Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 258
Phong Hằng cân nhắc sự việc lại ở một tầng sâu hơn, hắn suy nghĩ rồi nói: "Trong cung lễ nghi cấp bậc phức tạp, chúng ta phải mượn một ma ma hiểu rõ quy củ từ chỗ lão thái thái mới được."
Việc này Tống Nhị Lang cũng mười phần đồng ý.
Tống Đại Lang còn nói: "Trong học đường của ta có một tẩu tử của đồng môn, gần đây vừa vặn thụ cáo mệnh đang cùng ma ma trong cung học quy củ, nếu như bên phía Lý gia có vấn đề, ta liền đi nói với hắn."
So sánh rõ ràng với cảm xúc của mấy tiểu bối chính là Phùng thị, Phùng thị nhìn ánh mắt Tống Sư Trúc một mực muốn nói lại thôi.
Tống Văn Sóc tính tình cẩn thận, kỳ thật không tình nguyện lắm để chất nữ gặp mặt chương Thái hậu bưu hãn, nhưng loại chuyện này cũng sẽ không thay đổi theo ý chí của hắn. Thấy thê tử ở một bên vẫn luôn lặng im không nói, hắn liền an ủi nàng, nói: "Thân phận Trúc tỷ nhi quá thấp, Thái hậu nếu là muốn giận chó đánh mèo, cũng sẽ không kéo đến trên đầu nàng."
Hắn tự nhiên hiểu rõ Phùng thị sợ chuyện của Tống Trinh Trinh bị Thái hậu biết, sẽ hại chất nữ. Nhưng nếu Thái hậu muốn truy cứu, hiện tại triệu kiến vào cung hẳn là đôi này, mà không phải chất nữ.
Tống Sư Trúc cũng tiến lên an ủi Nhị thẩm nhà mình, nói rất nhiều lời khuyên giải mới khiến Phùng thị thoải mái. Thấy sắc mặt nàng hơi hòa hoãn, Tống Sư Trúc mới nhẹ giọng nói: "Nhị thẩm cứ yên tâm, ta êm đẹp lại không làm chuyện xấu gì, Thái hậu nương nương nếu muốn tìm phiền phức, chắc chắn sẽ không để Lý lão thái thái truyền lời."
Phùng thị nhìn về phía Tống Sư Trúc, thần sắc áy náy, lần đầu tiên cảm thấy mình liên lụy chất nữ.
Các con là do nàng sinh ra và nuôi dưỡng, trước khi vào kinh Phùng thị sớm đã giải thích rõ ràng với bọn hắn.
Còn đối với trượng phu —— huynh muội Tiểu Phùng thị tuy rằng do mẹ nàng mang đến phiền phức, nhưng năm đó khi hắn mạnh mẽ ép nàng nhận con gái tư sinh, đã định trước cả đời hắn đều phải thiếu nàng.
Nhưng Tống Sư Trúc thì khác. Chất nữ quan tâm nàng xuất phát từ chân tâm, ân oán nhiều năm của nhà bọn hắn bất luận thế nào cũng không nên chuyển sang người nàng.
Phùng thị trên mặt tràn đầy tự trách, Tống Sư Trúc ước chừng cũng có thể đoán được suy nghĩ của Nhị thẩm, nàng suy nghĩ, cảm thấy khuyên nữa cũng vô dụng. Dù sao sau khi trở về, Phùng thị sẽ biết không phải chuyện của nàng gây nên phiền toái.
Chương 109: (Sửa lỗi chính tả) Nắng tháng sáu chói chang như đốt, nhưng so với mặt trời, nhiệt độ trong kinh còn cao hơn chính là chương Thái hậu với thủ đoạn xử lý phản Vương Nhất sự tình lăng lệ.
Chương Thái hậu đang là lúc vạn người chú mục, nhưng điều khiến người ta không nghĩ ra chính là, lúc này trong cung lại truyền ra tin tức, nói là Thái hậu muốn triệu kiến một vị nương tử của cử nhân.
Lý lão thái thái cũng không giấu diếm thân phận của Tống Sư Trúc với người ngoài, bà trực tiếp nói với mọi người, vị nương tử của cử nhân này chính là đồ tức của nhi tử nhà bà.
Nhưng đệ tử của Lý Thái phó lên kinh bất quá hai ngày, mọi người ngay cả mắt mũi của hắn như thế nào còn chưa kịp xem, sao có thể biết nương tử của hắn là nhân vật nào.
Trong lúc nhất thời, các gia tộc tầng lớp cao nhất trong kinh đều nghị luận ầm ĩ.
Tống Văn Sóc ở kinh thành dù sao cũng là quan nhỏ, lại từ trước đến nay cẩn thận, người biết cháu rể nhà hắn là đồ đệ Lý Thái phó có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ một chút thân thích bên ngoài, không có mấy người có thể tùy tiện đoán được trên đầu của hắn.
Những người lập tức đoán đúng, đều là những người trước kia đã chú ý Tống gia nhị phòng.
Tiểu Phùng thị ngồi trên xe lăn, đối diện đứng thẳng một nam tử trung niên diện mục bình thường, hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, đều không nói nên lời.
Phùng Viễn Đạo nhìn muội muội tiều tụy trước mặt, trong lòng thực sự thở dài một hơi. Ai có thể nghĩ tới, qua tầm mười năm, đích muội của hắn lại có thể có lúc xoay người.
Lúc ấy nhìn thấy Phùng Ngọc cho lên kinh, thật sự là đánh hắn một đòn trở tay không kịp.
Tiểu Phùng thị gặp ca ca nhà mình một câu đều không có, không khỏi sốt ruột nói: "Đại ca, ngươi nhìn hai chân ta, ngươi coi như muốn cầu hòa, Phùng Ngọc Cho cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Năm trước, nàng vượt đường xa tới Phong Hoa huyện gặp khuê nữ một mặt, ngoại trừ trong lòng thật sự tưởng niệm, cũng là muốn đuổi kịp trước khi tuyển tú nói rõ thân thế của Trinh tỷ nhi.
Ai biết lại gặp tội lớn như vậy.
Khi nàng cửu tử nhất sinh, giãy dụa từ Phong Hoa huyện trở lại kinh thành, liền biết Phùng Ngọc Cho vẫn chưa quên mối thù năm đó.
Tám mươi trượng đánh vào người, nàng đối với Phùng Ngọc Cho quả thực hận thấu xương.
Trinh tỷ nhi của nàng, là do người bên ngoài sai sử tính kế nàng.
Nỗi thống khổ bị con gái ruột tự tay hãm hại, không thua gì thống khổ bị côn bổng đánh trên thân.
Tiểu Phùng thị năm đó đúng là bất đắc dĩ mới thiết kế Tống Văn Sóc, trưởng công chúa không thể sinh dưỡng, Tống Trinh Trinh là giọt máu duy nhất của nam nhân nàng yêu.
Nàng muốn để Trinh tỷ nhi của nàng có một thân phận trong sạch, có lỗi sao?
Những năm này, Phùng Ngọc Cho đối với khuê nữ của nàng đủ loại khi dễ, nàng đều nhịn xuống.
Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không nên xúi giục Trinh tỷ nhi làm ra loại chuyện tính toán thân mẫu thiên lý bất dung này.
Còn đem khuê nữ của nàng nhận làm con thừa tự, gả cho một nam nhân như vậy!
Nghe được tin Tống Trinh Trinh thành thân ở huyện thành, Tiểu Phùng thị lúc ấy thật sự là một trận tuyệt vọng.
Theo con đường nàng an bài cho khuê nữ, Trinh tỷ nhi của nàng hiện tại hẳn là phải ở trong cung mới đúng. Tính tình Tống Trinh Trinh dưỡng thành những năm này cực kì phù hợp với sở thích của hoàng thượng đương kim. Chỉ cần nàng có thể tuyển tú vào kinh, lại có Đại phò mã hỗ trợ, lo gì về sau không sống yên ổn được?
Phùng Ngọc Cho quả thực hủy hoại tất cả tương lai của mẹ con các nàng.
Tiểu Phùng thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng hít sâu một hơi nói: "Đại tẩu cùng các chất tử một năm nay chịu khuất nhục, đại ca cũng nhìn thấy. Hiện tại bên ngoài người người đều biết bọn hắn là vợ con của ngoại thất tử, đại ca chẳng lẽ muốn cứ nhịn xuống như vậy sao?"
Muội muội nhắc tới những chuyện tốt Phùng Ngọc Cho làm, Phùng Viễn Đạo lập tức mặt mày xanh mét. Gần một năm nay hắn thật sự là mệnh phạm sao chổi.
Hắn đã trải qua tầm mười năm thời gian mười phần hài lòng, có Đại phò mã chiếu cố, trên thân lại có quyên quan chức, đi đến bên ngoài ai mà không kính trọng hắn.
Vậy mà sau khi đích muội lên kinh, cuộc sống của hắn liền long trời lở đất rối như tơ vò.
Tiểu Phùng thị thấy thế, lại nói: " Quỳnh Châu phủ cách kinh thành xa như vậy, tộc trưởng dù có lòng cũng không giúp được gì —— "
Nàng dừng một chút, đem dã tâm cùng tính tham lam của Phùng tộc trưởng nuốt xuống, bây giờ thuyết phục đại ca nàng mới là trọng điểm, nàng tiếp tục nói: "Lại thêm chất nữ Phùng Ngọc Cho lại dựa vào đường đi của Lý gia, Lý gia là dạng người nào chứ, ngay cả khuê nữ Ninh gia cũng bất quá là tằng tôn nàng dâu nhà bọn họ, đại ca, ngài phải suy nghĩ kỹ, nếu tiếp tục nhẫn nhịn, Phùng Ngọc Cho sẽ chỉ được một tấc lại muốn tiến một thước. Đến lúc đó tiền đồ hai chất tử liền sẽ bị hủy."
Việc này Tống Nhị Lang cũng mười phần đồng ý.
Tống Đại Lang còn nói: "Trong học đường của ta có một tẩu tử của đồng môn, gần đây vừa vặn thụ cáo mệnh đang cùng ma ma trong cung học quy củ, nếu như bên phía Lý gia có vấn đề, ta liền đi nói với hắn."
So sánh rõ ràng với cảm xúc của mấy tiểu bối chính là Phùng thị, Phùng thị nhìn ánh mắt Tống Sư Trúc một mực muốn nói lại thôi.
Tống Văn Sóc tính tình cẩn thận, kỳ thật không tình nguyện lắm để chất nữ gặp mặt chương Thái hậu bưu hãn, nhưng loại chuyện này cũng sẽ không thay đổi theo ý chí của hắn. Thấy thê tử ở một bên vẫn luôn lặng im không nói, hắn liền an ủi nàng, nói: "Thân phận Trúc tỷ nhi quá thấp, Thái hậu nếu là muốn giận chó đánh mèo, cũng sẽ không kéo đến trên đầu nàng."
Hắn tự nhiên hiểu rõ Phùng thị sợ chuyện của Tống Trinh Trinh bị Thái hậu biết, sẽ hại chất nữ. Nhưng nếu Thái hậu muốn truy cứu, hiện tại triệu kiến vào cung hẳn là đôi này, mà không phải chất nữ.
Tống Sư Trúc cũng tiến lên an ủi Nhị thẩm nhà mình, nói rất nhiều lời khuyên giải mới khiến Phùng thị thoải mái. Thấy sắc mặt nàng hơi hòa hoãn, Tống Sư Trúc mới nhẹ giọng nói: "Nhị thẩm cứ yên tâm, ta êm đẹp lại không làm chuyện xấu gì, Thái hậu nương nương nếu muốn tìm phiền phức, chắc chắn sẽ không để Lý lão thái thái truyền lời."
Phùng thị nhìn về phía Tống Sư Trúc, thần sắc áy náy, lần đầu tiên cảm thấy mình liên lụy chất nữ.
Các con là do nàng sinh ra và nuôi dưỡng, trước khi vào kinh Phùng thị sớm đã giải thích rõ ràng với bọn hắn.
Còn đối với trượng phu —— huynh muội Tiểu Phùng thị tuy rằng do mẹ nàng mang đến phiền phức, nhưng năm đó khi hắn mạnh mẽ ép nàng nhận con gái tư sinh, đã định trước cả đời hắn đều phải thiếu nàng.
Nhưng Tống Sư Trúc thì khác. Chất nữ quan tâm nàng xuất phát từ chân tâm, ân oán nhiều năm của nhà bọn hắn bất luận thế nào cũng không nên chuyển sang người nàng.
Phùng thị trên mặt tràn đầy tự trách, Tống Sư Trúc ước chừng cũng có thể đoán được suy nghĩ của Nhị thẩm, nàng suy nghĩ, cảm thấy khuyên nữa cũng vô dụng. Dù sao sau khi trở về, Phùng thị sẽ biết không phải chuyện của nàng gây nên phiền toái.
Chương 109: (Sửa lỗi chính tả) Nắng tháng sáu chói chang như đốt, nhưng so với mặt trời, nhiệt độ trong kinh còn cao hơn chính là chương Thái hậu với thủ đoạn xử lý phản Vương Nhất sự tình lăng lệ.
Chương Thái hậu đang là lúc vạn người chú mục, nhưng điều khiến người ta không nghĩ ra chính là, lúc này trong cung lại truyền ra tin tức, nói là Thái hậu muốn triệu kiến một vị nương tử của cử nhân.
Lý lão thái thái cũng không giấu diếm thân phận của Tống Sư Trúc với người ngoài, bà trực tiếp nói với mọi người, vị nương tử của cử nhân này chính là đồ tức của nhi tử nhà bà.
Nhưng đệ tử của Lý Thái phó lên kinh bất quá hai ngày, mọi người ngay cả mắt mũi của hắn như thế nào còn chưa kịp xem, sao có thể biết nương tử của hắn là nhân vật nào.
Trong lúc nhất thời, các gia tộc tầng lớp cao nhất trong kinh đều nghị luận ầm ĩ.
Tống Văn Sóc ở kinh thành dù sao cũng là quan nhỏ, lại từ trước đến nay cẩn thận, người biết cháu rể nhà hắn là đồ đệ Lý Thái phó có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ một chút thân thích bên ngoài, không có mấy người có thể tùy tiện đoán được trên đầu của hắn.
Những người lập tức đoán đúng, đều là những người trước kia đã chú ý Tống gia nhị phòng.
Tiểu Phùng thị ngồi trên xe lăn, đối diện đứng thẳng một nam tử trung niên diện mục bình thường, hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, đều không nói nên lời.
Phùng Viễn Đạo nhìn muội muội tiều tụy trước mặt, trong lòng thực sự thở dài một hơi. Ai có thể nghĩ tới, qua tầm mười năm, đích muội của hắn lại có thể có lúc xoay người.
Lúc ấy nhìn thấy Phùng Ngọc cho lên kinh, thật sự là đánh hắn một đòn trở tay không kịp.
Tiểu Phùng thị gặp ca ca nhà mình một câu đều không có, không khỏi sốt ruột nói: "Đại ca, ngươi nhìn hai chân ta, ngươi coi như muốn cầu hòa, Phùng Ngọc Cho cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Năm trước, nàng vượt đường xa tới Phong Hoa huyện gặp khuê nữ một mặt, ngoại trừ trong lòng thật sự tưởng niệm, cũng là muốn đuổi kịp trước khi tuyển tú nói rõ thân thế của Trinh tỷ nhi.
Ai biết lại gặp tội lớn như vậy.
Khi nàng cửu tử nhất sinh, giãy dụa từ Phong Hoa huyện trở lại kinh thành, liền biết Phùng Ngọc Cho vẫn chưa quên mối thù năm đó.
Tám mươi trượng đánh vào người, nàng đối với Phùng Ngọc Cho quả thực hận thấu xương.
Trinh tỷ nhi của nàng, là do người bên ngoài sai sử tính kế nàng.
Nỗi thống khổ bị con gái ruột tự tay hãm hại, không thua gì thống khổ bị côn bổng đánh trên thân.
Tiểu Phùng thị năm đó đúng là bất đắc dĩ mới thiết kế Tống Văn Sóc, trưởng công chúa không thể sinh dưỡng, Tống Trinh Trinh là giọt máu duy nhất của nam nhân nàng yêu.
Nàng muốn để Trinh tỷ nhi của nàng có một thân phận trong sạch, có lỗi sao?
Những năm này, Phùng Ngọc Cho đối với khuê nữ của nàng đủ loại khi dễ, nàng đều nhịn xuống.
Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không nên xúi giục Trinh tỷ nhi làm ra loại chuyện tính toán thân mẫu thiên lý bất dung này.
Còn đem khuê nữ của nàng nhận làm con thừa tự, gả cho một nam nhân như vậy!
Nghe được tin Tống Trinh Trinh thành thân ở huyện thành, Tiểu Phùng thị lúc ấy thật sự là một trận tuyệt vọng.
Theo con đường nàng an bài cho khuê nữ, Trinh tỷ nhi của nàng hiện tại hẳn là phải ở trong cung mới đúng. Tính tình Tống Trinh Trinh dưỡng thành những năm này cực kì phù hợp với sở thích của hoàng thượng đương kim. Chỉ cần nàng có thể tuyển tú vào kinh, lại có Đại phò mã hỗ trợ, lo gì về sau không sống yên ổn được?
Phùng Ngọc Cho quả thực hủy hoại tất cả tương lai của mẹ con các nàng.
Tiểu Phùng thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng hít sâu một hơi nói: "Đại tẩu cùng các chất tử một năm nay chịu khuất nhục, đại ca cũng nhìn thấy. Hiện tại bên ngoài người người đều biết bọn hắn là vợ con của ngoại thất tử, đại ca chẳng lẽ muốn cứ nhịn xuống như vậy sao?"
Muội muội nhắc tới những chuyện tốt Phùng Ngọc Cho làm, Phùng Viễn Đạo lập tức mặt mày xanh mét. Gần một năm nay hắn thật sự là mệnh phạm sao chổi.
Hắn đã trải qua tầm mười năm thời gian mười phần hài lòng, có Đại phò mã chiếu cố, trên thân lại có quyên quan chức, đi đến bên ngoài ai mà không kính trọng hắn.
Vậy mà sau khi đích muội lên kinh, cuộc sống của hắn liền long trời lở đất rối như tơ vò.
Tiểu Phùng thị thấy thế, lại nói: " Quỳnh Châu phủ cách kinh thành xa như vậy, tộc trưởng dù có lòng cũng không giúp được gì —— "
Nàng dừng một chút, đem dã tâm cùng tính tham lam của Phùng tộc trưởng nuốt xuống, bây giờ thuyết phục đại ca nàng mới là trọng điểm, nàng tiếp tục nói: "Lại thêm chất nữ Phùng Ngọc Cho lại dựa vào đường đi của Lý gia, Lý gia là dạng người nào chứ, ngay cả khuê nữ Ninh gia cũng bất quá là tằng tôn nàng dâu nhà bọn họ, đại ca, ngài phải suy nghĩ kỹ, nếu tiếp tục nhẫn nhịn, Phùng Ngọc Cho sẽ chỉ được một tấc lại muốn tiến một thước. Đến lúc đó tiền đồ hai chất tử liền sẽ bị hủy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận