng vội tới hỗ trợ. Nguyên bản loại này phu nhân vòng không có không gian cho nàng gia nhập, nhưng việc Phong Hằng làm trước đó quả thực đã tạo ấn tượng tốt, lại thêm Tống Sư Trúc tướng mạo không xấu, hôm nay lại là sân nhà của cậu, nàng thế mà được hưởng thụ một phen đãi ngộ trung tâm.
Chủ đề của các nữ quyến phần lớn là xoay quanh nguy cơ đê đập. Nhìn bọn họ mồm năm miệng mười, vấn đề liền giống như rau hẹ tháng bảy tháng tám, hết lớp này đến lớp khác, Tống Sư Trúc luôn cảm thấy tình huống bên kia hẳn là sẽ còn "Tu La" hơn so với nàng...
Bất quá nàng nhớ kỹ nhiệm vụ của mợ, trên mặt vẫn duy trì tiếu dung ôn nhu, không rõ chi tiết thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đám bà lớn. Đợi đến khi trong đám người rốt cục có chủ đề mới triển khai, Tống Sư Trúc liền công thành lui thân.
Nhìn xem tràng diện trên một mảnh hài hòa, Tống Sư Trúc mặc dù trong lòng cất giấu sự tình, nhưng vẫn là vô cùng có cảm giác thỏa mãn. Trước kia, khi ở huyện, Lý thị dự tiệc đã thích mang theo nàng ra ngoài, Tống Sư Trúc vốn rất được những phu nhân kia yêu thích, đã bao lâu rồi nàng không góp mặt trong sự náo nhiệt thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận