Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 3327

Lại nói về câu thơ này của Liêu Minh Đình, nguyên bản cũng không phải do hắn sáng tác, mà xuất từ Bạch Cư Dịch: “Lục nghĩ tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?” (Rượu mới ủ men xanh, lò nhỏ đất sét hồng. Trời chiều sắp đổ tuyết, có thể uống một chén không?)
Nếu xét về việc làm thơ, cách làm này của Liêu Minh Đình gần như là vô lại. Bởi vì ngâm thơ nối câu ('liên cú') thì lẽ ra phải là do chính người đó sáng tác, không có đạo lý nào lại đi mượn của người trên như Bạch Cư Dịch cả. Nhưng đó là mọi người nghĩ vậy, thật ra câu này của Liêu Minh Đình tuy có vẻ lạc đề, nhưng nối tiếp cũng không tệ. Hơn nữa, mấu chốt nhất là, gã này rõ ràng là cố ý! Nếu như vị nguyên thủ Thẩm Mặc này vừa đến đã muốn bàn chuyện chính sự với Liêu Minh Hiên, thì không khí lúc đó khó tránh khỏi có chút nặng nề căng thẳng. Ngược lại vào lúc mấu chốt này, bị Liêu Minh Đình nói chêm vào một câu hài hước như vậy, lại khiến bầu không khí lập tức thoải mái hơn. Vừa thấy tâm tình của nguyên thủ lúc này cũng vì câu thơ của Liêu Minh Đình mà khá hơn nhiều, sơn chủ Liêu Minh Hiên vội vàng ra hiệu cho con gái nhà mình bưng rượu ấm lên. Sau đó, Liêu Đan Kỳ cùng gã sai vặt Lý Hưởng Toàn đều lui ra ngoài hầu hạ, trong Minh Luân đường chỉ còn lại Thẩm Mặc và anh em nhà họ Liêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận