Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 109

Quả nhiên, chỉ thấy Sùng Phúc Hầu nghe được câu nói này của Thẩm Mặc, hắn thở ra một hơi thật dài, rồi dựa người vào lưng ghế, yên lặng nửa ngày không nói. “Thẩm Bộ Đầu, thật sự là cao minh!” Chỉ thấy Sùng Phúc Hầu trầm tư một hồi lâu sau đó, hắn mới tự lẩm bẩm: “Cho đến bây giờ, bản hầu mới xem như nghĩ thông suốt. Hóa ra vụ án miêu yêu ở Đại Thực Phường kia…”
Lời nói còn dang dở của Sùng Phúc Hầu hiển nhiên là muốn ám chỉ: rất có thể vụ án miêu yêu kia cũng giống vụ án này, tất cả đều là công lao của Thẩm Mặc, e rằng chẳng liên quan gì đến Lư Huyện Lệnh kia! “Vụ án kia, tất cả đều do Lư Huyện Tôn bày mưu tính kế, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.” Không đợi Sùng Phúc Hầu nói hết câu, Thẩm Mặc vội vàng tiếp lời:
“Bao gồm cả vụ án Quỷ Phàn Lâu này, cũng là như vậy, lần này hoàn toàn do Lư Huyện Tôn chỉ huy ở giữa. Thuộc hạ mới có thể thuận lợi phá được vụ án này!”
Chỉ thấy Thẩm Mặc nói đến đây, hắn cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Sùng Phúc Hầu: “Tiểu nhân nghe nói, Lư Huyện Tôn vì phá được vụ án miêu yêu kỳ lạ, cấp trên đang muốn ghi công thăng thưởng.”
“Lư Huyện Tôn tuổi trẻ tài cao, là nhân tài khó được, huống hồ hắn lại hết lòng ngưỡng mộ Hầu Gia. Hầu Gia sao không giúp hắn một tay, tác thành việc này, thu hắn về dưới trướng?”
Đợi Thẩm Mặc nói xong những lời này, chỉ thấy Sùng Phúc Hầu thoáng ngẩn người, sau đó hắn mới quay đầu nhìn Thẩm Mặc. Lần này ánh mắt hắn nhìn Thẩm Mặc đã mang theo vẻ tán thưởng. “Lư Mỗ kia có thủ hạ như ngươi, cũng thật sự là phúc phần của hắn.” Chỉ thấy Sùng Phúc Hầu cảm khái nói: “Ngươi nói nhân tài khó được... Đúng là nhân tài khó được thật!”
Ngụ ý của Sùng Phúc Hầu, Thẩm Mặc đương nhiên nghe ra được. Bốn chữ “nhân tài khó được” này, chính là lời nhận xét của Sùng Phúc Hầu dành cho hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận