Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày

Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 22: Bị đuổi ra phủ (1) (length: 7522)

Trần nương tử nghe xong, khóc cũng không màng, chỉ vào Thôi Như Anh nói: "Thôi tiểu nương tử, ngươi không chỉ nói hươu nói vượn, còn ác độc lắm, loại sự tình này mà cũng dám tùy tiện dựng chuyện. Ta làm nhũ mẫu nhiều năm như vậy, lẽ nào còn không biết, đã ra ngoài làm việc thì vạn lần không thể trở về nhà cho con mình bú, như vậy sẽ không chiếu cố tốt tiểu công tử.
Ta mỗi lần về nhà đều nói rõ ràng với Lý ma ma, là không yên lòng trong nhà, sao có thể trở về cho con bú. Thôi tiểu nương tử nếu không tin, cứ việc tới mà xem, nữ nhi đáng thương của ta, mỗi ngày đều ăn cháo, gầy yếu không chịu nổi, nếu ta có trở về cho nó bú dù chỉ một lần, ta liền bị thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành! Tam nương tử, cầu người làm chủ cho ta!"
Trần nương tử hốc mắt đỏ bừng, giơ ngón tay lên trời thề, Lục Vân Trăn trong lòng có chút lay động, nếu thật sự như lời Trần nương tử nói, vậy thật là hiểu lầm.
Việc làm nhũ mẫu thay phiên nhau là để tránh cho mọi người quá mệt mỏi, khó lòng chiếu cố tốt đứa bé, chứ không phải để thuận tiện về nhà cho con mình bú, dù sao mỗi tháng ba lượng bạc, thêm tiền thưởng cũng không ít, làm tốt mỗi tháng có thể cầm đến năm sáu lượng.
Ngoài ra, phủ thượng ăn dùng cũng là hàng nhất đẳng, tuy rằng mọi việc đều xoay quanh đứa bé, nhưng trẻ con nhất là khi còn bé, hơn nửa thời gian đều là ngủ, thời gian thực sự cần để mắt trông nom không tính là nhiều, trừ việc phải luôn luôn nhìn, còn lại đều là việc vặt.
Đến nhà đại hộ làm nhũ mẫu thật sự là công việc nhẹ nhàng lại bớt lo, quan trọng nhất chính là được nhiều bạc.
Nếu đã không tận tâm, sao xứng đáng với số bạc lớn này.
Cho nên, tuy rằng không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng nếu đã chọn làm nhũ mẫu, liền phải buông tha cho con mình, nên Hứa nương tử mới sai người mang Lục Nha đi bú sữa.
Nếu không, vừa cho con mình bú, thân thể vừa dựa vào trong phủ, bạc lại vẫn cứ cầm, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Trần nương tử thống mạ Thôi Như Anh: "Tam nương tử, người xem nàng ta an cái tâm gì! Khẳng định là Hứa nương tử nói, ta hảo tâm vì nàng, mới thay nàng trông nom ban đêm, nàng lại vu oan hãm hại ta như vậy, con gái nhỏ của ta ở nhà yếu ớt không chịu nổi, cả ngày khóc nỉ non không thôi a, mỗi lần ta trở về, tâm can đều quặn thắt khó chịu. Tam nương tử, ta là thực sự không yên lòng, mới trở về nhìn xem, nhưng ta ghi nhớ làm nhũ mẫu nên làm cái gì, chưa từng cho con bú qua."
Trần nương tử than thở khóc lóc, vô cùng đáng thương.
Thôi Như Anh đứng ở một bên, rõ ràng mới mấy tuổi, ngược lại rõ ràng lộ ra mấy phần hùng hổ dọa người.
Lục Vân Trăn nói: "Cẩm Nguyệt, ngươi đỡ Trần nương tử đứng lên trước đã. Trần nương tử, trẻ con đồng ngôn vô kỵ, nói chuyện mà thôi, ngươi đừng để bụng..."
Nếu thật sự như lời Trần nương tử, Lục Vân Trăn chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Dù sao trễ cũng là sự thật, ngày sau cứ thế mà thay phiên, cũng là để Hứa nương tử đỡ vất vả.
Thôi Như Anh thấy sự việc đến nước này, liền chặn lại nói: "Tam nương tử, xin hãy nghe ta nói hết."
Nàng quay đầu nhìn về phía Trần nương tử, "Ta khi nào nói ngươi về nhà là để cho con gái mình bú, nếu là cho con gái bú, ta còn thấy đó là lẽ thường tình, dù sao tấm lòng của người mẹ yêu con, ai ai cũng biết. Mẹ ta cũng gần như lo lắng cho muội muội ta như vậy, ban ngày coi như có cho bú một hai lần, ai lại so đo làm gì. Chỉ tại ngươi nuôi không phải con gái, ta mới phát giác được ngươi làm người ta căm thù đến tận xương tủy. Vì sinh con gái mới đến làm nhũ mẫu, cầm bạc, khinh khi mẹ ta, chỉ vì con trai của ngươi."
Thôi Như Anh mím môi nói: "Tam nương tử có chỗ không biết, Trần nương tử làm nhũ mẫu mấy năm, cũng coi như tận tâm tận lực, nhưng đó là trước kia thôi. Trần nương tử này đẻ con là con gái, đến lần mang thai sau, không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cuộc cũng sinh được con trai, nghĩ đến lần kia cũng không ra ngoài làm nhũ mẫu nữa, toàn tâm toàn ý chiếu cố con cái nhà mình. Có khéo hay không, con trai của nàng ta với con gái chỉ kém nhau không đầy một tuổi, đến nay vẫn chưa dứt sữa."
"Hai ngày trước, ta về nhà bán bánh bao, trùng hợp đi ngang qua thành đông, cũng gặp người nhà của Trần nương tử, đúng như Trần nương tử nói, con gái nàng ta tiếng khóc không dứt, rất là thảm thiết. Có điều, con trai của nàng béo tốt không nói, trên tay còn đeo vòng tay bạc. Rốt cuộc là nhớ con gái, hay là không nỡ con trai, bản thân Trần nương tử trong lòng tự rõ, không cần ta phải nói nhiều."
Trần nương tử thề, hoàn toàn chính xác không có cho con gái mình bú, nhưng vì con gái làm cái gì?
Thôi Như Anh nói xong, trong lòng thở dài, nàng vốn không muốn nói, có thể trời xui đất khiến đến nước này, nàng nếu không nói, coi như mẹ nàng không có chuyện gì, Trần nương tử tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế, đuổi nàng ra khỏi nơi này.
Đi thì không nói làm gì, nhưng nếu để Hứa nương tử một mình ở lại đây, Thôi Như Anh không yên lòng.
Nói nữa, sai cũng không phải là nàng, dựa vào cái gì nàng phải đi.
Trần nương tử ngửa đầu nhìn Thôi Như Anh, trong lòng căng thẳng, vội vàng nói với Lục Vân Trăn: "Tam nương tử, nàng... Nàng nói bậy! Tam nương tử nhất định không thể tin lời của một đứa trẻ miệng còn hôi sữa a tam nương tử!"
Lục Vân Trăn nghe những lời này, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa uất ức.
Kỳ thật Trần nương tử trở về cho con bú, Lý ma ma biết, Lục Vân Trăn đại khái cũng rõ ràng mấy phần, cho bú một hai lần cũng không ảnh hưởng toàn cục, có thể người vì con trai mà bỏ mặc con gái, Lục Vân Trăn làm sao có thể tin tưởng, Trần nương tử sẽ không vì con trai mình mà bỏ mặc Chương ca nhi.
Ăn ngon uống sướng còn cho tiền tháng, tuyệt đối không thể nuôi dưỡng ra một kẻ lòng lang dạ sói.
Vả lại, đây là đại phòng giật dây tìm người đến, Lục Vân Trăn vốn dùng đã không yên lòng.
Lục Vân Trăn ngồi ở vị trí cao, khẽ cúi đầu nhìn xuống Trần nương tử, dưới tình thế cấp bách, Trần nương tử quên cả khóc, "Tam nương tử tuyệt đối đừng tin, những ngày qua ta tận tâm tận lực, sao có thể làm ra những chuyện hồ đồ đó a, nhất định là Hứa nương tử căm hận ta, mới..."
Lục Vân Trăn ôn hòa cười một tiếng, "Lý ma ma, ngươi đi thành đông hỏi thăm một chút, hỏi thăm rõ ràng rồi trở về."
Lục Vân Trăn bảo Cẩm Nguyệt đỡ Trần nương tử đứng lên, trấn an nói: "Ngươi yên tâm, ta đã sai người đi thành đông nghe ngóng, nếu là hiểu lầm, nhất định sẽ trả lại cho ngươi sự trong sạch."
Thân thể Trần nương tử có chút run rẩy, vốn một buổi tối không chợp mắt, thân thể đã không chịu nổi, lúc này trong lòng lại khẩn trương, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
Đi đứng mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã ngồi xuống đất, cũng may Cẩm Nguyệt ở ngay bên cạnh, kịp thời đỡ lấy.
Cẩm Nguyệt nói: "Trần nương tử cẩn thận một chút."
Nha hoàn ở Yên Quy đường, không nói là đã gặp qua vô số người, có thể nói là rất giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, ước đoán tâm ý của chủ tử, chỉ nhìn sắc mặt Trần nương tử, sao có thể không biết trong lòng nàng ta có quỷ.
Lục Vân Trăn cũng nhìn ra, mới vừa rồi còn nói chắc như đinh đóng cột, giờ thì mồ hôi túa ra đầy đầu, rõ ràng là chột dạ.
Tuy nhiên chưa có kết luận cuối cùng, Lục Vân Trăn không muốn vạch mặt ngay bây giờ, đành lựa lời ngon ngọt mà nói.
Tay Trần nương tử đang run lên, lúc này tất nhiên là không thể để nàng trở về thông báo, chỉ mong bà bà ở nhà có thể thông minh cơ trí, nếu có thể vượt qua, nàng nhất định sẽ đuổi mẹ con Hứa nương tử đi.
Nhưng nếu không qua được, một khi rời khỏi An Định Hầu phủ, nàng về sau còn có thể làm nhũ mẫu sao.
Nghĩ tới đây, Trần nương tử mồ hôi lạnh túa ra như tắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận