Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 169

"Nha môn đường sông đúng là lắm tiền!" Tống Sư Trúc không khỏi cảm thán. So với phủ học Quỳnh Châu thì xa hoa hơn nhiều.
"Là Cao tổng đốc giúp ta tranh thủ." Phong Hằng cũng không giấu diếm, thấy Tống Sư Trúc không biết Cao tổng đốc là ai, còn giới thiệu cho nàng, "Lễ vật Cao gia đưa đến, hiện giờ vẫn còn trong phòng." Lúc đầu hắn định tối qua cùng Tống Sư Trúc nói rõ ràng, không ngờ lại quên mất.
Tống Sư Trúc nghe hắn nói nửa câu đầu, liền oán hận liếc hắn một cái.
Phong Hằng nhìn nàng nén giận mang theo vẻ xinh đẹp, cảm thấy cứ trì hoãn thế này không phải là cách, nghĩ ngợi rồi đưa tay ra, lực tay có vài phần cường ngạnh.
Có câu nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, Tống Sư Trúc không ngờ Phong Hằng lại giở trò ám chiêu này.
Nàng ban đầu trở tay không kịp, liên tục bị công chiếm những vị trí trọng yếu, về sau càng đánh lại càng ngang sức ngang tài.
Tống Sư Trúc ngồi trước gương, nhìn trong gương hiện ra một phụ nhân tóc mai rối bời, sắc mặt còn mang xuân quang, trong lòng không khỏi mắng Phong Hằng thêm một lần, chỉ giỏi giở mấy thủ đoạn hạ lưu.
Quay đầu nhìn trước ngực hắn có mấy vết cào đỏ lòm, trong lòng nàng thật hả giận. Nếu ngày mai hắn không phải đi học, nàng thật muốn đem mấy vết cào đó in lên mặt hắn, chỉ là sợ người ngoài nhìn thấy, lại chê cười nàng là cọp cái.
Lúc này, nàng thấy trong gương Phong Hằng cầm lấy tấm thiệp mời hôm nay Từ gia đưa tới, dừng một chút, cũng không ngăn cản.
Phong Hằng cầm lên, thuận miệng hỏi: "Từ Tam cô nương nào?"
Tống Sư Trúc khẽ nói: "Là cô nương nhà Từ Phủ doãn, chàng từng gặp rồi."
"Ta gặp lúc nào?" Phong Hằng khó hiểu hỏi.
Tống Sư Trúc có chút hồ nghi, nhưng Từ Ngàn Ý mở miệng một tiếng "Trang bì nhị ca", dù thế nào cũng không phải gọi cho vui?
Nàng nhìn kỹ biểu lộ của Phong Hằng, thấy hắn một mặt vô tội, lúc này mới bớt giận, trong lòng trầm ngâm.
Phong Hằng lại chậm rãi đến phía sau nàng, trông thấy Tống Sư Trúc vô thức muốn kéo dài khoảng cách với hắn, bèn đặt đầu nàng vào lòng mình: "Ta nói không biết nàng, nàng không tin, nàng tự mình nghe xem ta có chột dạ không?"
Tống Sư Trúc bị Phong Hằng đặt mạnh lên trước ngực hắn có chút mồ hôi ẩm ướt, lườm hắn một cái, cảm thấy đây đúng là người xấu, trên thân mồ hôi nhễ nhại còn muốn trêu nàng.
Sức lực không bằng người, Tống Sư Trúc đành chịu đựng cảm giác vừa khô mát vừa dinh dính trên mặt, ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực hắn, nhỏ giọng nói ra khúc mắc trong lòng.
Tấm thiệp mời của Xoắn Ốc Sư chính là nguyên nhân quan trọng khiến nàng phát bực.
Nghe được tên một cô nương từ miệng thê tử, Phong Hằng liền hiểu được trọng tâm tính tình bất chợt của Tống Sư Trúc ở đâu.
Nếu hắn thật có lòng dạ khác, hắn cũng nhận cái oan uổng này, nhưng Phong Hằng căn bản chưa từng nghe qua cái tên này.
Phong Hằng cầm cánh tay ấm áp trắng nõn như ngọc của nàng, cười nói: "Nàng không thể nghĩ người ta chỉ muốn làm bạn với nàng sao?" Phong Hằng quả thực không hiểu suy nghĩ của Tống Sư Trúc sao lại kỳ quặc như vậy, có một cô nương tiếp cận nàng, liền kết luận nàng ta là vì hắn mà đến.
Phải biết, thanh danh của các phu nhân, tiểu thư trong nội trạch hậu viện đều quý giá, hắn có đức hạnh gì mà có thể xuyên qua trùng điệp cửa ải cùng ánh mắt của rất nhiều hạ nhân, gặp mặt người ta tiểu thư một lần.
"Chàng thật không biết Từ Ngàn Ý? Dáng vẻ mắt to, mũi miệng nho nhỏ, rất ôn nhu rất đáng yêu đó?" Cho dù là tình địch, Tống Sư Trúc tự nhận phán đoán của mình về Từ Ngàn Ý cũng rất khách quan.
Mặc dù thừa nhận Từ Ngàn Ý dáng vẻ xinh đẹp sẽ khiến trong lòng nàng không tự chủ được khó chịu, nhưng nàng cũng không thể che giấu lương tâm nói nàng ta xấu.
"Nàng đáng yêu nhất." Phong Hằng cười hôn lên lúm đồng tiền của nàng một cái.
Tống Sư Trúc lần này không tránh. Biết Phong Hằng căn bản không biết Từ Ngàn Ý, tâm tình của nàng cũng buông lỏng. Vẫn còn chút giận, nhưng không nghiêm trọng như lúc đầu.
Nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức kỳ quái. Nếu Từ Ngàn Ý không biết Phong Hằng, vậy tại sao phải lừa dối nàng, mấy lần gặp mặt, giọng nói của nàng ta xen lẫn sự quen thuộc thân mật, mỗi lần đều khiến ngực nàng khó chịu.
Tống Sư Trúc tự thấy đầu óc không đủ dùng, nghĩ ngợi rồi đem những lời Lý Thể Ngọc nói với nàng kể lại, còn đưa ra đủ loại bằng chứng cho Phong Hằng. Chỉ là nàng thấy thế nào thì cảm giác thế đó, những lời nàng nói đều lộ ra vẻ ngu đần.
Nàng nói mình trước khi ngủ cầu nguyện những kẻ phá hoại gia đình người khác đều gặp báo ứng, Phong Hằng liền nhịn cười không được.
Lại nói nàng cầu lão thiên gia để những nữ nhân có ý đồ quyến rũ đều gặp chuyện, Phong Hằng liền cười đến ho sặc sụa.
Tống Sư Trúc tức giận đến không muốn nói tiếp.
Phong Hằng vội vàng trấn an nói: "Ta không cười, nàng nói tiếp đi." Hắn không phải cười Tống Sư Trúc giả ngây giả dại, mà là vẻ tin tưởng không nghi ngờ của nàng đối với mình, mới khiến hắn không nhịn được bật cười.
Tống Sư Trúc nghĩ đến việc mau chóng kết thúc chủ đề xấu hổ này, liền qua loa nói: "Chàng không biết, hai lần đầu ta cáo trạng, Từ Ngàn Ý đều cảm mạo..."
Bây giờ nhớ lại, chẳng lẽ thật là trận mưa kia nàng vừa vặn bị dầm nên cảm lạnh?
Tống Sư Trúc không muốn nghĩ lại vấn đề này, nó khiến nàng cảm thấy mình đặc biệt ngốc, vì thắng lợi không có chút căn cứ mà vui mừng lâu như vậy. Nàng tiếp tục nói: "Lần gần đây nhất ta ra tay, chính là cầu nguyện với ông trời..." Cầu cho nữ nhân coi trọng tướng công nhà nàng mau chóng gặp nạn.
Sau đó liền mất linh.
Tổng kết: Dựa theo tỷ lệ thắng hai trên ba ván, vẫn có thể chứng minh Từ Ngàn Ý có vấn đề.
Phong Hằng bình tĩnh phân tích nói: "Ta chỉ gặp qua Từ Phủ doãn ba lần, Từ Phủ doãn đối với lão sư rất khách khí, đối với ta chỉ là xã giao." Hắn nghe lão sư nói, Từ gia có quan hệ rất sâu với kinh thành, rất nhiều quan lớn trong nhà đều có bóng dáng nữ nhân Từ gia. Nếu Từ gia muốn Từ Tam tái giá, cũng không khó. Bây giờ để nàng ta ở lại nhà, chẳng qua là đang giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Nếu là ẩn tàng bản thân, vị Từ cô nương quý giá này không thể tùy tiện thổ lộ tâm tình với nam nhân. Huống chi hắn tự nhận thân phận địa vị của mình, còn chưa đạt được điều kiện để Từ gia cô nương muốn hắn làm kế thất.
"Vậy nàng ta tại sao phải một mực làm quen với ta?"
"Cũng có thể là thấy nàng là người tốt." Phong Hằng cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận