Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày

Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 60: Chương 6 0: Đoan ngọ: Nuôi gia đình ngày thứ sáu mươi (1) (length: 7780)

Mấy món đồ trang sức này đã mua, chắc chắn là để dành đeo rồi. Trong cửa hàng của Lý Chính còn có gương đồng, so với nhà họ Thôi còn lớn hơn.
Nhị Nha có chút do dự, có nên đeo lên không, đây chính là bạc đấy.
Thôi Đại Sơn ở phía sau nói: "Thích thì đeo lên, mua rồi thì phải dùng chứ, không phải để dành đeo hay sao!"
Nhị Nha lúc này mới khẽ gật đầu, Thôi Như Anh cũng đem đôi bông tai trân châu thay ra, đôi bông tai hình quả táo cũ trực tiếp ném đi.
Đeo xong thì soi vào gương đồng ngắm nghía một chút, gương đồng được mài nhẵn bóng, chiếu vào người toát lên vẻ dịu dàng, đôi thùy tai nhỏ bé trong gương đồng cũng không nhìn rõ, ngược lại giống như những ngôi sao nhỏ, thật là đẹp mắt.
Nhị Nha nhìn muội muội một chút, bông hoa tử đinh hương bằng bạc rủ xuống bên tai, tinh xảo nhỏ nhắn, "Cái này của muội muội cũng đẹp mắt."
Thôi Như Anh: "Nhị tỷ, tỷ mau đeo lên đi."
Nhị Nha gật gật đầu, cài cây trâm lên búi tóc, nàng chải kiểu tóc song nha, mỗi bên một búi, tuy nói chỉ đeo một cây trâm, nhưng nàng cảm thấy dáng vẻ mình đeo trâm cài đầu rất đẹp.
Thôi Đại Sơn nhanh chóng trả tiền, ba cha con mua ít, mua xong trở về cửa hàng.
Ở gần thế này thật là tốt, mua đồ xong về cũng chỉ mất có vài bước chân.
Có điều hàng ngày đi có mấy bước đường, Nhị Nha đi hai bước lại dừng lại sờ đầu một cái xem cây trâm còn ở đó hay không, sợ làm mất.
Từ cửa hàng trang sức đến Thôi ký bánh bao chỉ trong một giây lát, Nhị Nha đã sờ soạng ba bốn lần, trong lòng vô cùng vui mừng, trừ bỏ cây trâm hoa muội muội tặng, đây giống như là món đồ trang sức đầu tiên trong nhà mua cho nàng từ khi lớn đến giờ.
Bạc đáng tiền, kiểu dáng cũng là Nhị Nha thích.
Nhị Nha vui vẻ, không chỉ vì đây là Thôi Đại Sơn mua cho, mà còn vì muội muội và huynh trưởng đều bằng lòng mua cho nàng, đây là tấm lòng của cả nhà, đều nhớ đến việc nàng làm việc nghiêm túc, cho nên Nhị Nha mới phát giác được hết sức trân quý.
Đội ở trên đầu thì sợ làm mất, mà cất đi thì lại sợ không nhìn thấy.
Hơn nữa đeo cái này luôn cảm thấy khó chịu, có cảm giác trên đầu đội một quả cân, đầu cũng không dám động.
Cứ đứng cứng đờ một lúc lại cảm thấy cổ nặng nề.
Chuyện này thật quá kỳ quái.
Thôi Như Anh thấy Nhị Nha đi đứng lóng ngóng, cảm thấy có chút thú vị, thứ này về sau khẳng định còn nhiều, đến mai là Tết Đoan Ngọ, coi như đây là quà mua cho Tết Đoan Ngọ, Tết Trung thu khẳng định vẫn phải mua, chờ đến Tết Nguyên Đán tất nhiên cũng phải có, còn có sinh nhật Nhị Nha...
Chậm rãi tích lũy lại sẽ có thêm, cũng tránh việc sau này khi nghị hôn, bị nhà nào đó dùng đóa hoa quyên dỗ mất.
Dù sao nhà cũng là mua qua trâm bạc, tâm ý của vị hôn phu không thể quá xem nhẹ, đúng không?
Thôi Như Anh trong lòng vui vẻ, đối với nàng mà nói, có một đôi thùy tai cũng không tệ. Ruồi muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, về sau dần dần sẽ có thêm.
Không chừng nàng còn có thể dỗ dành Hứa nương tử mua cho một cái lớn hơn, hơn nữa Thôi Như Anh còn có hai lượng năm tiền, còn có cây trâm vàng của Tiền phu nhân tặng, nàng không thiếu thứ này.
Trở về cửa hàng Thôi Đại Lang đến xem, hết lời khen ngợi cây trâm và đôi bông tai của hai muội muội, "Nhìn khác hẳn trước kia, thật là đẹp."
Thôi Đại Sơn ban đầu không cao hứng như vậy, nhưng nhìn thấy huynh muội hòa thuận, trong lòng cũng liền cao hứng theo. Một lượng bạc, một ngày cũng có thể kiếm lại, hắn vốn chính là người chiều con cái, nhìn thấy bọn nhỏ cao hứng như vậy, cảm thấy số tiền này tiêu rất đáng.
Làm cha, không phải đều mong ngóng con cái được tốt sao, hắn vung tay lên, nói ra: "Sau này kiếm được tiền, chúng ta lại mua cái lớn, trước mắt chịu khó đeo tạm cái nhỏ. Nhị Nha, cái này ở trong cửa hàng..."
Nhị Nha lập tức nói: "Cha, con biết, cửa hàng bận rộn, người ra vào cũng nhiều, con sẽ không mang."
Thôi Đại Sơn gật gật đầu, dù sao bỏ ra bạc mua, nếu làm mất khẳng định sẽ rất đau lòng.
Thôi Như Anh nhìn thấy mọi người đều cao hứng, chờ Nhị Nha vui vẻ một lúc, không quên nói: "Được rồi, ban đêm còn phải làm ăn, mọi người đều bận rộn đi thôi. Đúng rồi, điểm tâm mang về cho mọi người nhớ ăn đấy. Ta buổi chiều suy nghĩ xem, có thể làm ra một chút món ăn mới hay không, mai là Tết Đoan Ngọ, chúng ta cho thêm vài món om đi, tối nay dán bố cáo lên, tránh việc khách nhân không biết."
Tết Đoan Ngọ là thời gian đoàn tụ, mọi nhà đều ở nhà sum họp, việc buôn bán của cửa hàng chưa chắc sẽ tốt. Vào những lúc như thế này nên nghĩ ra biện pháp, ví dụ như tặng thêm vài thứ, ra mắt mấy món ăn mới, tránh để khách nhân ăn mãi một món sẽ thấy ngán.
Ví dụ như trời hôm nay nóng, thêm một chút canh trứng mát lạnh giải ngấy, nhân bánh bao có thể làm nhiều loại, chỉ có một loại sẽ rất đơn điệu.
Hiện tại trong cửa hàng bánh thủy tiên và bánh bao nhân thịt tương là giống nhau, tính ra chỉ có một loại bánh bao, nhưng cách làm thì khác nhau.
Nhà họ Thôi là bán bánh bao, nhân bánh quá ít sẽ không thích hợp. Nên chuẩn bị thêm hai loại, có một loại Thôi Như Anh đã từng ăn ở Hầu phủ, đó là thịt dê hành tây, ăn rất thơm.
Những gia đình giàu có đều thích ăn thịt dê, loại nhân bánh này Thôi Như Anh chưa từng thấy ở nơi khác, giá thịt dê đắt, làm thành bánh bao giá tiền chắc chắn cũng sẽ đắt hơn một chút.
Còn có một thứ là thuần đồ chay, ban đầu Thôi Như Anh dự định bán rau hẹ trứng gà, nhưng bên ngoài có rất nhiều nhà bán bánh bao nhân rau hẹ trứng gà, một cái bánh to chỉ bán một văn tiền, Thôi Như Anh cũng đã từng ăn, rất ngon.
Thôi ký bánh bao nếu làm tiếp nhân bánh này sẽ không có lời, coi như làm thành bánh thủy tiên, có thể giá tiền đắt đoán chừng cũng không ai muốn ăn.
Cho nên Thôi Như Anh dự định làm thêm bánh thủy tiên nhân cà rốt trứng gà, đồ chay khẳng định sẽ rẻ hơn đồ mặn, liền bán hai văn một cái.
Loại nhân bánh này Thôi Như Anh trước kia từng ăn ở cổng trường học, cà rốt tự thân mang một cỗ vị ngọt, dùng cà rốt thái sợi làm nhân bánh, rán chín lên sẽ không cứng như vậy.
Vỏ bánh bao bên ngoài giòn tan, màu vàng óng, nhân bánh bên trong thơm ngon, màu sắc cũng đẹp hơn bánh bao bình thường.
Thôi Như Anh là người không thích ăn cà rốt, nhưng bánh bao nhân này lại có thể ăn được, còn cảm thấy rất ngon.
Thôi Đại Sơn bọn họ tự nhiên không có ý kiến gì, trước kia cũng không nghĩ đến những chuyện này, nhưng nghe Thôi Như Anh nói, đã cảm thấy rất hợp lý.
Cũng không trách bọn họ không có chủ ý, chuyện này chỉ có Thôi Như Anh có thể làm, người khác làm không được, để Thôi Đại Sơn muốn làm cái gì đó để bán trong cửa hàng, hắn chỉ có thể nghĩ ra món miến hầm cải trắng.
Thỉnh thoảng Thôi Như Anh cũng nghĩ, làm ăn kiếm tiền như vậy, sao không phải ai cũng học làm ăn. Về sau bán bánh bao lâu như vậy, nhà khác làm bánh bao nhân thịt tương vẫn không ngon bằng nhà họ Thôi, nàng liền phát hiện làm ăn cũng không phải chuyện đơn giản.
Nếu không phải nàng trước kia thích ăn, hay suy nghĩ những thứ này, nhà họ Thôi hiện tại cũng không làm được việc buôn bán ở cửa hàng.
Làm ăn cần vốn, cần tiền, còn phải có gan lớn, cứ như vậy chỉ có một số ít người dám làm.
Hơn nữa "sĩ nông công thương", có ít người xem việc làm ăn là thấp kém, còn không bằng có một công việc kiếm sống ổn định. Đây là Thôi Như Anh nghe người ta nói, trong ngõ có người không mong nhà họ Thôi tốt lên, nói Thôi Đại Sơn lúc trước làm thợ mộc, được liệt vào danh sách "bách công", tuy kiếm được không nhiều, nhưng so với việc bán đồ ăn như bây giờ thì thể diện hơn.
Thể diện để làm gì, Thôi Như Anh vẫn là coi trọng bạc hơn. Đã nhà họ Thôi gặp được cơ hội giàu sang này, vậy thì tìm cách nắm bắt lấy, để Thôi Đại Lang đi học, lại chu cấp cho Tứ Lang, Ngũ Lang, để thay đổi địa vị, cuộc sống như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận