Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 75

“Không phải! Ngài nói nhỏ chút!” Lão bản vừa nhìn thấy mấy khách hàng còn lại trong tiệm nghiêng đầu nhìn qua, không khỏi tức hổn hển nói: “Làm gì có chuyện như vậy? Cây đao này là tinh phẩm trong tiểu điếm, sao có thể rách nát như ngài nói được? Ôi, ta phục ngươi! Một lượng rưỡi thì một lượng rưỡi!” Lão bản nhìn thấy đám người này mà tiếp tục náo loạn, việc buôn bán nửa ngày nay của mình sẽ hỏng bét mất, thế là hắn vội vàng đồng ý với mức giá Thẩm Mặc đưa ra.
“Ai nói một lượng rưỡi? Cây đao này của ngươi càng nhìn càng tệ, một lạng ba tiền!” Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Thẩm Mặc vậy mà vẫn còn đang mặc cả xuống giá!
“Vậy cũng được!” Chỉ thấy vị lão bản này sắp khóc, hắn dậm chân nói ra: “Mau đưa tiền đi, ngài cầm đao rời đi!”
“Nhưng mà hôm nay ta chỉ mang theo một lạng bạc!” Sau khi Thẩm Mặc cho tay vào trong ngực, hắn lại hùng hồn nói ra: “Hay là ngươi đưa hóa đơn nhập hàng cho ta xem một chút, rốt cuộc cây đao này của ngươi nhập vào bao nhiêu tiền?”
“Một lạng thì một lạng!” Chỉ thấy vị lão bản này đầy bi phẫn dậm chân hô: “Mau đưa tiền đi! Ta cha sống!”
“Được được được, cho ngươi một lạng!” Lúc này tay Thẩm Mặc cuối cùng cũng móc ra từ trong ngực, chỉ thấy trong tay hắn nắm chặt một thỏi bạc sáng loáng cỡ mười lạng: “Mau thối tiền lẻ!”
“Phụt!” một tiếng, đám người phía sau đều bật cười, Mạc Tiểu Lạc kia còn cười đến ngã nghiêng ngả ngửa.
Lão bản kia như gặp phải quỷ sống, nhanh chóng thối tiền lẻ cho Thẩm Mặc. Sau đó đưa vỏ đao cho hắn, vội vàng tiễn đám người này ra ngoài.
“Huynh đệ, ta phải nói một câu công đạo.” Sau khi ra khỏi tiệm binh khí, Giang Thành nhìn Thẩm Mặc như nhìn quái vật.
Chỉ thấy hắn cảm khái vỗ vào bảo kiếm bên hông mình nói ra: “Bạc này mà vào tay ngươi, thì cũng giống như bảo kiếm vào tay kiếm khách vậy, thật sự là được ngươi dùng đến xuất thần nhập hóa a!”
Chuyện Thẩm Mặc mua đao này, cùng với cây đao chỉ đáng giá một lạng bạc của hắn, giờ đã trở thành trò cười trong lòng đám Uy Tứ kiếm, mấy người trẻ tuổi này bây giờ cứ nhìn thấy cây đao trên lưng hắn là lại muốn cười.
Vốn dĩ mua đao xong nên đi rồi, nhưng Thẩm Mặc lại dừng lại trước một cửa hiệu bán đồ ăn chín cạnh tiệm binh khí.
Ở đó, Thẩm Mặc mua bốn vò Ngọc Cống Xuân tửu, hai con vịt quay, bốn xâu chim cút kho đỏ, cộng thêm một tảng thịt trâu lớn nấu nhừ. Hắn nói địa chỉ Uy Tiêu Cục cho chủ quán, bảo chủ quán đưa qua cho Mạc Tổng tiêu đầu.
Mới nhờ người ta làm việc xong, quay đầu lại liền gửi cho người ta chút đồ ăn thức uống rượu ngon. Thẩm Mặc làm vậy cũng coi như lễ nghĩa chu toàn.
Nhưng lần này, lúc Giang Thành nhìn Thẩm Mặc, trong mắt lại mang theo một tia nhìn kỳ quái!
Sao vị Thẩm Bộ Đầu này cứ lề mề ở cái chốn một mẫu ba phân đất này vậy? Mua cái này mua cái kia, nói thế nào cũng không chịu đi?
Không chỉ Giang Thành, mà ngay cả đám Uy Tứ kiếm cũng nhìn ra tình hình có chút không ổn, mọi người trong lòng cảm thấy hành động của Thẩm Mặc dường như ẩn chứa thâm ý, nhất thời nụ cười ngược lại thu lại đi rất nhiều.
Đúng lúc này, từ một cửa hàng nhỏ bên cạnh, rèm cửa vén lên, một người đi ra. Thẩm Mặc vừa thấy người này đi ra, lập tức bước nhanh đi theo.
Hóa ra Thẩm Bộ Đầu ở đây nói đùa lung tung với lão bản tiệm binh khí, ép mua bảo đao của người ta, lại còn lề mề ở tiệm đồ ăn chín, thật sự là có nguyên nhân khác!......
Mạnh Tam Nhi từ phòng cờ bạc đi ra, mặt mày xúi quẩy.
Nói chung, người đánh bạc có mấy loại. Người đánh bạc với tâm thái chơi bời, gọi là đổ khách. Còn người một lòng muốn thắng tiền về nhà, gọi là dân cờ bạc.
Giống loại người như Mạnh Tam Nhi, không thua sạch thì chết cũng không chịu đi, đó chính là ma bài bạc.
Trạng thái trên mặt Mạnh Tam Nhi lúc này, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được, chắc chắn là đã thua như một huyết nhân vậy. Nói chung ở trong sòng bạc, loại người này có một biệt danh, gọi là “Đèn sáng”.
Cái gọi là “Có đèn không cùng, thua đến bán mình”. Những đổ khách có kinh nghiệm thường sẽ chuyên môn nhắm vào những ma bài bạc thua đến mức muốn dừng mà không được này. Hắn đặt nhỏ thì ngươi đặt lớn, hắn đặt lớn thì ngươi đặt nhỏ, đảm bảo ngươi thắng tiền.
Chính vì bọn họ hoàn toàn phát huy tác dụng chỉ đường, nên những người này mới bị gọi là đèn sáng.
Hôm nay xem ra Mạnh Tam Nhi đã thua rất thảm. Chỉ thấy mặt hắn một màu tro bại, ủ rũ cúi đầu đi về hướng nhà mình.
Nhưng mà, hắn mới đi được vài bước trên đường, liền thấy một người đứng trước mặt mình.
Ánh mắt nhìn lên mặt người nọ, Mạnh Tam Nhi toàn thân lập tức giật bắn! Hắn vội dời mắt xuống đất, chết cũng không dám ngẩng lên dù chỉ một tấc!
Bây giờ có đánh chết hắn, hắn cũng không dám nhìn vào mắt người này thêm một lần nào nữa. Bởi vì gã đối diện chính là Thẩm Mặc, người đã từng điên cuồng đánh hắn một trận!
Huống chi, hắn nghe nói người ta bây giờ đã thăng chức thành Bộ đầu huyện Tiền Đường, quyền thế so với trước kia lại nặng hơn rất nhiều. Hiện tại Thẩm Mặc đã là một đại nhân vật mà hắn hoàn toàn không thể chọc vào.
Chỉ thấy Thẩm Mặc thong thả đi tới, dùng vỏ đao trong tay quàng lấy cổ Mạnh Tam, hai người liền đi về phía một con hẻm nhỏ yên tĩnh.
Mạnh Tam Nhi giống như một con thỏ con bị cáo già ôm lấy, chỉ biết run như cầy sấy đi theo Thẩm Mặc vào trong.
Chờ đến cuối hẻm, Mạnh Tam Nhi ngoan ngoãn cúi gập người, đôi mắt chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giày của mình, trong lòng nghĩ xem Thẩm Mặc sẽ xử lý hắn thế nào.
“Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi nếu không biết, ngươi chết chắc!” Mạnh Tam Nhi chỉ nghe thấy giọng Thẩm Mặc, sau một hồi im lặng, chậm rãi vang lên.
“Ngài...... cứ hỏi!” Mạnh Tam Nhi nơm nớp lo sợ trả lời.
“Biết Quỷ Phàn Lâu không?”
“A?”
Thẩm Mặc lề mề trên đường phố, chính là để đợi Mạnh Tam Nhi đi ra. Dù sao trên người hắn đang mặc công phục bộ đầu, ăn mặc như vậy mà xông vào một sòng bạc bắt người thì thật sự có chút không thích hợp.
Thẩm Mặc chính là vào khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Tam Nhi mới nghĩ ra chủ ý này.
Ba chữ “Quỷ Phàn Lâu” này, dường như căn bản không ai biết. Nhưng lúc nhìn thấy Mạnh Tam Nhi, Thẩm Mặc mới nhớ ra một chuyện, lúc hắn hỏi ba chữ này ở Sùng Phúc Hậu Phủ, những người ngồi đó đều là quan lớn quyền quý!
Nếu lỡ như Quỷ Phàn Lâu này là một nơi chốn bỉ ổi, kín đáo, vậy thì làm sao đám quan lớn kia có thể biết được?
Sau đó, Thẩm Mặc cũng đã hỏi đám bộ khoái trong nha môn của mình về ba chữ Quỷ Phàn Lâu này, bọn họ cũng hoàn toàn không biết Quỷ Phàn Lâu nghĩa là gì. Điều này cho thấy, trong đám dân chúng ngoài chợ búa cũng không ai biết câu trả lời cho vấn đề này.
Đã như vậy, tại sao hắn không thử hỏi loại người thuộc tầng lớp dưới cùng trong phố xá này? Lỡ như bọn họ lại biết thì sao?......
Đợi đến lúc Thẩm Mặc ung dung thong thả đi ra từ trong hẻm nhỏ, Mạnh Tam Nhi phía sau hắn như một con chó hoang trúng tên co giò bỏ chạy. Chỉ thấy Thẩm Mặc đưa thanh bảo đao vừa mua lên quá đỉnh đầu bằng hai tay, mắt nhìn mặt trời giữa trưa, vươn vai một cái thật sảng khoái!
“Quỷ Phàn Lâu, lần này xem như tìm được ngươi rồi!” Thẩm Mặc vui vẻ như trút được gánh nặng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận