Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày

Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 53: Chương 53: Thuyết phục: Nuôi gia đình ngày thứ năm mươi ba (1) (length: 7761)

Người nhà họ Thôi đều biết xương cốt cũng có thể ăn, bằng không thì Tứ Lang đã không nhai.
Lúc trước, xương cốt đều là khi mua thịt được lão bản cho kèm cùng xương ống lớn, có thể giữ lại để nấu canh, luộc đồ ăn. Canh xương hầm uống vào cũng thơm, ninh chín xương ống lớn, trên đầu có một lớp thịt rất mỏng, đem xương cốt gặm đến trần trụi, lại chia đôi ra, có thể đào tủy bên trong để ăn.
Khi đó, Hứa nương tử ở cữ, mua thịt heo lúc nào cũng có xương ống lớn, đám nhỏ trong nhà thích nhất.
Cho nên Tứ Lang mới có thể nói là tiện đường cắn một cái nếm thử, không ngờ vừa cắn lại có thể cắn được, còn có thể cắn nát, vụn xương liền nuốt, ăn xong thật sự là dư vị vô tận.
Hắn liếm liếm môi, nói: "Tam tỷ à, xương cốt này đều mềm nhũn, có thể ăn, xương cốt ăn cũng ngon!"
Thôi Như Anh nhìn hắn ăn là khẩu vị thịt kho tàu, bèn nói: "Đệ nếm thử dấm đường đi, thịt kho tàu thơm, nhưng dấm đường tư vị tốt, là chua ngọt."
Thôi gia là không làm đồ ăn ngọt, trước lúc có tương bánh bao thịt, cũng không biết trong thức ăn còn có thể bỏ đường.
Đường Kim Quý bình thường không nỡ ăn.
Muối, dấm, đường đều là gia vị, đồ ăn ngọt càng thơm càng đưa cơm, nước canh chan vào canh cũng ngon.
Thôi Như Anh nếm một miếng sườn, mềm nát không nói, trong thịt còn mang theo mùi thơm độc đáo của xương sườn. Nhưng mà, ăn sườn nàng vẫn là thích gặm xương ống lớn, liền hết sức chuyên chú gặm xương ống lớn.
Xương sống Thôi Như Anh thích nhất, mặc dù xương cốt ít, nhưng chỗ tiếp giáp tủy và thịt mỡ, đặc biệt ngon miệng, đặc biệt mềm nát, nàng thích nhất là ăn thịt thái chỉ trong xương nhỏ.
So với thịt ở những chỗ khác, chỗ thịt này ngon hơn, gặm một lát xương cốt, ăn hai miếng cơm, duy chỉ có một điều không hoàn mỹ, đó là Thôi Như Anh ở Hầu phủ ăn thịt cũng không ít, hiện tại chỉ ăn thịt sẽ cảm thấy ngán.
Nhưng người nhà họ Thôi không có lo lắng này, lần đầu ăn món này, hận không thể đem xương cốt đều nhai nát.
Mặc kệ là thịt kho tàu hay dấm đường, bởi vì hầm lâu, sau đó lại rút nước, nên xương cốt cũng có thể ăn ngon.
Xương sống cũng có thể gặm được, bên ngoài đã mềm nát, Thôi Đại Sơn răng tốt, liền trực tiếp ăn cả xương cốt lẫn thịt vào bụng, xương cốt nhai hai lần, sau đó nhanh chóng ăn hai miếng cơm trắng, ăn xong một miếng này, cả người từ trong ra ngoài có loại cảm giác không nói nên lời, đầu nặng chân nhẹ, lâng lâng.
Ngày thường, cảm thấy có bánh bao ăn liền đã là tốt lắm, nhưng ăn sườn xong, vẫn cảm thấy thịt là ngon nhất.
Thịt trong bánh bao và thịt hầm trong chậu này không giống nhau, hoàn toàn không giống.
Thôi Đại Sơn: "Cái này ăn ngon, ta còn tưởng có xương cốt thì không được, thảo nào mỗi ngày mua nhiều như vậy."
Thôi gia hiện tại làm ăn, dùng thịt nhiều, cùng lão bản hàng thịt cũng quen, mua nhiều lão bản sẽ giảm giá, dặn trước một ngày, họ cũng sẽ để dành thịt lại. Thỉnh thoảng, Thôi Đại Sơn đi trễ, thấy trên sạp, sườn đã bán hết từ sớm.
Quả là ăn rất ngon.
Nhưng mà, ăn xương cốt không thể so với ăn những thứ khác, vừa phải tách ra vừa phải gặm, Tứ Lang, Ngũ Lang ăn lem luốc cả lên, giống như hai con mèo hoa, thỉnh thoảng lại phải liếm một cái.
Nhị Nha gặm chậm, ăn cũng sạch sẽ, "Như Anh, món chua ngọt này là ngon nhất, trước kia chưa từng được ăn món nào như vậy, thơm quá nha."
Thôi Như Anh cười nói: "Vậy ta chỉ cho tỷ cách pha nước gia vị, sau này mọi người ở nhà ăn trứng gà, đừng chỉ xào, hấp canh, còn có thể rán lên, cho thêm chút dấm đường, rút nước, cũng có hương vị giống vậy."
Nhị Nha nghĩ nghĩ, vậy khẳng định là ăn rất ngon, "Được."
Cả nhà cắm đầu ăn cơm, chờ khách ăn xong, Thôi Đại Lang lau tay đi tính tiền, tính xong lại ngồi trở lại.
Hai bồn sườn, xương cốt nào cắn được thì đều nhai hết, không cắn nổi cũng gặm cho sạch sẽ.
Thôi Đại Sơn không khỏi nói: "Nhà chúng ta nuôi một con chó thì tốt, ăn không hết còn có thể cho chó ăn."
Bây giờ, trong nhà mua thịt nhiều, thỉnh thoảng khách cũng để thừa đồ ăn. Thôi gia đã từng trải qua thời gian khổ cực, nhưng cũng không ăn đồ thừa của người khác, ném đi thỉnh thoảng còn cảm thấy đáng tiếc.
Chợ búa nuôi gà còn được, nuôi heo không tốt, hôi thối, hiện tại cũng không ai chăm sóc, Tứ Lang, Ngũ Lang có thể cho gà ăn, nhưng để hai đứa nhỏ cho heo ăn, Thôi Đại Sơn không làm được chuyện như vậy.
Tứ Lang mắt sáng lên, Ngũ Lang tai cũng dựng đứng.
Thôi Như Anh nói: "Bây giờ có cửa hàng, nhà bếp cũng không tiện cho người vào, nuôi chó trông nhà cũng được, còn có ở nhà nữa, nuôi gà không trông nom thì không yên tâm. Không bằng cha nhận nuôi hai con chó con, nuôi từ nhỏ đến lớn sẽ thân quen."
Thôi Đại Sơn cảm thấy ý kiến này hay, "Ta đi tìm thử xem."
Nếu tất cả đều đến cửa hàng, trong nhà sẽ không có ai, trừ việc nuôi gà, còn có cất tiền, Thôi Đại Sơn thật sự là không yên tâm.
Bọn họ vừa mới khai trương, không biết trong cửa hàng có chuột hay không, nếu có chuột thì ôm hai con mèo về bắt.
Sinh ý ổn định, nhà kho và phòng phía tây phải dùng đến, thừa dịp giá cả phù hợp, tích trữ một chút hàng tạp hóa và các loại gia vị, vốn liếng sẽ tiết kiệm được, có chuột khẳng định là không được.
Tứ Lang xung phong nhận việc, "Cha, tỷ, con cho gà ăn rất tốt, chó con nhất định cũng có thể nuôi tốt."
Hắn biết nhà Ngưu Ngưu có chó, chơi rất vui, mang ra ngoài có thể ra oai.
Thôi Như Anh: "Đến lúc đó khẳng định là để đệ và Ngũ Lang cho ăn, mau ăn đi, không ăn nữa là không có đâu."
Tứ Lang lanh mồm lanh miệng, "Vẫn còn nhiều mà!"
Trong chậu toàn là sườn, cả nhà ăn đến tận hứng, canh cuối cùng đều trộn với cơm để ăn, sau đó, Thôi Đại Sơn cảm thấy vẫn còn có thể ăn thêm một chút, nhưng không còn dư lại gì, bèn gặm một cái tương bánh bao thịt.
Ăn no rồi cũng không thể nghỉ ngơi, phải thu dọn, quét tước cửa hàng, mua thịt dùng cho buổi tối... Những việc vặt vãnh này phải mất hơn nửa canh giờ.
Thôi Như Anh đem bát đũa cả nhà ăn cơm đi rửa, sau đó đi tìm Thôi Đại Sơn: "Cha, vậy con về trước đây, một lát nữa đi nhà Lưu Thẩm Nhi xem sao."
Thôi Đại Sơn gật gật đầu, "Đi chậm thôi."
Thôi Như Anh cầm đồ đi ra ngoài, đến cửa, Thôi Đại Sơn lại gọi giật lại.
Thôi Như Anh quay đầu, Thôi Đại Sơn gãi đầu nói: "Mời Lưu Thẩm Nhi thì ngược lại là đi, có điều tiền công thế nào cho phù hợp?"
Đã đàm phán, khẳng định cái gì cũng phải nói rõ.
Thôi Như Anh nói ra: "Con thấy đã đến làm công, vậy thì cứ tính theo các cửa hàng khác, bằng không thì truyền đi cũng không tốt, nếu bị hỏi, biết chúng ta trả tiền công cao, người làm ở các cửa hàng khác cũng oán trách, cho nên cứ theo giá thị trường là được. Nhưng Lưu Thẩm Nhi giúp chúng ta không ít, chỉ trả theo giá thị trường thì không thích hợp, cho nên chúng ta có thể định ra quy định, ví dụ làm tốt, thì thưởng thêm bao nhiêu.
Con cũng đã xem qua, tiệm cơm bên ngoài nhận người, rửa chén một tháng hai trăm tám mươi văn, chạy bàn một tháng ba trăm văn, chưởng quỹ thì cao, một tháng năm trăm văn."
Chưởng quỹ phải biết tính sổ, cho nên tiền công mới cao.
Không thể bởi vì quan hệ thân thiết mà tính lẫn lộn, Lưu Thẩm Nhi đối với nhà nàng có ơn lớn là không sai, cũng không thể lấy cái đó ra trả, sau này còn thuê người khác nữa, người biết chuyện thì nghĩ là thân thiết, người không biết có khi lại oán hận.
Thôi Như Anh nghĩ như vậy, "Phòng bếp có cha và Nhị Nha, chưởng quỹ con nghĩ sẽ mời người khác. Lưu Thẩm Nhi chỉ có thể làm chút việc đơn giản, cũng không biết tính sổ, cho nên không thể trả quá cao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận