Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 236

Một đêm mưa gió mịt mù cuối cùng cũng qua đi. Thẳng đến sáng ngày thứ hai, bên ngoài vẫn là mưa dầm liên miên. Có điều, sau khi Thẩm Mặc thức dậy, hắn ngược lại đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện. Thảo nào người xưa hễ nhắc đến mưa đêm là lại nói mưa rơi trên lá chuối tây, mưa đập vào song cửa sổ. Thì ra ở thời đại này không có nhiều mặt đường xi măng và nhựa đường như vậy, cho nên dù bên ngoài màn mưa giăng lối, nhưng hạt mưa rơi trên cỏ lại không nghe được âm thanh tí tách rung động. Bên ngoài mưa lớn như vậy, đương nhiên chẳng làm được việc gì. Thế là Thẩm Mặc và mọi người chỉ có thể ở lại trong các Đón Gió, buồn bực chờ mưa tạnh. Thiết Lão Liên ngược lại có cho tiểu thái giám truyền lời đến, nói là qua một đêm, tình hình của Hách Liên Đột Nhiên vẫn ổn, bảo mọi người không cần lo lắng. Thẩm Mặc ngồi trên lầu một của các phòng mình, từ từ nghĩ về mười hai chữ in trên lưng hắn hôm qua, tự hỏi nếu xâu chuỗi ngữ cảnh trước sau lại thì rốt cuộc có ý nghĩa gì. Ngay lúc này, Cổ Dạ Phu và những người khác cùng lên lầu tìm hắn nói chuyện phiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận