Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 27

Chuyện ngày hôm nay, có thể nói là vô số nguyên nhân và kết quả quấn lấy nhau. Những biến hóa trong đó ngay cả bản thân Thẩm Mặc cũng không ngờ tới. Bộ đầu Từ Vượng tất nhiên muốn trừ khử mình cho hả dạ, cho nên hắn là mục tiêu đầu tiên mà Thẩm Mặc muốn loại bỏ. Về phần Triệu Chính Kỷ đã lừa gạt mình, sau này tổn hại hắn gây ra cho mình cũng không lớn, vì vậy Thẩm Mặc cũng không nghĩ đến việc đi trả thù hắn.
Chỉ vì hôm nay là ngày đầu tiên quân tuần tra khai trương, thời cơ hiếm có, cho nên lúc Thẩm Mặc lập ra kế sách phóng hỏa này vẫn có mấy phần mạo hiểm.
Thế là dưới tình huống Ngụy Giao đột nhiên gây sự, Thẩm Mặc vì rửa sạch hiềm nghi cho mình, đã nói ra một chút tâm đắc từ việc phân tích vụ án trước đó, mục đích ban đầu của hắn là chuyển dời sự chú ý của mọi người.
Nhưng sau đó, những suy đoán của hắn liên tục trúng đích, khiến cho vị Huyện thái gia kia mừng rỡ như điên. Dưới tình thế này, Thẩm Mặc nhạy bén phát hiện một thời cơ mới lại xuất hiện trước mắt mình, thế là hắn đương nhiên không chút do dự nắm lấy cơ hội này.
Đến Nam Tống mấy ngày nay, Thẩm Mặc đã nhìn rất rõ quan trường thời đại này. Nếu như hắn chỉ làm một bộ khoái thấp cổ bé họng, như vậy lần này sau khi bị người ta lợi dụng xong, hắn vẫn sẽ bị đám người Triệu Chính Kỷ kia ức hiếp và áp chế như thường.
Chẳng lẽ hắn sống hai đời, đến Nam Tống này rồi, còn muốn sống trong uất ức sao?
Cho nên Thẩm Mặc cố gắng nhận thức rõ rằng, nếu muốn nâng cao địa vị xã hội của mình, để bản thân trở thành một nhân vật mà người khác không thể khinh nhờn, như vậy thì không thể sống sót giống như Thẩm Mặc ban đầu được!
Dù sao một người cũng cần người khác thừa nhận, nếu đi trên đường mà ai cũng trợn mắt nhìn hắn, tỏ thái độ khinh thị, như vậy người đó sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cho nên hiện tại, trong sân tửu điếm Vạn Hạ Sinh mới biến thành tình huống như vậy.
Huyện lệnh Lư Nguyệt bây giờ đã đối với Thẩm Mặc hết sức tin tưởng và coi trọng, trong lúc mừng rỡ, hắn không chút do dự nói:
“Hiện tại vị trí bộ đầu trong huyện đang khuyết, bộ khoái Thẩm Mặc tự chủ tra án, có tấm lòng báo quốc. Phân tích tình tiết vụ án không sai một ly, có năng lực thống lĩnh bộ khoái. Lại xác định được nghi phạm của vụ đại án này, có công lớn đối với Tiền Đường Huyện.”
“Nay lệnh cho bộ khoái Thẩm Mặc, thăng nhiệm chức đại diện bộ đầu. Nếu vụ án được phá, bản huyện tất không tiếc đề bạt.”
Thẩm Mặc nghe những lời này, trong lòng thầm cười một tiếng, vội vàng thi lễ cảm ơn ơn tài bồi của Huyện thái gia.
Lư Huyện Lệnh này mặc dù còn trẻ, nhưng suy cho cùng vẫn là người chốn quan trường, đối với cách điều khiển cấp dưới vẫn rất có bài bản.
Lần này hắn không thăng Thẩm Mặc thẳng lên làm bộ đầu, mà bổ nhiệm hắn làm đại diện bộ đầu, ngụ ý chính là trước hết để hắn thực thi chức trách của bộ đầu đã rồi nói sau.
Về phần chính thức thăng lên làm bộ đầu, đó là Lư Huyện Lệnh đã hứa hẹn cho hắn, là phần thưởng sau khi hắn phá án. Ngược lại, nếu án không phá được, Thẩm Mặc kia khó tránh khỏi sẽ bị đánh về nguyên hình một tiểu bộ khoái.
Trong này vừa có sự khích lệ, lại khiến cho cấp dưới thấy được hy vọng, Thẩm Mặc khó tránh khỏi sẽ dốc hết mười phần sức lực làm việc cho hắn, Lư Huyện Lệnh này tính toán thật hay!
Lần này, Thẩm Mặc trở thành nhân vật thứ năm của huyện nha Tiền Đường, từ một bộ khoái sắp bị sa thải đã một bước thăng nhiệm làm bộ đầu. Triệu Chính Kỷ cùng Liễu Thanh đều không khỏi mở miệng nói vài câu miễn cưỡng với Thẩm Mặc.
Chỉ có Ngụy Giao, nhìn Thẩm Mặc với ánh mắt càng thêm âm hiểm. Xem ra hai người đã kết thù sâu, vị huyện úy đại nhân này không định bỏ qua dễ dàng.
Triệu Chính Kỷ cùng Liễu Thanh đối với Thẩm Mặc ngược lại rất thân mật, bởi vì cả hai người bọn họ đều thấy rõ tài năng của Thẩm Mặc.
Chuyện ngày hôm nay, mặc dù cả năm trải binh đều bị khai trừ, trong đó có ba trải binh là nhờ đưa lễ cho hai người bọn họ mới được vào làm. Nhưng chuyện này đối với hai người họ lại không hề có ảnh hưởng gì, thậm chí còn có lợi hơn!
Dù sao tiền mua biên chế trải binh của quân tuần tra thì bọn hắn đã thu. Năm người này tự mình uống rượu làm hỏng việc, bị người ta khai trừ ra ngoài, đó là bọn họ tự làm tự chịu. Chẳng lẽ Triệu Chính Kỷ sẽ còn đem bạc trả lại cho bọn hắn hay sao?
Ngược lại vì như vậy, năm biên chế trải binh lại một lần nữa trống không. Vị trí trải binh này, xem ra bọn hắn còn có thể bán lại một lần nữa!
Cho nên lúc chủ bộ Liễu Thanh cùng huyện thừa Triệu Chính Kỷ nhìn Thẩm Mặc, ngược lại cũng không cảm thấy chán ghét, mà còn cười híp mắt đánh giá vị tân nhiệm bộ đầu này.
Bên này, Thẩm Mặc thấy Lư Huyện Lệnh còn muốn tiếp tục truy vấn hắn về tình tiết vụ án, hắn vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói với Lư Huyện Lệnh:
“Huyện tôn đại nhân, ở đây đông người nhiều mắt, dễ dàng để lộ tin tức, hay là......”
“Nói rất có lý!” Lư Huyện Lệnh lập tức hiểu ra, báo cáo tiếp theo của Thẩm Mặc không nên nói ra trước mặt mọi người, thế là hắn ra lệnh cho mấy nha dịch ở lại đây trông coi đám cháy, để tránh tro tàn lại cháy. Sau đó hắn mang theo những người còn lại hô hào rời đi, thẳng đến huyện nha.
Chờ đến nhị đường của huyện nha, Lư Huyện Lệnh cho lui hết người ngoài, chỉ giữ lại một mình Thẩm Mặc. Lúc này hắn mới vừa cười vừa nói: “Tiểu Thẩm, làm tốt lắm! Hôm nay thật sự là nhờ có ngươi!”
“Sao dám!” Thẩm Mặc thấy ánh mắt Lư Huyện Lệnh đối đãi mình rất là thân thiết. Nhưng hắn biết rõ trong thái độ như vậy của Lư Huyện Lệnh, cũng mang theo ý vị thăm dò nồng đậm.
Thế là trên mặt hắn vội vàng biểu hiện ra vẻ sợ hãi, cúi đầu liên tục nói không dám nhận.
Nếu như Thẩm Mặc hiện tại mà biểu hiện ra vẻ tranh công kiêu ngạo, hoặc là đối với huyện tôn đại nhân thiếu đi một chút vẻ kính sợ. Vậy thì Thẩm Mặc trong lòng Lư Nguyệt ngay lập tức sẽ biến thành một đối tượng lợi dụng một lần. Sau khi án được phá, hắn cũng coi như xong đời!
“Vụ án có tiến triển, vậy cũng là công lao bày mưu tính kế của huyện tôn đại nhân. Thuộc hạ thấy đại nhân lòng lo việc nước, ngày càng hao gầy, liền nghĩ làm sao cũng phải vì đại nhân chia sẻ nỗi lo mới tốt. Cho nên những ngày này, thuộc hạ một mực suy đi nghĩ lại vụ án này không ngừng, mới có thể vào hôm nay may mắn tìm được manh mối.”
“Ha ha ha! Tốt!” Lư Huyện Lệnh nghe Thẩm Mặc nói thú vị, không khỏi cười ha hả.
Hắn mặc dù biết trong những lời này của Thẩm Mặc có không ít phần tâng bốc, nhưng Thẩm Mặc biểu hiện được sự cung kính khiêm tốn, lại là không tệ. Lần này Lư Huyện Lệnh biết Thẩm Mặc là người hiểu chuyện, thế là hắn cũng bỏ đi những tâm tư khác.
“Ngươi nói thử xem, vụ án này muốn phá, ngươi có kế sách gì không?” lần này Lư Huyện Lệnh ngược lại là thật tâm thật ý hướng Thẩm Mặc thỉnh giáo.
Thẩm Mặc vừa rồi một phen nịnh nọt khiến chính mình cũng thấy buồn nôn không nhẹ, nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ duy trì vẻ mặt kính cẩn.
Hắn biết, sau khi thăng nhiệm đại diện bộ đầu, trách nhiệm phá án này liền đặt ở trên vai của hắn. Nhưng đối với chuyện này, hắn kỳ thực cũng không quá lo lắng.
Đối với những người cổ đại này mà nói, cái gọi là loại “kỳ án” này, nếu như Thẩm Mặc có lòng muốn tra ra manh mối, cái đó lại có gì khó?
“Đại nhân,” Thẩm Mặc sau khi suy nghĩ một chút nói ra:
“Trong vụ án này, tiểu nhân càng nghĩ, đã suy ra được một chút về đường đi nước bước gây án của nghi phạm.”
“Mau mau nói xem!” Lư Huyện Lệnh vội vàng ngồi xuống sau án thư, có chút hứng thú muốn nghe xem Thẩm Mặc còn có kiến giải gì khác.
“Ngài ngẫm lại, Hồ thương A Phổ sống sót kia, hắn vào thời điểm vụ án xảy ra không những say rượu, hơn nữa còn đã từng một lần hôn mê bất tỉnh. Nghi phạm kia nếu có thể giết liền bốn người, như vậy bọn hắn nếu muốn giết một người đang hôn mê bất tỉnh, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”
“Cho nên ta kết luận......” Thẩm Mặc đối với Lư Huyện Lệnh chậm rãi nói ra: “Việc Hồ thương A Phổ này sống sót, là do nghi phạm cố ý lưu lại người sống.”
“Cố ý lưu lại?” Lư Huyện Lệnh nghe xong, kinh ngạc lặp lại một câu.
Sau đó hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy Thẩm Mặc nói quả thực có đạo lý.
A Phổ sau khi vụ án xảy ra đã hôn mê suốt một đêm, những kẻ đó có thời gian vận chuyển tài bảo, chẳng lẽ còn thiếu chút thời gian để cắt cổ hắn sao?
“Đều nói giết người diệt khẩu, giết người diệt khẩu.” chỉ thấy Lư Huyện Lệnh như có điều suy nghĩ nói ra: “Thế nhưng trong vụ án này, bọn hắn tại sao muốn lưu lại một người sống cơ chứ?”
Thẩm Mặc nói ra: “Cho nên việc bọn hắn lưu lại người sống này, khẳng định là cố ý. Mục đích của nghi phạm chính là vì mượn miệng A Phổ, nói ra những điểm ly kỳ của vụ án này.”
Thẩm Mặc sau khi nói đến đây, hắn có chút cười cười: “Ta kết luận, thứ mà những nghi phạm này muốn che giấu, nhất định liền giấu ở trong câu chuyện mà A Phổ kể ra!”
“Ngươi nói có lý,” Lư Huyện Lệnh nghe Thẩm Mặc phân tích, ánh mắt của hắn không ngừng dao động. Trong lòng đem những lời Thẩm Mặc nói lại cẩn thận suy nghĩ một lần, sau đó nhẹ gật đầu:
“Nói như vậy, nghi phạm cố ý lưu lại một người sống. Chính là muốn để lời khai của A Phổ dẫn chúng ta đi lạc hướng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận