Nam Tống Đệ Nhất Nội Ứng

Chương 331

"Ở trong hoàn cảnh như vậy, suy nghĩ của hắn chẳng mấy chốc sẽ trở nên cực độ hỗn loạn, đến mức về sau, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bằng một chén trà, cũng sẽ khiến hắn cảm giác như đã trải qua mấy ngày mấy đêm."
"Cho nên chỉ cần đặt người vào trong hoàn cảnh như vậy, mặc kệ ý chí của ngươi có kiên cường đến đâu, cuối cùng cũng đều sẽ khiến tinh thần ngươi sụp đổ." Chỉ thấy Thẩm Mặc nói với Tiểu Đề Hồ: "Theo ta được biết, kỷ lục cao nhất hiện tại là có một người phát điên vào thời điểm 36 canh giờ, cũng chính là hơn ba ngày ba đêm một chút."
"Trong này, trường hợp thường thấy nhất là rơi vào điên cuồng trong vòng một nửa canh giờ (ba giờ). Khoảng 97 trong 100 người đều không vượt qua được khoảng thời gian này”. "Vậy ngươi cảm thấy, vị Cẩm Vân cô nương này của chúng ta có thể kiên trì được bao lâu?" Sư Bảo Anh nhìn mặt trời trên trời một chút, hỏi Thẩm Mặc. "Tâm linh của hài tử này yếu ớt mà mẫn cảm." Chỉ thấy Thẩm Mặc cười lắc đầu nói, "Nếu nàng tỉnh lại không lâu liền bắt đầu la to, như vậy kể từ bây giờ, trong vòng hai canh giờ rưỡi, nàng sẽ sụp đổ tinh thần."
Cẩm Vân bắt đầu điên cuồng gào thét bên trong nhà lao sắt tối tăm, dùng đầu liều mạng đập vào tấm sắt trên nền. Nơi này chỉ là một không gian chưa đến sáu thước vuông, bốn phía đều là những tấm sắt bóng loáng, khắp nơi đều băng lãnh và cứng rắn. Khi nàng rốt cuộc gào khản cả cổ họng, nằm trên nền đất, sự yên tĩnh cực độ đến mức khiến người ta phát điên lại một lần nữa xâm chiếm lấy nàng. Bây giờ không chỉ là tiếng tim đập và hơi thở của chính mình, thậm chí ngay cả âm thanh máu chảy xiết trong mạch, nàng cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Trong cơn hoảng hốt, Cẩm Vân dường như nhìn thấy lão nhân tóc muối tiêu kia....... Ánh mắt của hai người họ thật giống nhau! Từ năm chín tuổi, Cẩm Vân đã được huấn luyện dưới tay lão nhân kia suốt ba năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận