Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 402

Tống Sư Trúc mặc dù có chút không yên lòng, nhưng nghe hai người kia một xướng một họa, cũng hiểu được. Nàng nhìn về phía Điền phu nhân lên tiếng, kỳ thật nàng cảm thấy Điền phu nhân không nhất định là muốn làm khó nàng, chỉ là muốn tìm chủ đề mà thôi, nhưng không ngờ Phiền thị cùng Hàn thị lại lên tiếng nhanh như vậy.
Ngụy di mẫu thấy nàng vẫn không nói gì, liền cẩn thận hỏi: "Là mới bị say xe ngựa sao?"
Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, cảm thấy giả bệnh có thể tránh được không ít xã giao, liền gật đầu. Ngụy di mẫu cho nàng xoa một chút dầu gió, miễn cưỡng cười nói với Điền phu nhân: "Huệ Tâm là lần đầu tiên tham gia săn bắn, mới vừa rồi đi tới có lẽ là do đường xóc nảy mà choáng váng."
Điền phu nhân sắc mặt hòa hoãn lại, nói: "Lần đầu đi đường xa đều như vậy, không bằng vào trướng bồng nghỉ ngơi trước một chút." Lại quan tâm đến thân thể Tống Sư Trúc một phen.
Ngụy di mẫu đành phải cùng bà ta nói thêm vài câu. Thường xuyên lui tới Phong gia, nàng cũng đối với mấy hộ nhân gia trong ngõ hẻm rất quen thuộc. Vừa mới tới bãi săn, những phu nhân quen biết đều tụ tập thành từng nhóm nói chuyện, Điền phu nhân không biết vì sao lại sáp lại, có lẽ là định dùng tình giao hảo cùng con dâu của người sinh ra nàng để mở ra cục diện, không ngờ Tống Sư Trúc lại không phối hợp như vậy.
Qua chuyện này, Tống Sư Trúc bí mật nói tiếng cảm ơn với Ngụy di mẫu. Ngụy di mẫu cười nói: "Mấy ngày trước bà bà ngươi vẫn luôn nhờ ta giúp đỡ ngươi một chút, nói những lời này khách khí quá." Tỷ tỷ của mình không thích ra ngoài, cũng không giúp được gì nhiều, nàng ra chút sức cũng là việc nên làm.
Huống chi lúc này muốn ra sức lại càng nhiều.
Nàng nhìn những phu nhân xung quanh ngo ngoe muốn động, Tống Sư Trúc cùng Hoàng hậu nương nương hợp tác mở cửa hàng gấm vóc kia, coi như là chuyện khiến người ta chú ý nhất kinh thành hai năm nay, một ngày thu đấu vàng, nếu không phải Chương Thái hậu nói rõ phường Canh giờ chuông là sính lễ cho Hoàng hậu, thì không biết bao nhiêu kẻ đỏ mắt dám trực tiếp làm nhái.
Có vài lời, những người kia không dám cùng Hoàng hậu đề cập, cũng chỉ có thể đến chỗ Tống Sư Trúc thăm dò. Đáng tiếc chính là, Phong Hằng thường theo ngự tiền, không phải ai cũng có thể tùy tiện nắm lấy, Tống Sư Trúc lại chỉ tham gia một chút tụ hội của đồng liêu và người cùng khoa bảng, còn lại người không quen biết, cơ bản đều cự tuyệt. Những người không tìm được phương pháp, đều muốn thừa dịp cơ hội này cùng nàng kết giao một phen.
Ngụy di mẫu ở trên xe ngựa đã nhắc nhở Tống Sư Trúc, nhưng lại không biết vì sao nàng vẫn luôn không quan tâm.
Cũng may một lát sau, Tống Sư Trúc cuối cùng cũng giữ vững tinh thần.
Thị vệ hoàng gia mang tới chút thịt rừng vừa săn được, đãi ngộ bậc này chỉ có mấy nhà ngoại thích cùng huân quý mới có. Những người khác dùng nguyên liệu nấu ăn đều là tự mang, hoặc là mua của nông gia trên đường, Ngụy di mẫu đi theo Tống Sư Trúc, cũng được hưởng dụng mỹ vị do đầu bếp nữ của Lý gia nấu.
Trong doanh địa có một con suối nhỏ quanh co chảy qua, nước suối róc rách, bên trong còn có cá đang nhảy nhót. Sau khi Tống Sư Trúc ăn cơm trưa xong, đứng bên cạnh bờ suối, thổi gió thu ấm áp, tâm tình phiền muộn cả buổi sáng cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.
Nàng mang theo nha hoàn đi thong thả hai bước bên bờ suối. Không có lời cảnh cáo của ông trời, những việc nàng có thể làm chỉ có bấy nhiêu. Mấy ngày trước khi xuất phát, nàng thậm chí còn cùng Phong Hằng đợi ở chuồng ngựa hai canh giờ, chính là muốn xem hai con ngựa nhà mình mang đến, rốt cuộc con nào là con ngựa trên tranh, đáng tiếc ngựa lớn lên đều giống nhau như đúc, ngay cả kim thủ chỉ của nàng cũng không dùng được.
Tống Sư Trúc đang tính toán trong lòng khi nào Chương Thái hậu sẽ truyền chỉ đi sơn trang suối nước nóng, liền có một Đại cung nữ tới nói là Hoàng hậu nương nương cho mời.
Khi Tống Sư Trúc qua đó, Lý Thư Ngọc đã dùng bữa trưa xong. Hôm nay nàng cũng không được rảnh rỗi.
Tống Sư Trúc nhìn vẻ mặt mỏi mệt của nàng, liền hỏi vài câu. Lý Thư Ngọc xoa huyệt Thái Dương, nói: "Hôm nay ta vừa mới sáng sớm đã triệu kiến không ít nữ quyến nhà huân quý..." Đáng tiếc là không phát hiện được một chút manh mối nào, nếu Võ Huân bên kia thật có dị động, người nhà bọn họ sao có thể để nữ quyến nhà mình bị liên lụy.
Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, mẫn cảm hỏi: "Nữ quyến nhà Uy Viễn bá phủ tới rồi sao?"
Lý Thư Ngọc dừng một chút, nhớ tới mâu thuẫn giữa Tống Sư Trúc và Ninh thị.
Tống Sư Trúc liền biết ý tứ của nàng, nàng khoát tay nói: "Ta không nhỏ nhen như vậy, chủ chi của Ninh gia đều bị đổi, cho dù có thù hận, cũng đã qua rồi." Huống chi mấy năm nay, Ninh thị bị giam trong nhà, hai người không có bất kỳ giao thiệp nào, Tống Sư Trúc bây giờ nghĩ lại, ngay cả dáng dấp của bà ta cũng có chút không nhớ rõ.
Lý Thư Ngọc lắc đầu nói: "Cho dù là vậy, cũng không sao." Ninh thị đã bị Lý gia bỏ rơi. Lý Thư Ngọc nghĩ tới Ninh thị, cũng cảm thấy chán ghét. Nàng cùng Ninh thị xưa nay không có mâu thuẫn, nhưng Ninh thị lại tiết lộ không ít chuyện của nàng cho Ninh gia, cất giấu ác ý, coi như là tru tâm. Bất quá may mắn, những người có liên quan đều nhận được báo ứng thích đáng, chủ chi của Ninh gia ngay cả tước vị đều không gánh nổi.
Bây giờ Uy Viễn bá vẫn là người mà Chương Thái hậu cất nhắc từ chi thứ của Ninh gia.
Lý Thư Ngọc nghĩ lại hôm nay trước kia gặp Uy Viễn bá phu nhân, cực kỳ trung thực khách khí, còn đem một đôi nữ nhi mang tới, bên phía Uy Viễn bá hẳn là không có vấn đề gì.
Tống Sư Trúc lại có chút cảm giác khó mà nói rõ, nàng trầm tư một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Uy Viễn bá là người nhà Võ Huân, nghe nói chiến công của Ninh gia trước kia hiển hách, trong quân không ít võ tướng đều là người Ninh gia, đương nhiệm Uy Viễn bá bất quá mới kế thừa tước vị một năm, thật sự có thể đem những người kia của Ninh thị tất cả đều thu phục sao?"
Nếu Uy Viễn bá chỉ là một cái xác rỗng, đối với công việc gia tộc thì hữu tâm vô lực. Người dẫn đầu như vậy, dù cho có thể nắm được quyền hành, nhưng tộc nhân không nghe theo hắn, coi như canh chừng nữ quyến của Uy Viễn bá gia, cũng là vô dụng.
Lý Thư Ngọc có chút chần chờ, bất quá sau đó nói: "Những người kia của Ninh gia không phải tướng tài gì." Ninh gia rơi vào tình cảnh hôm nay cũng là có lý do, nội bộ gia tộc rối ren, không đoàn kết, lại có chủ chi bất lực, không thể giúp bọn họ tranh đoạt lợi ích trên triều, những người này bây giờ chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Tống Sư Trúc vẫn không thể yên tâm, trong lòng thoáng qua cảm giác nguy cơ rất lớn, nàng nghĩ nghĩ, nói: "Trên tay ngươi có danh sách Cấm vệ quân không, không bằng nhìn xem trong đó có mấy người họ Ninh, chúng ta nên chú ý một phen."
"Danh sách quân đội làm sao ta có được?" Lý Thư Ngọc nói.
Nếu Tống Sư Trúc hỏi nàng danh sách thái giám cung nữ trong cung thì không sao, nàng chỉ là Hoàng hậu, chúa tể hậu cung, sao có thể biết chuyện quân đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận