Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày

Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 02: An Định Hầu phủ (length: 12748)

Thôi Như Anh cũng không hoàn toàn là vì lười biếng mới muốn đi cùng.
Làm nhũ mẫu không phải chỉ cần mối lái là vạn vô nhất thất, Hứa nương tử mặc dù trước kia từng làm nhũ mẫu, nhưng mà ở kinh thành nhiều người như vậy, gia đình đại hộ chọn nhũ mẫu tự nhiên là ngàn chọn vạn tuyển, nửa điểm qua loa cũng không được.
Hai lần trước vẫn là ở phủ Bá tước, lần này đến Hầu phủ, Hứa nương tử cũng không biết có thể thành công hay không.
Một đứa trẻ con, làm loạn cái gì.
Hứa nương tử nói: "Đây chính là chuyện đứng đắn, con đi làm loạn cái gì."
Hứa nương tử cho rằng Thôi Như Anh muốn đi là vì muốn xem Hầu phủ như thế nào, thể diện của nhà quyền quý, đã từng đến phủ Bá tước làm nhũ mẫu, cao trạch đại viện kia, lần đầu thấy nàng đã trợn tròn mắt.
Nhưng mà đây là đại sự, ngày thường có thể chiều chuộng một chút, nhưng thời điểm này cũng không thể để đứa bé làm ẩu.
Thôi Như Anh nhấp một hớp cháo loãng, nói: "Nương, con đi sao lại là làm loạn? Người nghĩ xem, người đến Hầu phủ, đó là nhà quyền quý, người ta khẳng định cái gì cũng xét nét. Làm nhũ mẫu không phải mỗi ngày đều phải chăm nom đứa bé sao, cho nên người ta khẳng định phải xem phẩm tính của nhũ mẫu.
Người nuôi dạy con tốt như vậy, người ta nếu như nhìn thấy con cũng có thể an tâm, không phải sao."
Hứa nương tử nghe xong ngây ra, Tam Nha hoàn toàn chính xác là ăn nói tốt hơn Nhị Nha, Lưu tỷ hôm nay đến còn khen hai câu, nói Tam Nha hiếm khi nhận người lạ, hoạt bát.
Nhị Nha thì thành thật, gặp người ngoài cũng không thích nói chuyện.
Đại Lang ngẫu nhiên còn có lúc ngượng ngùng, nhưng Tam Nha xưa nay không hề như vậy.
Hai vợ chồng bọn họ đều là người thành thật, không giỏi ăn nói, nhưng Tam Nha lần nào cũng có thể dỗ người khác rất cao hứng.
Hứa nương tử kỳ thật cũng thích nghe những lời hay.
Dáng dấp thật xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, có thể đi đến Hầu phủ, Hứa nương tử vẫn là sợ nàng gây thêm phiền phức.
Hứa nương tử ngoài miệng hùa theo, "Để sau rồi nói, mau ăn cơm đi, không ăn sẽ nguội mất."
Thôi Như Anh còn muốn khuyên nhủ thêm, dù sao nàng không muốn ở nhà trông trẻ, trông trẻ có rất nhiều việc, cho ăn cơm, dỗ khóc, còn phải giặt tã.
Tìm cách là một chuyện, cơm vẫn phải ăn.
Bữa tối có một nồi cháo loãng lớn, Hứa nương tử uống canh gà mới hầm, nhiều đứa bé như vậy, cũng không nỡ để mình ở đó uống.
Mỗi người gắp cho một miếng thịt nhỏ.
Thôi Đại Sơn không muốn, Thôi Đại Lang cũng không muốn, hai đứa nhỏ chỉ biết mùi thịt, nguyên lành nuốt vào, Thôi Nhị Nha cũng muốn giống Thôi Như Anh, nói một câu dễ nghe sau đó đem thịt ăn, có thể lại đem thịt gắp trả lại cho Hứa nương tử, "Nương, người ăn đi."
Thôi Như Anh cúi đầu ăn xong, hướng Hứa nương tử cười cười, "Nương, thịt này ăn ngon thật, chờ nương đến Hầu phủ, chúng ta liền có thể mỗi ngày ăn thịt, Lục Nha cũng có thể lớn nhanh hơn."
Nhà khác cảm thấy đứa bé mỗi ngày muốn ăn thịt là thèm, có thể Thôi Như Anh là vì trong nhà suy nghĩ, lại là vì muội muội, Hứa nương tử cũng không nói ra lời trách cứ.
Nhìn một đám đứa bé, Hứa nương tử hoàn toàn chính xác cảm thấy, Tam Nha hoàn toàn chính xác hào phóng hơn, không sợ người lạ, bộ dáng ăn cơm cũng dễ nhìn.
Nhìn Tứ Lang, Ngũ Lang ăn đầy cả miệng.
Nhũ mẫu không tính là hạ nhân, ở phủ Bá tước một tháng còn có hai lượng bạc, chăm sóc tốt còn có tiền thưởng, nuôi nấng một năm rưỡi cũng không cần người, Hầu phủ cho bạc chỉ có hơn chứ không kém.
Cách ngày tam nương tử của Hầu phủ lâm bồn còn hơn một tháng, bình thường gia đình quyền quý sẽ mời hai nhũ mẫu, Lưu Thẩm Nhi nói đã định ra một người.
Gần đây cũng có người sinh con, mặc dù có người giật dây, nhưng không phải là không có khả năng.
Hứa nương tử ở cữ tính đến hôm nay là 28 ngày, sáng mai là 29 ngày, đi ra ngoài cũng không ngại.
Nhưng rốt cuộc có nên mang theo Thôi Như Anh hay không, Hứa nương tử trước khi ngủ vẫn chưa nghĩ ra.
Thôi Như Anh lúc này không nghe cha mẹ nói chuyện, nàng sợ sáng mai Hứa nương tử trực tiếp rời đi, vậy thì xong.
Chăn vừa đắp, đã sớm ngủ rồi.
Mặt trăng lên rồi lặn, sắc trời tối sầm, chân trời vừa lộ ra màu trắng bạc, trong ngõ nhỏ rất nhiều nhà còn chưa dậy, nhưng ống khói nhà họ Thôi đã bốc khói.
Thôi Đại Sơn đốt một nồi nước nóng lớn, cho Hứa nương tử đánh vào, hòa thêm nước lạnh, nhiệt độ nước vừa phải, "Nương tử, xong rồi."
Gia đình quyền quý cái gì cũng coi trọng, Hứa nương tử gội đầu, lau người sạch sẽ, thay một bộ y phục sạch sẽ, chẳng qua là mới sinh đứa bé, vóc người so với ban đầu đã béo ra, mặc có chút chật.
Rửa mặt xong, Hứa nương tử uống mấy ngụm canh gà, xem xét lại, không biết từ lúc nào Thôi Như Anh đã mặc quần áo tử tế.
Lúc này mới là giờ nào.
Thôi Như Anh tuổi còn nhỏ, thường ngày hay dùng dây đỏ tết hai búi tóc, nhưng hôm nay nàng đem dây đỏ tết cùng với tóc, nhìn cũng có cảm giác mới mẻ. Y phục chỉnh tề, thường ngày đã thích sạch sẽ, mặc dù có miếng vá, có thể lộ ra vẻ đàng hoàng.
Mặt mày thường ngày đã đẹp, đôi mắt giống Thôi Đại Sơn, làn da trắng nõn giống Hứa nương tử, như búp bê trong tranh tết.
Nhìn đã thấy đáng yêu.
Thôi Như Anh nói: "Nương, người cho con đi cùng đi, xa như vậy, con còn có thể giúp người xách đồ."
Thành Nam đều là người nghèo, người có tiền đều ở thành Bắc.
Hứa nương tử không nỡ ngồi xe, tự nhiên là phải đi bộ.
Thôi Đại Sơn nói: "Nàng cứ để nó đi theo đi, cùng lắm thì chờ ở cửa."
Hứa nương tử nới lỏng miệng, "Đi thôi."
Thôi Như Anh cười một tiếng, "Cha mẹ, hai người thật tốt!"
Ra ngoài sớm, Hứa nương tử liền uống canh gà, ăn đùi gà, chia cho Thôi Như Anh cùng một chỗ thịt, Thôi Đại Sơn lại từ trong lò lấy ra hai củ khoai nướng.
Bên ngoài không có đen, còn bốc hơi nóng, mật dầu đã chảy ra khỏi vỏ khoai lang.
Thôi Như Anh reo hò nói: "Con một củ, nương một củ!"
Hứa nương tử cười cười, sờ sờ đầu Thôi Như Anh, "Đi thôi."
Chưa từng đi qua Hầu phủ, đến lúc đó còn phải hỏi thăm đường phố ở đâu, Hứa nương tử uống canh gà, cũng không đói, nhưng Thôi Như Anh không có ăn.
Đói vẫn có chút đói, nhưng nàng nói, "Nương, khoai lang con dùng giấy dầu bọc lại, cầm có thể ấm tay. Nếu là không được chọn, chúng ta còn có hai củ khoai nướng trở về, trên đường ăn."
Hứa nương tử ban đầu trong lòng còn khẩn trương, nghe những lời này lại bật cười, "Đi thôi."
Tháng ba, mới đầu xuân, sáng sớm vẫn còn lạnh.
Hứa nương tử không thể chịu hàn khí, có củ khoai nướng rất tốt.
Lúc này trời vừa sáng, một lớn một nhỏ hướng thành Bắc đi, thành Nam náo nhiệt, lúc này đã có người bày hàng bán điểm tâm, từng sạp hàng nhỏ, sữa đậu nành, quẩy bốc hơi nóng, trong lồng hấp bánh bao thịt tròn vo, mì Dương Xuân, bánh nướng, bánh bột, ôm lấy con sâu thèm ăn trong bụng Thôi Như Anh.
Nàng nghĩ, tự mình làm càng ngon hơn, có tiền cái gì cũng có thể làm.
Từ thành Nam đến thành Bắc, có hơn mười dặm, Hứa nương tử vốn cho rằng Thôi Như Anh sẽ kêu mệt, nhưng đi đến thành Bắc, cũng không nghe con gái thốt ra một tiếng.
Ngày thường rất hay làm nũng, hôm nay lại khác.
Đến thành Bắc, lại không biết An Định Hầu phủ ở đâu.
Thôi Như Anh nói: "Nương, con đi hỏi thăm."
Hứa nương tử không cự tuyệt, Thôi Như Anh chưa từng đến đây, so với thành Nam, người ít hơn không ít, đường phố cũng rộng hơn, từng tòa nhà như có thể ăn thịt người, cửa ra vào sư tử nhà nào cũng lớn hơn nhà khác, trước các cổng nhà đều có gã sai vặt quét dọn.
Thôi Như Anh tìm một người trông có vẻ hiền lành, "Tiểu ca, có biết An Định Hầu phủ đi như thế nào không?"
Tiểu Tư nhìn Thôi Như Anh, "Phía sau, ở con phố kia, nhà thứ hai."
Thôi Như Anh: "Cảm tạ tiểu ca!"
Thôi Như Anh trở về nói với Hứa nương tử: "Nương, không xa, ở phía sau phố kia, nhà thứ hai chính là."
Hứa nương tử nghĩ, mặc kệ vì sao, mang theo con gái tới vẫn là tốt, thuận tiện bớt việc, nhỏ như vậy cái gì cũng làm thỏa đáng.
Mặc dù ở phía sau phố, có thể một con đường rộng, không giống ở thành Nam nhà nọ sát nhà kia, đi qua cũng mất một khắc đồng hồ (15 phút).
Hứa nương tử có chút khẩn trương, Thôi Như Anh bảo Hứa nương tử xoay người, "Nương, người thấp xuống một chút."
Hứa nương tử không hiểu ra sao, chống hông: "Sao vậy con?"
Thôi Như Anh sửa sang lại vạt áo cho nàng, "Được rồi."
Hứa nương tử điểm điểm mũi Thôi Như Anh, "Đi thôi, chúng ta đi vào."
Thôi Như Anh: "Để con đi hỏi!"
Nhà nào cũng có người gác cổng, Thôi Như Anh nhận biết chữ trên biển, có thể lại không nên nhận biết, liền giòn giã hỏi người gác cổng: "Tiểu ca, chúng ta là người nhà họ Thôi ở thành Nam, đây có phải là An Định Hầu phủ không?"
Đi ra ngoài, nhất là đến nhà quyền quý, trước hết phải tự giới thiệu.
Gã sai vặt nói: "Phải, tiểu nương tử tìm ai?"
Thôi Như Anh nói: "Chúng ta tìm tam nương tử trong phủ, tam nương tử sắp lâm bồn, đang tìm nhũ mẫu cho tiểu công tử, mẹ ta muốn đến thử xem."
Nói tiểu công tử tổng sẽ không sai.
Gã sai vặt nói: "Mời hai vị chờ một lát, ta đi vào thông báo."
Hứa nương tử nhìn Thôi Như Anh, cổng Hầu phủ so với phủ Bá tước còn lớn hơn, khí thế hơn, cũng không biết lần này có thể thành công hay không, đợi một hồi lâu, gã sai vặt đến nói với hai người: "Tam nương tử nhà chúng ta mời hai vị vào."
An Định Hầu phủ sân vườn rộng lớn, đầu xuân sáng sớm, gã sai vặt, nha hoàn quét dọn sân vườn, cũng có thể thấy mấy cành xuân sắc.
Đi cùng gã sai vặt này về phía trước, Hứa nương tử ban đầu sợ Thôi Như Anh nhìn ngang nhìn dọc, lung tung nhìn, nhưng nàng nhìn không chớp mắt, so với bất cứ ai đều quy củ.
Cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng đến một viện bên ngoài, nhìn sân còn to hơn cả nhà họ Thôi.
Đứng ở cửa chờ thông báo, không lâu sau, một nha hoàn mặc xiêm y màu xanh lục đi ra, "Tam nương tử nhà chúng ta mời hai vị vào."
Hứa nương tử đáp một tiếng, mặc dù không thể nhìn thêm, có thể con mắt vẫn có thể trông thấy rất nhiều thứ.
Một nha hoàn ăn mặc đều chỉnh tề, Hầu phủ so với phủ Bá tước càng giàu có, sang trọng hơn.
Vào phòng, Hứa nương tử cúi đầu, học theo dáng vẻ trước kia từng thấy hành lễ, "Xin chào tam nương tử."
Thôi Như Anh nhìn lướt qua, liền cúi đầu.
An Định Hầu phủ Lục Tam Nương tử còn một tháng nữa là lâm bồn, nàng ngồi trên ghế bành, người trông không béo, mang theo vẻ hiền từ của người mẹ, bụng tròn vo.
Tóc búi thành một búi, phía trên là áo ngực màu quế đỏ, phía dưới là váy trăm nếp màu phấn đào, bởi vì bụng lớn, còn đi giày vải đế bồi màu đỏ táo, phía trên thêu rất nhiều, nhưng Thôi Như Anh chỉ thoáng nhìn qua, cũng không thấy rõ là hoa gì.
Thôi Như Anh nói: "Xin chào tam nương tử."
Lục Tam Nương tử thấy vậy cười cười, tiểu cô nương này thật đáng yêu.
Lục Tam Nương tử đã tìm được một nhũ mẫu, người thứ hai đã xem mấy người nhưng không thích hợp, sau đó chị dâu bên nhà mẹ đẻ hỏi han, nói có một người phù hợp, nàng liền muốn xem thử.
Từ trên xuống dưới nhà họ Thôi đều đã hỏi thăm rõ ràng, Hứa nương tử này từng làm nhũ mẫu hơn một năm ở Vĩnh Khang Bá phủ, nói tính tình thành thật chất phác, nhưng mà tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Xem bộ dáng là thành thật, không thích nói chuyện. Giống như vừa sinh sản, nhìn y phục sạch sẽ, ăn mặc cũng chỉnh tề. Hứa nương tử nhìn có vẻ khẩn trương, hai tay nắm chặt, không ngừng xoay, nhìn móng tay cũng sạch sẽ.
Còn có tiểu cô nương này... Nhìn thật đáng yêu.
Lục Tam Nương tử hỏi: "Tiểu cô nương, con là?"
Thôi Như Anh nói: "Thưa tam nương tử, đây là mẹ con, con là con gái của người. Mẹ con đến đây, đường quá xa, con giúp người cầm một vài thứ."
Lục Tam Nương tử cảm thấy đứa nhỏ này thú vị, nàng là lần đầu sinh, cho nên rất thận trọng, chọn nhũ mẫu cũng phải chọn lựa tỉ mỉ. Đứa bé như thế, so với người lớn nói chuyện còn đáng tin hơn.
Đều nói trẻ con không biết nói dối, Lục Tam Nương tử không hỏi Hứa nương tử, mà lại hỏi Thôi Như Anh, "Con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Thôi Như Anh đáp: "Con năm nay bảy tuổi."
Lục Tam Nương tử: "Trong nhà có mấy người?"
"Trong nhà có tất cả tám người, cha mẹ hai người, một huynh trưởng, một tỷ tỷ, hai đệ đệ và một muội muội."
Lục Tam Nương tử nói: "Con có biết mẹ con hôm nay đến vì cái gì không?"
Thôi Như Anh nói: "Đương nhiên là biết rồi, người nhà con nhiều, cha mẹ lại không nỡ hà khắc với ai, cho nên cần bạc. Mẹ con đến Hầu phủ cho tiểu công tử bú sữa, có nhiều bạc muội muội có thể ăn no, những người khác cũng có thể ăn được một chút."
Hứa nương tử khẩn trương nhìn Lục Tam Nương tử, thấy Lục Tam Nương tử cười cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận