Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 1717

Sau đó, Nhị thiếu gia liền nghe thấy một mảnh tiếng vó ngựa vang dội từ xa lại gần, âm thanh ầm ầm tựa như tiếng sấm rền văng vẳng truyền đến từ chân trời. Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, hắn liền nghe tiếng vó ngựa giẫm đạp này càng lúc càng lớn dần theo thời gian. Theo vài tiếng “thùng thùng” trầm đục, gót sắt đang mãnh liệt lao tới đã đạp lên cây cầu treo bằng gỗ bên ngoài cửa thành, tạo ra những tiếng bước chân nặng nề liên tiếp. Một thớt ngựa đen cao lớn lực lưỡng, tức khắc xông qua cửa thành vọt vào bên trong! Chỉ thấy trên ngựa là một gã tráng hán có vóc người cực kỳ to lớn vạm vỡ, trên người mặc chiến giáp nặng nề, trên đỉnh đầu lại búi một cái tóc, không đội mũ giáp. Trên mặt hắn chi chít những vết sẹo ngang dọc, ánh mắt dữ tợn mà lạnh lùng, tựa như một con dã thú cuồng bạo. Trên tay hắn nắm hai thanh trường đao to lớn, nặng nề và dày dặn, trông như những cây dao phay dùng để cắt cỏ! Chỉ thấy hắn xông vào cửa thành, không chút do dự thúc ngựa chạy như bay về phía trong thành. Ở phía sau hắn, từng đội từng đội kỵ binh chiến sĩ mặc áo giáp sáng ngời, đông như rừng rậm, xuất hiện từ trong bóng tối đen kịt dưới cổng thành. Bọn hắn giữa tiếng gót sắt rầm rập, thuận theo con phố dài mà xông vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận