Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 2001

Bột Lỗ vừa phóng ngựa chạy trốn, vừa cảm thấy bi thương khó tả trong lòng! Không biết trải qua một trận chiến như vậy, hắn sẽ phải nhận sự trừng phạt thế nào, mồ hôi (Đại Hãn) sẽ dạy dỗ gã tướng quân tổn binh hao tướng này ra sao? Lúc này, Bột Lỗ chợt nghe Da Luật Vô Cực bên cạnh nói: “Còn sống là tốt rồi, chỉ cần sống sót, là còn có hy vọng!”
Bột Lỗ nghiêng mặt nhìn lại, chỉ thấy Da Luật Vô Cực đang cưỡi ngựa song song bên cạnh hắn, sắc mặt đã trắng bệch vì mất máu. Thế nhưng vào lúc này, trong đôi mắt của thiếu niên này lại ánh lên một tia sáng lấp lánh khiến người ta kinh sợ! “Một năm trước, ta chẳng phải cũng không có gì sao?” Chỉ thấy lúc này Da Luật Vô Cực cười nói với Bột Lỗ: “Cho dù lại để ta trở về hoàn cảnh không có gì cả, lão tử đây chẳng phải vẫn sẽ giết ra một đường máu, một lần nữa trở lại đỉnh phong trên vạn người hay sao?”
“Ngươi nói đúng! An Đáp!” Chỉ thấy Bột Lỗ lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, hắn nghiến răng nói: “Chỉ cần còn sống, là còn hy vọng!”
Đến lúc này, huyết thủ Lưu Minh trên đỉnh Bạch Ngọc sơn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng! Mãi đến lúc này, hắn mới cảm thấy áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một cơn gió núi thổi qua, lớp áo trên lưng lạnh buốt nặng nề như tấm sắt. Cũng may vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn cuối cùng đã thấy được cờ hiệu phất trên xuồng cứu nạn, còn kịp thời phát tín hiệu. Điều này khiến cho những người Mông Cổ lao ra đó cuối cùng đã trốn thoát thành công khỏi sự tàn sát của súng pháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận