Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày
Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 92: Tích trữ hàng (1) (length: 7712)
Lục Vân Trăn cảm thấy cả hai loại đều tốt, hàng tre trúc nhìn xem tinh xảo hơn, cũng đẹp mắt hơn.
Cái hộp gỗ này cũng không tệ, hoa văn trên nắp hai hộp không khác nhau lắm, còn thân hộp thì mỗi loại một vẻ.
Trước đó đã nói một cái giá năm lượng, nếu đã muốn cả hai, thì năm lượng e không thích hợp.
Thôi Như Anh khoát tay nói: "Tam nương tử, năm lượng bạc là đủ rồi. Nếu người cảm thấy cha ta làm tốt, sau này có việc gì, cứ tìm đến ông ấy."
Năm lượng bạc không ít, nếu sau này vẫn có việc, vậy khẳng định là phát triển lâu dài sẽ tốt hơn.
Coi như không xét đến chuyện lâu dài, thì vì Lục Vân Trăn đã chọn Thôi Đại Sơn, nàng cũng không thể "c·ô·ng phu sư t·ử ngoạm". (*mặc cả quá đáng)
Lục Vân Trăn cười cười, gật đầu nói: "Vậy cũng được, một lát nữa để Minh Nguyệt đưa bạc cho ngươi, lại viết một tờ văn tự. Về cái này có bản vẽ không, làm thế nào, viền làm sao..."
Chỉ nhìn hình dáng, liệu có thể học được không?
Thôi Như Anh lấy bản vẽ từ trong n·g·ự·c ra, "Cha ta dùng b·út than vẽ, ta mang về rồi."
Thôi Đại Sơn viết rất kỹ càng, nhiều kích thước cũng được ghi rõ, Lục Vân Trăn nhìn một chút, nàng là người ngoài ngành, có bản vẽ cũng không xem rõ được, mai đến xưởng mộc hỏi thử xem, chỗ nào còn không biết, lại nhờ Thôi Như Anh về nhà hỏi.
Xem mấy lần, Lục Vân Trăn liền cất bản vẽ đi, cười nói: "Cha ngươi cũng biết viết chữ cơ đấy."
Thôi Như Anh cười cười, sau đó phàn nàn: "Tam nương tử, người nói xem có kỳ lạ không, việc nào liên quan đến nghề mộc thì biết, những thứ khác lại không biết. Ta còn hỏi, lòng đỏ trứng Liên Dung và Mân Côi Đậu Sa đều viết được, chữ 'Sen' nhiều nét như vậy cũng viết được."
Trong mắt Lục Vân Trăn thoáng hiện ý cười, khuyên nhủ: "Nghe đạo có thứ tự, t·h·u·ậ·t nghiệp hữu chuyên c·ô·ng, tay nghề làm mộc không ai hơn được ông ấy. Cha ngươi cứ ngồi trông cửa hàng là tốt rồi, những c·ô·ng việc khác có thể mời chưởng quỹ đến xử lý." (*ý nói mỗi người một việc, giỏi việc gì làm việc nấy)
Có người cáng đáng, không bị nh·ậ·n k·h·i· ·d·ễ, nhưng rốt cuộc có làm hay không cũng không quan trọng.
Thôi Như Anh cũng cảm thấy có lý, "Chưởng quỹ cửa hàng nhà ta dù không sánh được Lục chưởng quỹ, nhưng cũng không tệ."
Thôi Đại Sơn không phải loại người không quản được còn hay xen vào chuyện người khác, ông ấy cũng lười quản, sợ quản không tốt lại thêm phiền phức cho gia đình.
Triệu chưởng quỹ không có ý x·ấ·u gì, mọi việc đều hỏi ý kiến nàng, như vậy là tốt rồi.
Lục Vân Trăn cười nói: "Ân, người phía dưới làm việc được, mình cũng thảnh thơi."
Thôi Như Anh nói chuyện một lát rồi rời khỏi phòng chính, đến tối, Hứa nương tử t·h·â·n thể mệt mỏi trở về.
Thôi Như Anh hào hứng nói: "Nương, cha ta làm hộp đựng bánh Tr·u·ng thu cho quán điểm tâm, tam nương tử xem xong, mua luôn cả hộp, trả tận năm lượng bạc đấy."
Năm lượng bạc, đó là gấp mười lần tiền c·ô·ng của Thôi Đại Sơn khi còn làm ở xưởng mộc, gần bằng cả một năm tiền c·ô·ng của ông ấy.
Đừng thấy Hứa nương tử bây giờ lương tháng, tiền thưởng không ít, cửa hàng trong nhà mỗi tháng k·i·ế·m được cũng không ít, nhưng đột nhiên nghe làm cái hộp mà được trả năm lượng bạc, Hứa nương tử vẫn không dám tin.
Hứa nương tử biết rõ, Thôi Đại Sơn tính tình thành thật, ở xưởng mộc làm được nhiều việc, việc cũng làm tốt, nhưng việc riêng lại không dám nhận nhiều, ông ấy không dám.
Có bản lĩnh, nhưng tính tình rụt rè, bây giờ thì khá hơn rồi.
Mệt nhọc cả ngày, nghe được tin này, vẻ mệt mỏi tr·ê·n mặt Hứa nương tử liền biến m·ấ·t, "Trả nhiều vậy sao!"
Thôi Như Anh cười nói: "Quán điểm tâm làm ăn được, làm hộp là chuyện dệt hoa tr·ê·n gấm, tam nương tử cũng bằng lòng đầu tư vào chuyện này, đoán chừng hộp còn có thể đem bán ở cửa hàng."
Tr·ê·n hộp vốn có hình trăng tròn, cũng không nhất thiết chỉ để đựng bánh Tr·u·ng thu, chỉ cần thay lớp đệm bên trong là được, sau này làm hình vuông cũng phù hợp, hoa văn tr·ê·n nắp không cần thay đổi.
Hứa nương tử khóe mắt lộ ra nếp nhăn vì cười, "Vậy thì tốt quá, cha ngươi chịu làm những việc này."
Thôi Như Anh nói: "Bây giờ cửa hàng trong nhà thuê người, không cần cha làm thêm nữa, ông ấy sáng sớm làm Bánh Bao, làm những việc này cũng tốt, vừa hay tích cóp thêm ít tiền, cuối năm đổi nhà."
Thôi Như Anh đã có dự định cho số tiền này, có thêm mấy lượng bạc, không chừng đến lúc đó lại có thêm lựa chọn.
Hứa nương tử không ngừng gật đầu, "Tốt, rất tốt, chờ làm nhiều rồi, đưa cho ta xem với."
Tháng này nàng tính tiền thưởng được ba lượng bạc, Tr·u·ng thu chắc chắn còn có quà cáp, không tính tiền cửa hàng k·i·ế·m được, cộng lại cũng được mấy lượng. Tháng trước cửa hàng lãi được gần bốn mươi lượng, nàng được chia năm lượng bạc, tính ra đã gần được một trăm lượng bạc ròng rồi.
Cũng thật nhanh.
"Điểm tâm..." Hứa nương tử nhìn con gái, vẫn là nuốt câu hỏi về tình hình kinh doanh của quán điểm tâm xuống, tam nương tử đã nói đó là để tích lũy đồ cưới cho con gái, bà không muốn động vào.
Hứa nương tử cũng sợ sau này Lục Vân Trăn mai mối cho con gái, nói được mối hôn sự tốt, nhưng tiền đồ cưới tích cóp lại bị trong nhà tiêu hết, sau này về nhà chồng không ngẩng đầu lên được.
Không cần hỏi nhiều, thế nào cũng là chuyện của khuê nữ và tam nương tử.
Thôi Như Anh nhìn Hứa nương tử, nói: "Quán điểm tâm kinh doanh thuận lợi, không biết tháng sau chia được bao nhiêu tiền."
Nàng đã nghĩ, nếu mua nhà, thiếu bao nhiêu tiền thì có thể mua cái nhà thích hợp hơn, vừa hay mình cũng có, có thể bỏ thêm vào.
Người một nhà so đo quá nhiều không tốt, mà Thôi gia cũng không có ai tham lam.
Còn có câu nói "một người đắc đạo gà c·h·ó cũng thăng t·h·i·ê·n", trong nhà con cháu đông, là như thế, có tiền thì giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu sau này Thôi Đại Lang bọn họ phát đạt, Thôi Như Anh cũng hi vọng các huynh trưởng có thể k·é·o mình th·e·o.
Nhưng cũng chỉ có thể là khi thiếu chút ít, Thôi Như Anh mới có thể bỏ thêm, nếu thiếu quá nhiều, thì thôi vậy.
Cứu cấp không cứu nghèo, nếu thật sự bỏ ra số tiền Thôi gia không k·i·ế·m được để mua nhà, thì cũng không dùng n·ổi.
Thôi Như Anh trong lòng đã quyết định, nhưng lúc này không nói với Hứa nương tử, chuyện chưa thành, vẫn là nên ít lời. Mà lại, cũng chưa đến lúc đó, thiếu mấy mươi lượng bạc, mình đột nhiên nói cho thêm vào, bọn họ lại cao hứng.
Bây giờ nói, nhỡ sau này, coi như đương nhiên thì làm sao.
Hứa nương tử thật sự cảm thấy cao hứng, không chỉ cao hứng, còn có một loại cảm giác thỏa mãn. Khuê nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, con trai cũng th·e·o ý bà mà đi học, dù không biết học hành thế nào, nhưng Thôi Đại Lang là người an phận, không giỏi nhất thì cũng không đến nỗi quá kém.
Giờ đến cả Thôi Đại Sơn cũng có việc riêng, có thể tự mình k·i·ế·m tiền.
Hứa nương tử cảm thấy cuộc s·ố·n·g khổ này đã hết, về sau đều là ngày tốt lành.
Nhị khuê nữ này của bà là người có phúc phần, đi th·e·o tam nương tử lo liệu chuyện cửa hàng, còn có thể giới thiệu việc cho cha nàng.
Hứa nương tử nói: "May mắn có con nha."
Thôi Như Anh: "Đây còn không phải là cha làm tốt, bằng không tam nương tử sao có thể dùng, nương cứ yên tâm chuyện trong nhà."
Thôi Như Anh còn nói với Hứa nương tử vài chuyện trong nhà, tỉ như Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng sắp thành Đại Hắc, Đại Hoàng, lại như Lục Nha đã biết ngồi, bây giờ còn ăn được cháo gạo và canh trứng gà, nàng còn làm chà bông, Lục Nha rất thích.
Còn có việc cửa hàng sắp bán thêm bánh bao chiên, toàn là những chuyện nhỏ nhặt không đâu...
Cái hộp gỗ này cũng không tệ, hoa văn trên nắp hai hộp không khác nhau lắm, còn thân hộp thì mỗi loại một vẻ.
Trước đó đã nói một cái giá năm lượng, nếu đã muốn cả hai, thì năm lượng e không thích hợp.
Thôi Như Anh khoát tay nói: "Tam nương tử, năm lượng bạc là đủ rồi. Nếu người cảm thấy cha ta làm tốt, sau này có việc gì, cứ tìm đến ông ấy."
Năm lượng bạc không ít, nếu sau này vẫn có việc, vậy khẳng định là phát triển lâu dài sẽ tốt hơn.
Coi như không xét đến chuyện lâu dài, thì vì Lục Vân Trăn đã chọn Thôi Đại Sơn, nàng cũng không thể "c·ô·ng phu sư t·ử ngoạm". (*mặc cả quá đáng)
Lục Vân Trăn cười cười, gật đầu nói: "Vậy cũng được, một lát nữa để Minh Nguyệt đưa bạc cho ngươi, lại viết một tờ văn tự. Về cái này có bản vẽ không, làm thế nào, viền làm sao..."
Chỉ nhìn hình dáng, liệu có thể học được không?
Thôi Như Anh lấy bản vẽ từ trong n·g·ự·c ra, "Cha ta dùng b·út than vẽ, ta mang về rồi."
Thôi Đại Sơn viết rất kỹ càng, nhiều kích thước cũng được ghi rõ, Lục Vân Trăn nhìn một chút, nàng là người ngoài ngành, có bản vẽ cũng không xem rõ được, mai đến xưởng mộc hỏi thử xem, chỗ nào còn không biết, lại nhờ Thôi Như Anh về nhà hỏi.
Xem mấy lần, Lục Vân Trăn liền cất bản vẽ đi, cười nói: "Cha ngươi cũng biết viết chữ cơ đấy."
Thôi Như Anh cười cười, sau đó phàn nàn: "Tam nương tử, người nói xem có kỳ lạ không, việc nào liên quan đến nghề mộc thì biết, những thứ khác lại không biết. Ta còn hỏi, lòng đỏ trứng Liên Dung và Mân Côi Đậu Sa đều viết được, chữ 'Sen' nhiều nét như vậy cũng viết được."
Trong mắt Lục Vân Trăn thoáng hiện ý cười, khuyên nhủ: "Nghe đạo có thứ tự, t·h·u·ậ·t nghiệp hữu chuyên c·ô·ng, tay nghề làm mộc không ai hơn được ông ấy. Cha ngươi cứ ngồi trông cửa hàng là tốt rồi, những c·ô·ng việc khác có thể mời chưởng quỹ đến xử lý." (*ý nói mỗi người một việc, giỏi việc gì làm việc nấy)
Có người cáng đáng, không bị nh·ậ·n k·h·i· ·d·ễ, nhưng rốt cuộc có làm hay không cũng không quan trọng.
Thôi Như Anh cũng cảm thấy có lý, "Chưởng quỹ cửa hàng nhà ta dù không sánh được Lục chưởng quỹ, nhưng cũng không tệ."
Thôi Đại Sơn không phải loại người không quản được còn hay xen vào chuyện người khác, ông ấy cũng lười quản, sợ quản không tốt lại thêm phiền phức cho gia đình.
Triệu chưởng quỹ không có ý x·ấ·u gì, mọi việc đều hỏi ý kiến nàng, như vậy là tốt rồi.
Lục Vân Trăn cười nói: "Ân, người phía dưới làm việc được, mình cũng thảnh thơi."
Thôi Như Anh nói chuyện một lát rồi rời khỏi phòng chính, đến tối, Hứa nương tử t·h·â·n thể mệt mỏi trở về.
Thôi Như Anh hào hứng nói: "Nương, cha ta làm hộp đựng bánh Tr·u·ng thu cho quán điểm tâm, tam nương tử xem xong, mua luôn cả hộp, trả tận năm lượng bạc đấy."
Năm lượng bạc, đó là gấp mười lần tiền c·ô·ng của Thôi Đại Sơn khi còn làm ở xưởng mộc, gần bằng cả một năm tiền c·ô·ng của ông ấy.
Đừng thấy Hứa nương tử bây giờ lương tháng, tiền thưởng không ít, cửa hàng trong nhà mỗi tháng k·i·ế·m được cũng không ít, nhưng đột nhiên nghe làm cái hộp mà được trả năm lượng bạc, Hứa nương tử vẫn không dám tin.
Hứa nương tử biết rõ, Thôi Đại Sơn tính tình thành thật, ở xưởng mộc làm được nhiều việc, việc cũng làm tốt, nhưng việc riêng lại không dám nhận nhiều, ông ấy không dám.
Có bản lĩnh, nhưng tính tình rụt rè, bây giờ thì khá hơn rồi.
Mệt nhọc cả ngày, nghe được tin này, vẻ mệt mỏi tr·ê·n mặt Hứa nương tử liền biến m·ấ·t, "Trả nhiều vậy sao!"
Thôi Như Anh cười nói: "Quán điểm tâm làm ăn được, làm hộp là chuyện dệt hoa tr·ê·n gấm, tam nương tử cũng bằng lòng đầu tư vào chuyện này, đoán chừng hộp còn có thể đem bán ở cửa hàng."
Tr·ê·n hộp vốn có hình trăng tròn, cũng không nhất thiết chỉ để đựng bánh Tr·u·ng thu, chỉ cần thay lớp đệm bên trong là được, sau này làm hình vuông cũng phù hợp, hoa văn tr·ê·n nắp không cần thay đổi.
Hứa nương tử khóe mắt lộ ra nếp nhăn vì cười, "Vậy thì tốt quá, cha ngươi chịu làm những việc này."
Thôi Như Anh nói: "Bây giờ cửa hàng trong nhà thuê người, không cần cha làm thêm nữa, ông ấy sáng sớm làm Bánh Bao, làm những việc này cũng tốt, vừa hay tích cóp thêm ít tiền, cuối năm đổi nhà."
Thôi Như Anh đã có dự định cho số tiền này, có thêm mấy lượng bạc, không chừng đến lúc đó lại có thêm lựa chọn.
Hứa nương tử không ngừng gật đầu, "Tốt, rất tốt, chờ làm nhiều rồi, đưa cho ta xem với."
Tháng này nàng tính tiền thưởng được ba lượng bạc, Tr·u·ng thu chắc chắn còn có quà cáp, không tính tiền cửa hàng k·i·ế·m được, cộng lại cũng được mấy lượng. Tháng trước cửa hàng lãi được gần bốn mươi lượng, nàng được chia năm lượng bạc, tính ra đã gần được một trăm lượng bạc ròng rồi.
Cũng thật nhanh.
"Điểm tâm..." Hứa nương tử nhìn con gái, vẫn là nuốt câu hỏi về tình hình kinh doanh của quán điểm tâm xuống, tam nương tử đã nói đó là để tích lũy đồ cưới cho con gái, bà không muốn động vào.
Hứa nương tử cũng sợ sau này Lục Vân Trăn mai mối cho con gái, nói được mối hôn sự tốt, nhưng tiền đồ cưới tích cóp lại bị trong nhà tiêu hết, sau này về nhà chồng không ngẩng đầu lên được.
Không cần hỏi nhiều, thế nào cũng là chuyện của khuê nữ và tam nương tử.
Thôi Như Anh nhìn Hứa nương tử, nói: "Quán điểm tâm kinh doanh thuận lợi, không biết tháng sau chia được bao nhiêu tiền."
Nàng đã nghĩ, nếu mua nhà, thiếu bao nhiêu tiền thì có thể mua cái nhà thích hợp hơn, vừa hay mình cũng có, có thể bỏ thêm vào.
Người một nhà so đo quá nhiều không tốt, mà Thôi gia cũng không có ai tham lam.
Còn có câu nói "một người đắc đạo gà c·h·ó cũng thăng t·h·i·ê·n", trong nhà con cháu đông, là như thế, có tiền thì giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu sau này Thôi Đại Lang bọn họ phát đạt, Thôi Như Anh cũng hi vọng các huynh trưởng có thể k·é·o mình th·e·o.
Nhưng cũng chỉ có thể là khi thiếu chút ít, Thôi Như Anh mới có thể bỏ thêm, nếu thiếu quá nhiều, thì thôi vậy.
Cứu cấp không cứu nghèo, nếu thật sự bỏ ra số tiền Thôi gia không k·i·ế·m được để mua nhà, thì cũng không dùng n·ổi.
Thôi Như Anh trong lòng đã quyết định, nhưng lúc này không nói với Hứa nương tử, chuyện chưa thành, vẫn là nên ít lời. Mà lại, cũng chưa đến lúc đó, thiếu mấy mươi lượng bạc, mình đột nhiên nói cho thêm vào, bọn họ lại cao hứng.
Bây giờ nói, nhỡ sau này, coi như đương nhiên thì làm sao.
Hứa nương tử thật sự cảm thấy cao hứng, không chỉ cao hứng, còn có một loại cảm giác thỏa mãn. Khuê nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, con trai cũng th·e·o ý bà mà đi học, dù không biết học hành thế nào, nhưng Thôi Đại Lang là người an phận, không giỏi nhất thì cũng không đến nỗi quá kém.
Giờ đến cả Thôi Đại Sơn cũng có việc riêng, có thể tự mình k·i·ế·m tiền.
Hứa nương tử cảm thấy cuộc s·ố·n·g khổ này đã hết, về sau đều là ngày tốt lành.
Nhị khuê nữ này của bà là người có phúc phần, đi th·e·o tam nương tử lo liệu chuyện cửa hàng, còn có thể giới thiệu việc cho cha nàng.
Hứa nương tử nói: "May mắn có con nha."
Thôi Như Anh: "Đây còn không phải là cha làm tốt, bằng không tam nương tử sao có thể dùng, nương cứ yên tâm chuyện trong nhà."
Thôi Như Anh còn nói với Hứa nương tử vài chuyện trong nhà, tỉ như Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng sắp thành Đại Hắc, Đại Hoàng, lại như Lục Nha đã biết ngồi, bây giờ còn ăn được cháo gạo và canh trứng gà, nàng còn làm chà bông, Lục Nha rất thích.
Còn có việc cửa hàng sắp bán thêm bánh bao chiên, toàn là những chuyện nhỏ nhặt không đâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận