Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 260
Khi nghe Lý lão thái thái nhắc đến những chuyện này, tâm trạng Tống sư trúc không khỏi có chút nặng nề. Bởi lẽ, trong nhà nàng còn đang cất giấu chứng cứ về việc lớn phò mã thật lòng xin lỗi trưởng công chúa.
Nàng đang lo lắng, Lý lão thái thái đột nhiên vỗ vỗ tay nàng: "Đừng lo lắng."
Chuyện tằng tôn tức phụ nhà nàng muốn tính toán những việc kia, bà đã sớm hỏi rõ ràng từ trước đó trên thuyền. Bao gồm cả những chuyện cũ năm xưa của Ninh gia, Ninh thị trong lúc kích động đều đã thổ lộ gần hết.
Ngoại trừ việc nham hiểm ác độc, Lý lão thái thái quả thực không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
Trước đây, cháu dâu nhà mình chỉ vì một nữ quyến lạ mặt trên đường cáo trạng mà ôm thành kiến với Tống sư trúc, Lý lão thái thái tuy cảm thấy nàng gặp chuyện không rõ ràng, nhưng tấm lòng dù sao vẫn là tốt. Vậy mà, khi đối mặt với một người phụ nữ đáng thương khác bị người thân tính kế, nàng lại có thể ra tay độc ác như vậy.
Nếu thật sự để Ninh thị thực hiện được ý đồ, Phùng Tống hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt, trên đời này lại có thêm một phụ nhân đáng thương.
Bà lắc đầu, nói: "...... Bởi vì việc này có liên quan đến trưởng công chúa quá cố và Thái hậu, ta lúc trước không tiện đưa, liền đè xuống không nhắc tới, bây giờ ta đã thông qua khí với Thái hậu, mới có thể nói rõ cùng với ngươi."
Tống sư trúc lúc này mới biết thứ độc dược mà Ninh thị bán trong hồ lô rốt cuộc là gì.
Kỳ thật, trước đây nàng cũng từng nghĩ đến hậu quả này, nhưng nàng luôn cảm thấy lão hỗn đản kia có nhược điểm nằm trong tay mình, không đến mức như thế. Ai ngờ, hắn thật sự có gan đáp ứng Ninh thị dùng danh ngạch Quốc Tử Giám để đổi lấy sách đoạn tuyệt.
Mở ra điều kiện trao đổi như vậy, lão hỗn đản không sợ hai bên dao động, cuối cùng thuyền lật cả nút sao?
Tống sư trúc nghĩ sâu thêm về hậu quả của việc này, càng nghĩ càng giận. Sách đoạn tuyệt vừa ban ra —— Dựa theo luật pháp, Phùng Tống hai nhà cắt đứt quan hệ, Phùng thị, với tư cách là nữ tử Phùng gia, ngoài việc phấn đấu tranh thủ ra tộc, chỉ có thể vô điều kiện theo Phùng tộc trưởng hồi tộc.
Ba vị đường huynh bao năm khổ học, phụ mẫu trên lưng mang tiếng xấu, tiền đồ của bọn họ cũng tan thành mây khói.
Nàng hít sâu một hơi, vô cùng hối hận việc đã tùy tiện buông tha Phùng tộc trưởng trong chuyện của Phùng Viễn Thu. Lão hỗn đản kia mạo hiểm rơi vào vòng lao lý, cũng muốn hãm hại nhà bọn hắn một vố, đáng lẽ ra lúc đó nàng không nên quá coi trọng nguyên tắc giao dịch.
Còn có Ninh thị —— việc nhà của Lý gia, nàng không tiện xen vào, nhưng Tống sư trúc lúc này thực sự chán ghét Ninh thị đến cực điểm.
Vì phẫn nộ, nên vẻ mặt nàng lại càng thản nhiên. Lý Thư Ngọc nhìn xem, cũng có thể hiểu được cảm nhận của nàng. Nàng tiến đến ôm vai Tống sư trúc: "Lão tổ tông cũng cực kỳ thất vọng với những gì tam tẩu đã làm......"
Có vài việc nhà, lão tổ tông nhà nàng không tiện nói ra, còn từ nàng nói ra lại là không sao.
Hai ngày nay, Ninh gia, Ninh nhị lão gia và Nhị thái thái đến nhà mấy lần, muốn khuê nữ lấy được thuyết pháp. Lý lão thái thái chỉ cho tam đường huynh nhà nàng đi tiếp đãi. Tam đường huynh đối với nhạc phụ, nhạc mẫu tuy kính trọng, nhưng không hề nhượng bộ, cuối cùng đã không khiến Lý lão thái thái quá thất vọng.
Nghe đến đây, Tống sư trúc ngẩng đầu, hướng Lý lão thái thái nở một nụ cười cảm kích. Nếu Lý gia không có ý xử trí Ninh thị, thật ra nàng cũng chẳng có nửa điểm biện pháp.
Lý lão thái thái mỉm cười, cũng không tiếp tục chủ đề Ninh thị, mà nói: "Đại phò mã làm ra loại sự tình này, Thái hậu đương nhiên tức giận. Nhưng nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tự có ý chí. Nàng bảo ta nói với các ngươi ——"
Lý lão thái thái dừng một chút, rồi tại trong ánh mắt không dám tin của Tống sư trúc nói ra một câu: "Nương nương nói, chỉ cần không dính đến danh dự của trưởng công chúa, các ngươi muốn làm gì, đều cùng với nàng không liên quan."
Tống sư trúc lộ ra một nụ cười vui mừng trên mặt, đây thật sự là tin tức tốt nhất mà gần đây nàng nghe được.
Lý lão thái thái thấy nàng vui mừng ra mặt, lại cười nói: "Ta biết bên ngoài rất nhiều người đều cho rằng Thái hậu có bản tính mẫu tử quật cường, không đủ nhân từ, nhưng tính tình của Thái hậu lại hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng. Ngươi đợi một chút gặp mặt liền biết."
Từ khi biết được chuyện này qua miệng Ninh thị, Lý lão thái thái đã luôn suy nghĩ phải làm như thế nào, mới có thể khiến Thái hậu không đến mức giận cá chém thớt đến Phùng thị và Tống gia.
Con rể phản bội con gái mình, Thái hậu làm sao có thể không tức giận đây. Cho dù Tống gia nhị phòng là bị uy h·i·ế·p mà nuôi dưỡng thứ nữ, nhưng sự tồn tại của nàng ta, chính là một vết nhơ trên người trưởng công chúa.
Thiên hạ quá lớn, Tống gia quá nhỏ, nếu Thái hậu muốn giận cá chém thớt, Phùng Tống hai nhà liền vĩnh viễn không có người ngóc đầu lên được.
Nếu không nhờ công tích lần này của Tống sư trúc, Lý lão thái thái thật sự không có nắm chắc có thể thuyết phục được Thái hậu.
Còn có đại phò mã cùng đôi huynh muội nương náu ở kinh thành tầm mười năm, những năm này, khi trưởng công chúa không hề hay biết, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với nàng.
Thái hậu tuy lời nói mịt mờ, nhưng Lý lão thái thái kết giao với nàng nhiều năm, tự nhiên lập tức liền lĩnh hội được ý tứ của bà.
Bà mỉm cười, đây mới là báo đáp mà bà dành cho Tống sư trúc.
**Chương 110 (Đổi chữ sai)**
Do Lý lão thái thái tiết lộ tin tức quá mức chấn động trên xe, Tống sư trúc phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, lúc này xe ngựa cũng vừa đến cửa cung.
Rèm xe đột nhiên bị người vén lên, Tống sư trúc liếc mắt nhìn, vẫn là người quen.
Mấy ngày không gặp, Lý Đằng đội một chiếc mũ hồng khôi, mặc thanh giáp, mang giày, trên lưng đeo kim bài thủ vệ thủ lĩnh, quả nhiên uy phong lẫm liệt.
Lý lão thái thái vừa nhìn thấy hắn, không khỏi cười nói: "Bộ khôi giáp này mặc trên người ngươi, cũng thật không tồi."
Lý Đằng cười hắc hắc, đáp: "Cũng chỉ là coi giữ đại môn hoàng cung." Nói xong, hắn chắp tay với Tống sư trúc, chào hỏi Lý Thư Ngọc, rồi không cần kiểm tra liền cho đi.
Hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là trong triều có người tốt dễ làm việc.
Tiếng xe ngựa lộc cộc lại vang lên, Tống sư trúc mới tò mò hỏi: "Đằng đại gia làm quan rồi sao?"
Lý Thư Ngọc cười: "Hoàng Thượng đã chọn đại đường bá làm thủ quan quân đeo đao thiên hộ, Đường bá hôm nay mới nhậm chức."
Lý Thư Ngọc nhỏ giọng giải thích vài câu, Tống sư trúc lúc này mới hiểu rõ Lý gia lần này được lợi bao nhiêu. Những phần thưởng như điền trang, dinh thự, vàng bạc châu báu không nói làm gì, điều bất ngờ lớn nhất chính là chức quan của Lý Đằng.
Đại Khánh hướng đến quan võ, có hai con đường thăng tiến, ngoài võ cử ra chính là xem xét xuất thân. Phần lớn võ chức trong triều đều là thế tập. Mà Lý gia mấy đời đều là văn nhân, trong quân đội không có căn cơ, nếu không phải như vậy, Lý Đằng trước đây cũng không đến mức phải khổ sở đi thi Cử nhân võ.
Nàng đang lo lắng, Lý lão thái thái đột nhiên vỗ vỗ tay nàng: "Đừng lo lắng."
Chuyện tằng tôn tức phụ nhà nàng muốn tính toán những việc kia, bà đã sớm hỏi rõ ràng từ trước đó trên thuyền. Bao gồm cả những chuyện cũ năm xưa của Ninh gia, Ninh thị trong lúc kích động đều đã thổ lộ gần hết.
Ngoại trừ việc nham hiểm ác độc, Lý lão thái thái quả thực không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
Trước đây, cháu dâu nhà mình chỉ vì một nữ quyến lạ mặt trên đường cáo trạng mà ôm thành kiến với Tống sư trúc, Lý lão thái thái tuy cảm thấy nàng gặp chuyện không rõ ràng, nhưng tấm lòng dù sao vẫn là tốt. Vậy mà, khi đối mặt với một người phụ nữ đáng thương khác bị người thân tính kế, nàng lại có thể ra tay độc ác như vậy.
Nếu thật sự để Ninh thị thực hiện được ý đồ, Phùng Tống hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt, trên đời này lại có thêm một phụ nhân đáng thương.
Bà lắc đầu, nói: "...... Bởi vì việc này có liên quan đến trưởng công chúa quá cố và Thái hậu, ta lúc trước không tiện đưa, liền đè xuống không nhắc tới, bây giờ ta đã thông qua khí với Thái hậu, mới có thể nói rõ cùng với ngươi."
Tống sư trúc lúc này mới biết thứ độc dược mà Ninh thị bán trong hồ lô rốt cuộc là gì.
Kỳ thật, trước đây nàng cũng từng nghĩ đến hậu quả này, nhưng nàng luôn cảm thấy lão hỗn đản kia có nhược điểm nằm trong tay mình, không đến mức như thế. Ai ngờ, hắn thật sự có gan đáp ứng Ninh thị dùng danh ngạch Quốc Tử Giám để đổi lấy sách đoạn tuyệt.
Mở ra điều kiện trao đổi như vậy, lão hỗn đản không sợ hai bên dao động, cuối cùng thuyền lật cả nút sao?
Tống sư trúc nghĩ sâu thêm về hậu quả của việc này, càng nghĩ càng giận. Sách đoạn tuyệt vừa ban ra —— Dựa theo luật pháp, Phùng Tống hai nhà cắt đứt quan hệ, Phùng thị, với tư cách là nữ tử Phùng gia, ngoài việc phấn đấu tranh thủ ra tộc, chỉ có thể vô điều kiện theo Phùng tộc trưởng hồi tộc.
Ba vị đường huynh bao năm khổ học, phụ mẫu trên lưng mang tiếng xấu, tiền đồ của bọn họ cũng tan thành mây khói.
Nàng hít sâu một hơi, vô cùng hối hận việc đã tùy tiện buông tha Phùng tộc trưởng trong chuyện của Phùng Viễn Thu. Lão hỗn đản kia mạo hiểm rơi vào vòng lao lý, cũng muốn hãm hại nhà bọn hắn một vố, đáng lẽ ra lúc đó nàng không nên quá coi trọng nguyên tắc giao dịch.
Còn có Ninh thị —— việc nhà của Lý gia, nàng không tiện xen vào, nhưng Tống sư trúc lúc này thực sự chán ghét Ninh thị đến cực điểm.
Vì phẫn nộ, nên vẻ mặt nàng lại càng thản nhiên. Lý Thư Ngọc nhìn xem, cũng có thể hiểu được cảm nhận của nàng. Nàng tiến đến ôm vai Tống sư trúc: "Lão tổ tông cũng cực kỳ thất vọng với những gì tam tẩu đã làm......"
Có vài việc nhà, lão tổ tông nhà nàng không tiện nói ra, còn từ nàng nói ra lại là không sao.
Hai ngày nay, Ninh gia, Ninh nhị lão gia và Nhị thái thái đến nhà mấy lần, muốn khuê nữ lấy được thuyết pháp. Lý lão thái thái chỉ cho tam đường huynh nhà nàng đi tiếp đãi. Tam đường huynh đối với nhạc phụ, nhạc mẫu tuy kính trọng, nhưng không hề nhượng bộ, cuối cùng đã không khiến Lý lão thái thái quá thất vọng.
Nghe đến đây, Tống sư trúc ngẩng đầu, hướng Lý lão thái thái nở một nụ cười cảm kích. Nếu Lý gia không có ý xử trí Ninh thị, thật ra nàng cũng chẳng có nửa điểm biện pháp.
Lý lão thái thái mỉm cười, cũng không tiếp tục chủ đề Ninh thị, mà nói: "Đại phò mã làm ra loại sự tình này, Thái hậu đương nhiên tức giận. Nhưng nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tự có ý chí. Nàng bảo ta nói với các ngươi ——"
Lý lão thái thái dừng một chút, rồi tại trong ánh mắt không dám tin của Tống sư trúc nói ra một câu: "Nương nương nói, chỉ cần không dính đến danh dự của trưởng công chúa, các ngươi muốn làm gì, đều cùng với nàng không liên quan."
Tống sư trúc lộ ra một nụ cười vui mừng trên mặt, đây thật sự là tin tức tốt nhất mà gần đây nàng nghe được.
Lý lão thái thái thấy nàng vui mừng ra mặt, lại cười nói: "Ta biết bên ngoài rất nhiều người đều cho rằng Thái hậu có bản tính mẫu tử quật cường, không đủ nhân từ, nhưng tính tình của Thái hậu lại hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng. Ngươi đợi một chút gặp mặt liền biết."
Từ khi biết được chuyện này qua miệng Ninh thị, Lý lão thái thái đã luôn suy nghĩ phải làm như thế nào, mới có thể khiến Thái hậu không đến mức giận cá chém thớt đến Phùng thị và Tống gia.
Con rể phản bội con gái mình, Thái hậu làm sao có thể không tức giận đây. Cho dù Tống gia nhị phòng là bị uy h·i·ế·p mà nuôi dưỡng thứ nữ, nhưng sự tồn tại của nàng ta, chính là một vết nhơ trên người trưởng công chúa.
Thiên hạ quá lớn, Tống gia quá nhỏ, nếu Thái hậu muốn giận cá chém thớt, Phùng Tống hai nhà liền vĩnh viễn không có người ngóc đầu lên được.
Nếu không nhờ công tích lần này của Tống sư trúc, Lý lão thái thái thật sự không có nắm chắc có thể thuyết phục được Thái hậu.
Còn có đại phò mã cùng đôi huynh muội nương náu ở kinh thành tầm mười năm, những năm này, khi trưởng công chúa không hề hay biết, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với nàng.
Thái hậu tuy lời nói mịt mờ, nhưng Lý lão thái thái kết giao với nàng nhiều năm, tự nhiên lập tức liền lĩnh hội được ý tứ của bà.
Bà mỉm cười, đây mới là báo đáp mà bà dành cho Tống sư trúc.
**Chương 110 (Đổi chữ sai)**
Do Lý lão thái thái tiết lộ tin tức quá mức chấn động trên xe, Tống sư trúc phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, lúc này xe ngựa cũng vừa đến cửa cung.
Rèm xe đột nhiên bị người vén lên, Tống sư trúc liếc mắt nhìn, vẫn là người quen.
Mấy ngày không gặp, Lý Đằng đội một chiếc mũ hồng khôi, mặc thanh giáp, mang giày, trên lưng đeo kim bài thủ vệ thủ lĩnh, quả nhiên uy phong lẫm liệt.
Lý lão thái thái vừa nhìn thấy hắn, không khỏi cười nói: "Bộ khôi giáp này mặc trên người ngươi, cũng thật không tồi."
Lý Đằng cười hắc hắc, đáp: "Cũng chỉ là coi giữ đại môn hoàng cung." Nói xong, hắn chắp tay với Tống sư trúc, chào hỏi Lý Thư Ngọc, rồi không cần kiểm tra liền cho đi.
Hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là trong triều có người tốt dễ làm việc.
Tiếng xe ngựa lộc cộc lại vang lên, Tống sư trúc mới tò mò hỏi: "Đằng đại gia làm quan rồi sao?"
Lý Thư Ngọc cười: "Hoàng Thượng đã chọn đại đường bá làm thủ quan quân đeo đao thiên hộ, Đường bá hôm nay mới nhậm chức."
Lý Thư Ngọc nhỏ giọng giải thích vài câu, Tống sư trúc lúc này mới hiểu rõ Lý gia lần này được lợi bao nhiêu. Những phần thưởng như điền trang, dinh thự, vàng bạc châu báu không nói làm gì, điều bất ngờ lớn nhất chính là chức quan của Lý Đằng.
Đại Khánh hướng đến quan võ, có hai con đường thăng tiến, ngoài võ cử ra chính là xem xét xuất thân. Phần lớn võ chức trong triều đều là thế tập. Mà Lý gia mấy đời đều là văn nhân, trong quân đội không có căn cơ, nếu không phải như vậy, Lý Đằng trước đây cũng không đến mức phải khổ sở đi thi Cử nhân võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận