Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 1582

Thật ra ngược lại hắn cũng không nghĩ nhiều đến việc đầu nhập vào áo đỏ quân, chỉ là bất đắc dĩ Dương Diệu Chân muốn đặt chân tại Chư Thành này, biến nơi đây thành đại bản doanh của nàng. Nếu như Vương Vân Phong không chủ động đi đầu nhập vào, đoán chừng chẳng bao lâu sau, cái trại nhỏ này của hắn sẽ bị Dương Diệu Chân thuận tay tiêu diệt. "Tục ngữ nói: Giường nằm bên cạnh, há lại cho người khác ngủ say?" Chỉ thấy Vương Vân Phong sau khi nói đến đây, hắn vẻ mặt cầu xin, thế mà còn nói thêm một câu ví von: "Ta nếu là không chịu theo giặc, đó chẳng phải là cái chết sao?"
"Nói tiếp!" Chỉ thấy Lý Mộng Long nghe nói Vương Vân Phong là chạy đến từ quân khởi nghĩa, lập tức lông mày nhíu lại một chút, sau đó liền bảo Vương Vân Phong tiếp tục nói. "Sau đó không lâu khi ta đầu nhập vào dưới trướng Dương Diệu Chân kia, trong sơn trại liền bắt đầu thiếu lương thực......"
Theo lời Vương Vân Phong nói, thật ra lần này hắn là phạm tội, trộm cắp rồi trốn khỏi quân khởi nghĩa. Nguyên nhân là do, lương thực bên trong nghĩa quân Chư Thành đã vô cùng thiếu thốn, thậm chí đã đến mức ăn bữa hôm lo bữa mai. Cho nên Dương Diệu Chân trong tình thế cấp bách, mới tìm đến mấy vị trưởng quan châu phủ thành trấn từng có giao tình với nàng. Chuẩn bị dùng số vàng bạc mà nàng vơ vét được qua nhiều năm chinh chiến khắp nơi, để mua chút lương thực về. Ngay lúc Dương Diệu Chân lấy số vàng bạc này từ trong kho của mình ra, chuẩn bị kiểm kê đóng thùng, để vận chuyển đến các thành trấn kia mua lương thực, thì số vàng bạc này lại bị một tên thủ hạ của Vương Vân Phong nhìn thấy. Thế là Vương Vân Phong thầm nghĩ trong lòng: thay vì ở trong sơn trại của Dương Diệu Chân chịu làm kẻ dưới, làm một tiểu đầu mục hữu danh vô thực, hắn thà rằng thừa dịp đêm tối ăn cắp một số vàng bạc lớn, sau đó chạy đến nơi không có chiến loạn, làm một phú ông an nhàn sung sướng còn hơn! Vương Vân Phong nghĩ xong, lập tức quả quyết hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận