Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 255

Tống Văn Sóc dăm ba câu liền đem suy đoán của hắn nói ra, hắn lắc đầu nói: "Hoàng Thượng trẻ tuổi nóng tính, Thái hậu tính cách lại cay độc, xưa nay không phải là người chịu thiệt thòi. Nếu là biết có kẻ mưu hại làm phản, loại thủ đoạn ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu này mới phù hợp với tính cách của nàng."
Tống Đại Lang đột nhiên nói: "Ta ở học lý nghe người ta nói, lúc trước Hoàng Thượng đưa ra ân khoa cải cách, trong kinh có nhiều người phản đối, Thái hậu nương nương đem những nữ quyến trong nhà các triều thần này đều mời vào cung nói chuyện, nói chuyện suốt hai ngày một đêm, làm cho những đại nhân này không thể không đến trước mặt Hoàng Thượng cầu xin, Thái hậu mới thả các quan quyến ra. Rất nhiều nữ quyến tự mình nói Thái hậu nương nương ngoại trừ hai đứa con của mình, ai ở trước mặt nàng đều không có kết quả tốt đẹp."
Hắn nói xong câu đó, Tống Sư Trúc cảm thấy ba vị đường huynh thần sắc đều không ổn.
Trong phòng rơi vào một mảnh trầm mặc quỷ dị.
Một lúc lâu, vẫn là Phùng thị phá vỡ yên tĩnh nói: "Đã đều biết là chuyện gì, đều tự trở về nghỉ ngơi đi." Thiên gia trong lòng tự có chủ trương, bọn hắn những người này đáng là gì.
Phùng thị không giải thích, để đám người tản ra trở về phòng.
Tống Sư Trúc nghĩ đến những chuyện của Thái hậu và trưởng công chúa, sau khi trở về ngẩn người một hồi lâu, mới phát giác Phong Hằng vẫn không lên tiếng.
Nàng hỏi một câu, Phong Hằng cũng không giấu giếm, hắn đang nghĩ đến biểu ca nhà mình: "... Trải qua lần này, thanh danh Cẩm Y Vệ nhất định không tốt lắm."
Tống Sư Trúc lúc này mới nhớ tới thân phận Ngụy biểu ca. Tống Văn Sóc lúc trước có thể bình điều vào kinh, đều là may mắn có Ngụy Sâm hỗ trợ. Tống Sư Trúc đối với Ngụy biểu ca trong lòng cũng cảm kích.
Nàng nắm chặt tay Phong Hằng, thở dài: "Bề trên có lệnh... Đây cũng là không có cách nào."
Nói xong câu đó, Tống Sư Trúc đột nhiên nhớ tới, hôm qua đi Ngụy gia, Ngụy di mẫu nói Ngụy Sâm hai ngày không về nhà... Hẳn là vì chuyện hôm nay.
Phong Hằng lòng dạ đã yên tĩnh trở lại. Hắn vì biểu ca nhà mình lo lắng, nhưng không muốn gia tăng gánh nặng trong lòng Tống Sư Trúc.
Vẻ lo lắng của thê tử ngày hôm qua còn đang trước mắt, hắn an ủi nàng: "Cẩm Y Vệ làm việc tâm ngoan thủ lạt, trận nhiễu loạn này nhiều nhất buổi chiều liền kết thúc."
Hắn dừng một chút, "Năm nay là ân khoa, nếu kéo dài thời gian, sẽ không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ."
Tống Sư Trúc sau khi nghe xong, vội vàng nhờ Loa Sư đi một chuyến, đem phán đoán của Phong Hằng nói cho nhị thúc, nhị thẩm.
Thấy thê tử tin tưởng hắn như vậy, Phong Hằng dở khóc dở cười: "Nàng không sợ ta nói sai làm trò cười sao?" Dù sao hắn cũng chỉ thuận miệng đoán.
Tống Sư Trúc khóe môi cong lên: "Sai thì sai, dù sao nhị thúc bọn họ cũng sẽ không nói ra ngoài." Đều là người trong nhà, nhị thẩm hôm qua cho nàng nhiều đồ như vậy, nàng đều mặt dày nhận, Phong Hằng coi như đoán sai cũng chỉ mất mặt một lần.
Nàng kỳ thật trong lòng cũng có chút tâm tư, bên ngoài nghiêm ngặt như vậy, vừa rồi bầu không khí không thích hợp, có chuyện tốt có thể khiến người ta tâm tình tốt lên.
Phùng thị sau khi nghe Tống Sư Trúc truyền tin, liền lắc đầu, cho người lui xuống.
Tống Văn Sóc nhìn Phùng thị, trên mặt không có nhiều biểu cảm, tìm đề tài nói: "Thật không nghĩ tới Trúc tỷ muội cùng cháu rể lên kinh lúc này, còn có thể có công lao như vậy."
Nghe trượng phu nhắc tới Tống Sư Trúc, mặt mày Phùng thị lập tức dịu dàng: "Đây cũng là tạo hóa của Trúc tỷ muội."
Tống Văn Sóc trầm mặc, cho đến khi vào kinh, bọn hắn mới biết tại sao đại phò mã lo lắng công chúa biết chuyện này.
Hắn thở dài, bất quá chỉ là một cọc bê bối khuê các, bên trong lại che giấu rất nhiều liên quan. Ban đầu bọn hắn chịu ảnh hưởng nửa đời người, giờ cũng bó tay bó chân – trưởng công chúa tuy trời sinh tính hay ghen, lại sớm mất, có một người mẹ yêu thương nàng hết mực, còn có một người em trai nay đã là Hoàng đế.
Theo oán hận nhiều năm của thê tử, sau khi nàng đến kinh thành, nên làm cho đôi huynh muội kia không thể sống yên ổn, nhưng giờ vẫn giữ lại một chút nhẫn nhịn, chính là lo lắng chọc thủng trời, sẽ xảy ra rắc rối lớn.
Chương 108 (Sửa chữ sai): Vô luận thế nào, giới nghiêm luôn là một việc làm cho lòng người hoảng sợ. Vì không gây phiền toái, Phùng thị không đem tin tức từ chỗ Tống Sư Trúc lộ ra ngoài.
Bởi vậy, gần đến giờ ăn trưa, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận âm thanh gõ cửa, thực sự khiến người gác cổng Tống gia sợ vỡ mật.
Sau khi làm rõ người tới là quản sự Lý gia, người gác cổng mới nơm nớp lo sợ thả bọn họ vào, trực tiếp dẫn người đến khách viện.
Tống Sư Trúc và Phong Hằng cả buổi sáng đều ở trong phòng không ra ngoài.
Đại sự bên ngoài không ảnh hưởng đến tháng chín thi hội. Phong Hằng ở cạnh án thư, nắm chặt thời gian ôn bài, Tống Sư Trúc thì chỉnh lý các khoản thu chi mấy ngày nay.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, ấm áp.
Tống Sư Trúc cầm bút lông, gạch bỏ một khoản tiền thuê phòng đã chuẩn bị trước đó khỏi sổ sách.
Không phải quyết định giấu Phùng thị chuyện khế nhà – hai ngày nay, nàng và nhị thẩm thương lượng mấy lần, đều không thể làm nàng thay đổi chủ ý. Bởi vì Phùng thị cố chấp, Tống Sư Trúc và Phong Hằng bàn bạc xong, liền tính toán đợi đến ngày sau bọn hắn sinh sống ở kinh thành, sẽ tìm cớ trả phòng.
Phong Hằng thấy Tống Sư Trúc đột nhiên dừng bút, liền nhìn sang, trêu ghẹo nói: "Không nỡ sao?"
"Ngươi mới không nỡ!" Tống Sư Trúc lập tức đáp trả.
Tòa nhà ngay sát vách, vị trí tốt như vậy, sau này các đường huynh trong nhà thành thân, phân gia đều có thể dùng, nàng cầm trong tay thấy thực sự nóng bỏng. Nếu không phải nhị thẩm nâng chuyện này lên mức xem thường người trưởng bối là nàng, Tống Sư Trúc nhất định sẽ cự tuyệt. Hiện tại nàng có tiền.
Nói đến, nhị thẩm thật sự đối xử với nàng rất tốt. Khi bọn họ chuyển vào khách viện này, ngay cả trên bàn trang điểm đều bày đầy đồ trang sức bằng vàng ngọc, trong tủ quần áo sơn son khảm trai cũng toàn là quần áo tơ lụa mùa hè nàng có thể mặc. Đường may kiểu dáng trên vải may tinh xảo, nhìn qua biết là Phùng thị tỉ mỉ chuẩn bị, đương nhiên cũng không thiếu phần của Phong Hằng.
Nàng nói với Phong Hằng: "Trên bàn ta, ngay cả một hộp son phấn cũng là thượng đẳng." Giá cả ở kinh thành cao như vậy, cho dù lúc trước nhị thúc một nhà có chút tích cóp, cũng không chịu nổi hao phí thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận