Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 10

“Trong sân viện này của ngươi liền có nhà xí, ngay tại phía tây phòng ở, ngươi lại rất muốn đi ra ngoài để đi vệ sinh à?” Chỉ thấy huyện lệnh đại nhân ánh mắt sáng ngời, hai mắt nhìn chằm chằm A Phổ hỏi.
Thẩm Mặc thờ ơ đứng nhìn, vị huyện lệnh đại nhân này của bọn họ ước chừng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, lại có một tướng mạo thật ưa nhìn.
Chỉ là dưới cái nhìn của Thẩm Mặc, Lư đại nhân sau khi đỗ khoa cử, lần đầu tiên nhậm chức làm quan chính là chức huyện lệnh Tiền Đường này. Thật ra trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút quan uy không đủ, rất có mấy phần cố gắng chống đỡ. Phần lớn có lẽ là do lịch duyệt quan trường còn kém, trong lòng không đủ sức.
Nhưng câu hỏi này của Lư Huyện Lệnh lại hỏi rất hay, tên thương nhân người Hồ A Phổ này bỏ nhà xí tốt đẹp ở ngay gần đó không đi, tại sao hắn lại muốn đi một vòng, men theo hành lang gấp khúc đi thẳng ra ngoài cửa viện để đi tiểu?
“Đại nhân ngài có điều không biết!” Chỉ thấy A Phổ vẻ mặt cầu xin đáp:
“Mấy ngày nay mưa dầm liên miên, cống rãnh khắp nơi đều ngập nước. Bên trong nhà xí kia nước bẩn chảy tràn, tiểu nhân sợ làm bẩn giày vớ, cho nên mới cố ý ra ngoài viện đi tiểu.”
Lư Huyện Lệnh nghe đến đây, khẽ gật đầu. Trong vẻ mặt hắn dường như mang theo một tia ảo não, ngẩng đầu ra hiệu cho A Phổ nói tiếp.
Lại nói về A Phổ, hắn men theo hành lang gấp khúc bên cạnh tường viện để tránh mưa, đi vòng quanh sân nhỏ nửa vòng, chẳng mấy chốc đã đến chỗ cửa viện.
Lúc này, sắc trời càng thêm âm u đáng sợ. Gió lạnh xen lẫn hạt mưa lúc nhanh lúc chậm rơi xuống, không khí trong lành lạnh lẽo mang theo hơi lạnh.
Trong căn phòng phía sau, bốn người bạn của hắn vẫn đang lớn tiếng nói cười. Bọn họ đều đã uống không ít, bây giờ hầu như đều đã say.
A Phổ tiếp tục đi về phía trước trên hành lang lót đá xanh đã được nước mưa gột sạch, hắn đẩy cửa sân ra rồi đi ra ngoài.
Ngay tại góc tường bên ngoài sân viện, hắn quay người cởi vạt áo, chuẩn bị đi tiểu ngay tại cống lộ thiên bên ngoài.
Mấy ngày mưa dầm liên miên, cống lộ thiên dùng để thoát nước bên ngoài viện đã bị nước mưa tích tụ đầy ắp. Bên trong cái cống lộ thiên rộng chừng ba thước đều là nước mưa đục ngầu, phía trên còn nổi lềnh bềnh cỏ cây và lá rụng.
Ngay khoảnh khắc A Phổ định đi tiểu.
Bỗng nhiên, hắn trông thấy có một vật đang trôi nổi bập bềnh bên trong cống lộ thiên, giống như một khúc gỗ đen sì.
Chưa đợi hắn nhìn rõ, đột nhiên, một tia chớp lóe lên trên bầu trời. Ngay sau đó là tiếng sấm rền vang dội từ trong tầng mây nặng trĩu truyền ra.
Nhờ ánh chớp này, A Phổ thoáng nhìn rõ ràng vật kia bên trong cống lộ thiên.
Thứ trôi nổi ở đó, lại là một thi thể người!
Người này ngửa mặt lên trời, nổi trên mặt nước. Gương mặt mang màu vàng sáp không chút huyết sắc của người chết, rõ ràng đã chết cứng.
A Phổ nhìn kỹ, chỉ thấy người này mũi cao mắt sâu, trên cằm có bộ râu quai nón dày màu vàng đất —— người này lại là... A Lan!
Chính là người thương nhân Hồ đã cùng hắn vượt biển tới Trung Hoa, người mà chỉ mới một lát trước đó thôi, còn cùng hắn uống rượu nói cười!
Ngay trước khi A Phổ vừa bước qua cửa viện, hắn còn nghe thấy tiếng A Lan và ba thương nhân người Hồ khác đang cười nói oang oang trong phòng.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, thi thể của hắn vậy mà lại xuất hiện ở đây!
Trong thoáng chốc, A Phổ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, lông tóc toàn thân hắn đều dựng đứng cả lên. Cả người hắn như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Hắn không tài nào tin nổi mọi chuyện trước mắt!
Sao có thể như vậy được!
“A Hồ Lạp ở trên!” A Phổ chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, hắn vội vịn lấy khung cửa bên cạnh, lúc này mới không loạng choạng ngã vào rãnh nước trước mặt.
“Không phải thật, đây không phải là thật!” A Phổ cố gắng tự nhủ trong lòng: “Nhất định là ta uống say hoa mắt rồi!”
Bây giờ trong lòng hắn chỉ mong một điều: thi thể trước mắt không phải là thật, bạn hắn A Lan vẫn còn đang sống sờ sờ uống rượu trong phòng. Điều này nhất định là do mình đụng quỷ!
A Phổ nghĩ đến đây, hắn lại cúi đầu nhìn về phía thi thể trong rãnh nước.
Chỉ thấy thi thể kia cứ trôi nổi bập bềnh trong nước, từ từ trôi dạt lại gần phía hắn hơn, gương mặt của thi thể cũng ngày càng rõ ràng.
Trời ơi! Gương mặt này... thật sự là A Lan!
A Phổ chỉ cảm thấy thân thể mình nặng trĩu lạ thường, ngay cả gió lạnh mưa buốt quất vào người cũng gần như không còn chút cảm giác.
Cả người hắn như kẻ mất hồn, thân thể cứng đờ lạ thường. Ngay cả việc muốn nhúc nhích bước chân thôi cũng khó khăn vô cùng!
Hắn nghiến chặt răng, liều mạng vịn vào khung cửa trước mặt, cố hết sức lê từng bước chân về phía trước. Sau khi đã dùng hết sức chín trâu hai hổ, hắn mới xoay sở vào được trong sân. Chỉ với khoảng cách hai ba bước chân ngắn ngủi đó, hắn gần như đã dùng hết cả sức lực bú sữa mẹ của mình!
Sau khi vào được trong sân, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía căn phòng.
Chỉ thấy cách một màn mưa mỏng mịn, căn phòng của hắn đèn đuốc sáng trưng. Mùi rượu thịt quen thuộc, ánh đèn ấm áp, và quan trọng hơn là tiếng cười nói vui vẻ của mấy người bạn hắn, lại một lần nữa quay về với các giác quan của hắn.
“A Hồ Lạp phù hộ!” A Phổ liều mạng nhấc chân, dùng hết sức lực toàn thân, chạy về phía căn phòng!
Chỉ cần vào được căn phòng đó, hắn sẽ có thể nhìn thấy mấy người bạn kia. Những ảo ảnh đáng sợ này, hẳn là cũng sẽ biến mất chứ?
Lần này, hắn không đi qua hành lang gấp khúc kia nữa, mà chạy thẳng xuyên qua màn mưa về phía đối diện.
Chỉ thấy A Phổ chạy mấy bước đã tới giữa sân. Nhưng hắn lại đột ngột dừng bước!
Không đúng!
Trong đầu A Phổ, một ý nghĩ chợt lóe lên. Khi hắn nhìn lại về phía căn phòng đèn đuốc sáng trưng kia, trong mắt hắn đã tràn đầy sợ hãi!
Nếu như thi thể kia là thật... Vậy thì A Lan ở trong phòng, giải thích thế nào đây?
“A!”
A Phổ trong lòng đột nhiên nghĩ, nếu như bạn hắn A Lan đã chết từ sớm thì sao?
Ý nghĩ này như tia chớp lóe lên trong đầu A Phổ, khiến hắn lập tức dừng bước.
Nói như vậy, A Lan đã cùng hắn vui vẻ tiệc tùng suốt cả ngày kia... Chẳng lẽ mới là... quỷ?
“Ta có nên đi vào căn phòng đó không? Nếu ta vạch trần A Lan kia là quỷ, liệu hắn có lập tức tức giận tím mặt, trở mặt hoàn toàn mà lao vào ta không?”
Đối mặt với căn phòng trước mắt, A Phổ tiến không được mà lùi cũng không xong, nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan!
Lúc này, chỉ nghe cửa phòng kẹt một tiếng, có một người từ trong phòng đi ra.
A Phổ giật nảy mình, đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, tảng đá trong lòng mới hạ xuống. Người đi ra không phải A Lan, mà là Mạc Ni Á, một thương nhân đi cùng hắn.
“Ngươi làm gì vậy? Rượu ngon không uống, lại đứng dầm mưa ngoài sân làm gì thế?” Chỉ thấy Mạc Ni Á mặt mày đã đỏ bừng vì rượu, vẻ mặt vui cười nói với A Phổ.
A Phổ đứng trong mưa lạnh, đôi môi tím tái, toàn thân run rẩy nói với Mạc Ni Á: “Ta... Ta... Dẫn ngươi đi xem một thứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận