Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 3123

"Cho nên đây không phải là vấn đề Du gia có thể thắng hay không, mà là cho dù biết rõ phía trước là một bức tường kiên cố, ta cũng phải đâm đầu vào cho tới sứt đầu chảy máu, máu chảy đầu rơi, mới có thể không phụ ân tình của Du gia năm đó."
"Ta biết..."
"Ngươi không biết!"
Âu Dương Minh Châu mới nói được nửa câu, Tần Cửu Nương trước mặt lại bỗng nhiên cao giọng, ngắt lời hắn... Khi Tần Cửu Nương ngẩng đầu lên, Âu Dương Minh Châu thấy rõ ràng gương mặt nàng hoàn toàn trắng bệch. Trong ánh mắt mang theo nỗi thương tâm cùng tuyệt vọng, đang ngấn lệ nhìn về phía mình. Chỉ thấy Tần Cửu Nương khẽ nhoài người tới, nhặt chiếc khăn tay đã được gấp gọn gàng lên, đôi tay ngọc dùng sức siết chặt nó, chậm rãi nói: "Ngươi vẫn không biết đúng không? Ta từ nhỏ đã lớn lên trong thanh lâu..."
"Lúc ta bảy tuổi, liền bị cha mẹ nhẫn tâm bán vào Vạn Hoa lầu. Khi ta dần dần hiểu chuyện đời, ta cũng từ từ biết được tương lai của mình sẽ có kết cục gì."
"Cuộc sống mà những tỷ muội xinh đẹp trong lầu phải đối mặt năm đó, ta thấy rất rõ ràng, các nàng đã sống những tháng ngày đáng khinh không chịu nổi. Khi các nàng chịu đựng cho đến lúc tuổi già sắc suy, cuộc sống lại càng thêm ti tiện tủi nhục, khổ không kể xiết."
"Lúc đó ta liền biết, đời này của ta e rằng cứ thế trôi qua... Sau đó, vào năm ta mười bốn tuổi, với thân phận một 'thanh quan nhân', ta bị treo giá, mang ra ngoài để các khách nhân kia 'sơ long'... 'Sơ long' chính là ý đem lần đầu tiên của ta bán cho kẻ có tiền."
"Khi đó, mụ mụ trong lầu đưa ta lên đài, phía dưới là hơn mấy trăm cặp ánh mắt dâm tà, tham lam. Ta cảm thấy mình tựa như một miếng thịt bị người ta đặt lên thớt gỗ, chuẩn bị để người ta tùy ý chặt chém...
Bạn cần đăng nhập để bình luận