Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 2927

“Mẹ nó, cần gì cách này? Ta còn cần ngươi quan tâm?” Nghe đến đó, Thẩm Mặc tức giận thúc cho A Vượng một khuỷu tay. “Vậy ngươi nói cho ta một chút.” Chỉ thấy Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hỏi A Vượng: “Lúc ngươi nhớ nhung mảnh thảo nguyên kia, ngươi đã vượt qua thế nào?”
“Còn có thể sống thế nào nữa?” Lúc này lời A Vượng nói ra lại khiến Thẩm Mặc giật nảy mình! “Thịt dê xào cay thôi!” Lại thấy A Vượng cười, dùng bả vai huých huých Thẩm Mặc: “Ớt thật sự là thứ tốt, thịt dê cũng vậy!”
“Chọn dê béo tươi non cắt thành miếng mỏng, sau đó dùng loại ớt cay nhất xào lăn một nồi. Một hơi ăn hết cay đến mức nước mắt ngươi chảy ra, sau đó sẽ dễ chịu thôi!”
“Đúng là một cách hay!”
Chỉ thấy Thẩm Mặc gật nhẹ đầu, đạp một cái lên tấm da sói của A Vượng nói: “Chờ ta về nhất định sẽ thử xem.”
“Giờ ngươi cút đi, nhường chỗ này cho ta, để ta ngồi một lát.”
“Đi!”
A Vượng dứt khoát đồng ý, đứng dậy vừa phủi đất trên tấm da sói vừa đi xuống sườn núi. Sau đó, đi được mấy bước, hắn lại không yên tâm quay đầu lại dặn dò Thẩm Mặc: “Nhất định phải đủ cay nhé, không là không có tác dụng đâu!”
“Mau cút đi!”
Đợi đến khi bóng dáng A Vượng biến mất ở phía xa dưới sườn núi, đại quân của Thẩm Mặc cũng đã đi xa từ lâu. Giờ khắc này bên cạnh hắn chỉ có bầu trời tịch liêu, cùng chiến mã Đại Bạch đang thong thả gặm cỏ trên bãi cỏ phía xa. Ngay lúc này, Thẩm Mặc nâng hai tay lên, úp vào mặt mình. Trước mắt là một vùng tăm tối, tất cả đều không nhìn thấy gì, Thẩm Mặc thở dài một hơi thật dài sau hai lòng bàn tay... Sau đó, hắn dường như đến cả sức lực để hít vào cũng không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận