Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 1143

Sau đó, hắn đưa tay ra hiệu cho Thẩm Mặc lùi đi. Kế tiếp, Thành Vô Hận sắc mặt tái nhợt, run rẩy ngồi xuống trên mặt đất, rồi từ từ nằm xuống giữa một vũng máu. Khi Thẩm Mặc ngậm nước mắt, từng bước lui về phía sau. Điều cuối cùng hắn nhìn thấy là Thành Vô Hận quay đầu, nở một nụ cười với hắn....... Lúc này, Thẩm Mặc không biết vì sao, lại nhớ tới câu nói mà đệ tử của hắn Ngô Tâm đã nói với hắn ngày đó:
“Lòng người ô uế, như Địa Ngục, chúng sinh ngu muội, chết không đáng tiếc...... Nhân gian này, không đáng để tiên sinh dốc hết tâm huyết như vậy.”
“Không, nó đáng giá.”
Thẩm Mặc trả lời trong lòng như vậy....... Tại thời Nam Tống, cách hậu thế 800 năm, vào lúc Thẩm Mặc đã đến đây được một năm rưỡi. Thẩm Mặc chưa từng nghĩ đến, chính mình sẽ đích thân dạy dỗ một người anh hùng như Dư Vô Hám. Mà chính hắn cũng vì điều này, biết được thế nào gọi là cao thượng. Nói theo một khía cạnh nào đó, Thẩm Mặc đã tạo ra Dư Vô Hám và Thành Vô Hận, đồng thời bọn hắn cũng tạo ra Thẩm Mặc của lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận