Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 38

Đi vào phía sau bức tường nửa thước, cây cột này cứ như vậy chặn ngang trên mặt tường. Thẩm Mặc liếc nhìn lên cây cột này, sau một trận mưa, nó đã bị nước mưa xối sạch sẽ, cho dù phía trên có dấu chân hay bất cứ thứ gì tương tự cũng sớm đã bị rửa trôi. Thẩm Mặc không chút do dự vịn vào cây cột nằm ngang ở độ cao ngang ngực này, hai tay hướng lên khẽ chống liền vững vàng ngồi ở phía trên đó. Sau đó hắn lại dùng cả tay chân, từ cây cột ngang này đứng lên. Bức tường cao chừng một trượng, khi Thẩm Mặc đứng dậy, đỉnh tường vừa vặn cao ngang đỉnh đầu hắn.
"Phía sau bức tường này là nơi nào?" Thẩm Mặc "Phốc" một tiếng từ cây cột ngang nhảy xuống, sau đó hắn thuận tay rút cây cột kia ra, lại nhét viên gạch xanh về nguyên dạng.
"Là đường sông," Mục Thanh nhìn vị bộ đầu có hành tung quỷ dị trước mặt này, nơm nớp lo sợ đáp: "Có thể nối thẳng đến Diêm Kiều Hà."
"A!" Thẩm Mặc cười cười, trong bóng tối lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Thì ra là thế!"
Thẩm Mặc thẩm vấn Trương Ngưu Nhi ban đêm, nhưng lại không dùng diện mạo bộ đầu của chính mình để xuất hiện. Một mặt là không muốn để người khác đem thỏi vàng kia liên hệ với chính hắn. Mặt khác cũng là để thuận tiện nếu lỡ Trương Ngưu Nhi không hợp tác, hắn có thể dùng thủ đoạn cực hình hiện đại ép hỏi Trương Ngưu Nhi nói ra tình hình thực tế.
Chỉ là hắn không ngờ Trương Ngưu Nhi là kẻ nhát gan, vừa doạ đã khai ra tất cả.
Cộng thêm hành động thăm dò Vạn Chúc Thăng đêm qua, tình hình hiện tại đã rất rõ ràng, góc tường phát hiện vàng này chính là lối đi mà nghi phạm dùng để ra khỏi lầu xanh Vạn Chúc Thăng.
Cây cột kia phối hợp với lỗ thủng trên tường chính là cái thang do nghi phạm sắp đặt. Có cái thang này, ba nghi phạm bọn họ phối hợp liền có thể dời cái rương nặng nề qua tường.
Ngay trong quá trình vận chuyển, bọn hắn làm rơi mất một thỏi vàng. Về sau thỏi vàng này lại vừa lúc bị Trương Ngưu Nhi phát hiện.
Đợi đến khi bọn hắn vận chuyển xong đồ vật, lúc người cuối cùng rút lui, bọn hắn rút cây cột kia ném vào trong bụi hoa xa xa, nhưng lại không dùng gạch xanh lấp lại lỗ thủng trên tường đó.
Bởi vì người cuối cùng muốn rời đi, hắn cần giẫm lên lỗ thủng trên tường đó mới có thể leo lên đầu tường. Kết quả cái lỗ thủng này, về sau lại thành nơi Trương Ngưu Nhi dùng để giấu vàng.
Nếu không phải cái tên tặc mi thử nhãn này, Thẩm Mặc có lẽ còn không chú ý đến cái lỗ thủng bình thường này!
Ngay đêm Thanh minh hôm đó, ở bức tường bên ngoài chỗ này có một chiếc thuyền nhỏ neo đậu. Hai người chính là từ trên thuyền nhỏ xuống, vượt qua tường cao đi vào trong viện.
Mà khi bọn hắn giết người đoạt của xong, lúc rút khỏi nơi này vẫn là hai người. Chỉ có điều một người trong đó đã đổi thành Mạc Ni Á!
Thẩm Mặc cười cười: "Lần này xem như rõ ràng rồi!"
Hắn quay đầu lại nói với Mục Thanh: "Người ta bảo ngươi tìm đâu?"
"Đều đang chờ ở đại sảnh phía trước," Mục Thanh đáp: "Dựa theo phân phó của ngài, tiểu lão nhi tổng cộng tìm được bốn tiểu nhị, đều là những tiểu nhị xưa nay có quan hệ cá nhân rất thân thiết với Triệu Lục Nhi và Mạnh Tiểu Ất."
Chờ bọn hắn đi một mạch về đại sảnh, bốn tiểu nhị kia đang ngồi vây quanh một ngọn đèn dầu trong đại sảnh trống trải.
Vẻ mặt mỗi người bọn họ đều rất buồn bực, không hiểu vì sao vị bộ đầu đại nhân này lại gọi bọn hắn đến đây vào lúc đêm khuya.
"Được rồi, bây giờ mọi người xem vật này," Thẩm Mặc không nói nhiều lời, hắn đi thẳng đến bàn phía trước, trải một tờ giấy ở trên đó ra.
Trên tờ giấy này, hiện rõ hình vẽ hình xăm trên cánh tay của người chết ban ngày.
"Đây là của Triệu Lục Nhi," lúc này, chỉ thấy mắt một tiểu nhị nhìn chằm chằm tờ giấy kia, bỗng nhiên mở miệng nói: "Năm ngoái lúc tiết trời đầu hạ đang nóng, khi Triệu Lục Nhi cởi trần ta từng thấy nó trên người hắn."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, Triệu Lục Nhi có nuôi mèo không?" Thẩm Mặc vừa nghe xong, cười như một lão sói xám hiền lành, hắn hỏi tiểu nhị này...
Kết thúc một ngày làm việc, đợi đến khi Thẩm Mặc về đến nhà, trời đã gần sáng ngày hôm sau.
Đêm hôm trước đó, Lục Vân Hoàn lại một lần nữa trải qua một phen động phòng hoa chúc, thật đúng là ân ái triền miên không dứt, lại có khác biệt lớn so với lần đầu tiên. Lúc này Vân Hoàn cũng đang mong ngóng Thẩm Mặc về nhà.
Không ngờ lần trì hoãn này kéo dài gần suốt đêm, đợi đến khi Thẩm Mặc về nhà đã là canh tư, trời gần như sắp sáng.
Sau khi Thẩm Mặc về đến nhà, Vân Hoàn lập tức tỉnh giấc, nàng dịu dàng hầu hạ lang quân cởi áo rửa mặt rồi mới nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Thẩm Mặc mới ngủ được một lát đã lại rời giường đi làm. Vân Hoàn liền phát hiện lang quân của mình lại giống như biến thành một người khác.
Tinh khí thần của Thẩm Mặc rõ ràng tăng lên một bậc, nhìn hắn tràn đầy đấu chí, cho người ta cảm giác tràn trề sức sống.
"Xem ra lang quân đã tìm được chuyện để bận rộn rồi," Vân Hoàn thầm nghĩ trong lòng: "Nam nhân chỉ khi đối mặt với thử thách mới có thể như vậy."
Đợi đến khi Vân Hoàn cầm lấy áo ngoài của Thẩm Mặc, nàng lại sững sờ.
Truy y màu xanh... Lang quân thăng chức làm bộ đầu? Chuyện từ khi nào vậy?
Thẩm Mặc nhìn thấy Vân Hoàn tay vỗ vỗ bộ quan phục mới của mình mà sững sờ, hắn vừa cười vừa nói: "Chỉ là tiểu lại bất nhập lưu thôi mà, cũng đáng để nương tử giật mình như vậy sao?"
"Lang quân vốn là một tiểu bộ khoái tinh thần sa sút, đến Mạnh Tam Nhi còn chẳng mấy quan tâm, sao chỉ trong mấy ngày lại vừa có tiền vừa thăng quan, đây là vì sao vậy?" Vân Hoàn mặt mang ý cười, nhưng lại có ba phần không hiểu hỏi Thẩm Mặc.
"Vậy còn không rõ ràng sao?" Thẩm Mặc vươn tay, cười véo nhẹ vành tai mềm mại của Lục Vân Hoàn: "Vận vượng phu của nương tử thật sự đến rồi, từ khi cưới nương tử, nhà này ngày càng tốt lên, tài vận, quan lộ của vi phu đều là công lao của nương tử!"
Lục Vân Hoàn bị Thẩm Mặc véo, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, mềm nhũn, thân thể không tự chủ được liền muốn trượt xuống đất. Nàng bị Thẩm Mặc trêu đến mặt đỏ tới mang tai, nhất thời quên cả việc hỏi về chuyện thăng quan của Thẩm Mặc...
Cùng lúc đó, trên Tây Hồ ở phía tây thành Lâm An.
Bờ Tây Hồ du khách như mắc cửi, trên mặt hồ trong như gương có thuyền hoa qua lại, hồng tụ tương chiêu.
Chính là lúc cuối xuân ngắm hoa.
Hình bộ Viên ngoại lang Trương Thiên Như trẻ tuổi anh tuấn, một thân áo trắng như tuyết, thong thả bước lên thuyền hoa. Mái chèo "kẹt kẹt" một tiếng, thuận theo đê Tô Công hướng về phía Hồng Kiều mà đi. Nơi đó vắng vẻ yên tĩnh, hoa cỏ như đệm, chính là nơi tốt để thưởng ngoạn.
Lưu Mụ Mụ từ trong khoang thuyền đi ra, vừa thấy Trương Thiên Như liền trách móc thân mật:
"Sao mấy ngày nay không đến vậy?" Lưu Mụ Mụ dùng khăn tay trên tay phủi nhẹ cánh hoa rơi trên vai Trương Thiên Như, miệng dẻo quẹo nói: "Cô nương đang giận ngươi đấy! Đã hai ngày không chịu ăn cơm tử tế rồi!"
"Trong bộ có việc, không xin nghỉ được." Trương Thiên Như cười, thuận tay nhận lấy khăn tay của Lưu Mụ Mụ lau mặt. Lau xong, gương mặt tú dật tuyệt luân của hắn thêm mấy phần hồng nhuận, vị quan viên trẻ tuổi này càng có vẻ anh tuấn thanh tú, không nhiễm bụi trần.
"Hôm nay ngươi phải đem hết những bản lĩnh khéo léo, sự dịu dàng cẩn thận ra mà dỗ dành cô nương nhà ta cho tốt vào!" Lưu Mụ Mụ nhỏ giọng nói: "Nếu không, cẩn thận cô nương lại không thèm để ý đến ngươi!"
"Đó là tự nhiên," Trương Thiên Như cười, tiến vào khoang thuyền hoa.
Tiến vào trong thuyền hoa, càng thêm vẻ thanh u yên tĩnh.
Trên họa án đối diện, chặn giấy Ngọc Sư Tử đè lên một bức tranh hoa lan không xương chưa vẽ xong. Trên bếp lò đất đỏ nhỏ đang nấu trà mới mùa xuân. Một cây đàn ngọc lặng lẽ đặt trên bàn đàn.
Trên vách khoang đối diện, treo một bức câu đối viết bằng Sấu kim thể tuấn tú phóng khoáng:
"Mở rèm một nghiên mực mưa anh đào, thấm ướt đến dây đàn thứ mấy của Minh Hoàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận