Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày
Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 39: Chương 39: Ném chữ: Nuôi gia đình ngày thứ ba mươi chín (length: 13492)
Thôi Như Anh kinh ngạc, ngày thường đến lớp đều khó khăn, hai ngày nay lại bất chấp mưa gió. Vì ăn điểm tâm mà có thể làm đến mức này, quả nhiên là... Quả nhiên là ngoài dự liệu của mọi người.
Sở Ngọc Châu hôm nay mang theo một hộp cơm lớn hơn, bảo nha hoàn làm hết những món mình thích ăn ngày thường. Thôi tiểu nương tử mang tới đồ ăn ngon như vậy, nàng cũng không thể quá mất mặt, "Ngươi đã tới, ta cũng đến một lát rồi, chúng ta mau ăn cơm đi."
Thôi Như Anh từ trong túi sách lấy giấy dầu ra, tổng cộng hai gói, một gói là bánh bao chiên, một gói là tương bánh bao thịt. Nàng trên đường còn lo lắng bánh bao chiên bị ép hỏng, canh bị đổ ra, may mà không có.
Hai loại bày lên trên, Sở Ngọc Châu "oa" một tiếng, "Không giống hôm qua."
Ước chừng là nhiều người ăn cơm sẽ ngon miệng hơn, Sở Ngọc Châu cảm thấy đồ ăn hôm nay cực kỳ ngon. Bánh bao xác được sấy khô, ăn vào đặc biệt giòn xốp. Bên trong nước canh ấm nóng, còn mang theo chút bỏng, trời mưa ăn cái này thật thoải mái.
Nếu như không phải đã hẹn, với tính tình của Sở Ngọc Châu, hôm nay đã không đến lớp.
Hiện tại đến, Sở Ngọc Châu cảm thấy rất đáng, "Nhà ngươi cũng bán loại bánh bao này sao, vậy khẳng định bán rất chạy, đến lúc đó ta cũng tới nhà ngươi mua bánh bao ăn."
Thôi Như Anh nói: "Được thôi, nhưng mà cửa hàng cách Hầu phủ có chút xa."
Nghe xong có chút xa, Sở Ngọc Châu lại nản lòng, "Vậy thì thôi, nếu để nha hoàn đi mua mang về, đoán chừng thời gian cũng dài, khẳng định mềm nhũn. Cũng may ngươi có thể mang cho ta, ngươi biết không, hôm qua ta cầu mẫu thân của ta, bảo nàng nói với Tam thẩm đưa chút bánh bao đến, mẫu thân ta lại không đáp ứng, còn nói cái bánh bao này khó làm, nàng đâu có ý tốt ngày ngày đến đòi, ta cảm thấy có lý, chỉ có lúc ăn cùng ngươi mới có thể ăn được."
Sở Ngọc Châu nói những lời này, hai má phồng lên, thanh âm cũng tức giận.
Thôi Như Anh nhìn Sở Ngọc Châu, nàng đoán chừng không biết hôm qua mẫu thân của nàng đã tới Yên Quy đường.
Vốn dĩ nhị phòng tam phòng cùng ở một phủ, cách cũng gần. Nếu Tôn Huệ Như thật sự mở miệng với Lục Vân Trăn, Lục Vân Trăn chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Để phòng bếp nhỏ làm nhiều một chút cho Yến Huy đường đưa đi là được, cũng không phải việc gì lớn. Nhưng mà Tôn Huệ Như mong Sở Ngọc Châu dậy sớm, dọa con gái, thúc giục nàng đến học đường.
Sở Ngọc Châu tuổi còn nhỏ, Tôn Huệ Như dỗ ngon dỗ ngọt, cũng liền nghe theo, vẫn tin là thật.
Thôi Như Anh nói: "Sáng sớm ăn là tốt rồi, điểm tâm nha."
Sở Ngọc Châu gật gật đầu, "Ta mỗi ngày đều có thể dậy sớm nha."
Một bữa điểm tâm, Sở Ngọc Châu ăn đến vừa lòng thỏa ý, cảm thấy không uổng phí công nàng dậy sớm. Thôi Như Anh nếm thử điểm tâm của nhị phòng cũng không tệ, nhưng so với Yên Quy đường còn kém một chút.
Ăn được một nửa, Sở Ngọc Nhàn liền đến, nhìn hai người vây quanh một án thư ăn cơm, trong lòng nàng không vui.
Học đường tổng cộng ba người, theo lý thuyết nàng và Sở Ngọc Châu là đường tỷ muội, hẳn là phải thân cận hơn, ai ngờ Sở Ngọc Châu ngược lại đi lại gần gũi với con gái của một nhũ mẫu.
Ba người, nàng bị bài xích bên ngoài, luôn cảm thấy Thôi Như Anh và Sở Ngọc Châu nói riêng chút gì đó, càng không thể hạ mình cùng hai người lại gần, tự nhiên trong lòng không thoải mái.
Hiện tại, điều Sở Ngọc Nhàn may mắn duy nhất chính là Thôi Như Anh nhát gan, chịu nàng khi dễ cũng không dám lộ ra. Hai người này, ghét nhau thì cứ ở cùng nhau đi.
Cứ như vậy trôi qua, đến giữa trưa mưa cũng ngừng.
Điểm tâm ăn được nhiều, Sở Ngọc Châu lúc này không đói bụng, thực hiện đúng như lời nói hôm qua, ở lại học đường viết xong bài tập hôm nay. Viết xong sau, cũng giống như Thôi Như Anh bình thường đặt trên thư án hong khô.
Muốn đi rồi nàng còn có chút không nỡ, "Vậy chúng ta mai gặp?"
Thôi Như Anh khẽ gật đầu.
Hôm nay là mười ba tháng tư, mười sáu là ngày Chương ca nhi đầy tháng, trong phủ tổ chức hỉ sự, đây cũng là ngày cuối cùng của năm ngày học.
Lục Vân Trăn cũng đã sớm nói hôm đó không cần lên lớp, đi dự tiệc đầy tháng của Chương ca nhi. Liên tiếp ba ngày nghỉ, yến hội giữa trưa là có thể kết thúc, nàng hẳn là có thể về nhà đúng giờ.
Tuy nói hôm qua mệt đến ngất ngư, nhưng ăn no ngủ một giấc, Thôi Như Anh giờ lại tỉnh táo, cửa hàng không mở một ngày nàng liền không yên ổn, cho nên vẫn là dự định về xem một chút.
Giúp đỡ chút cũng tốt, thuận tiện đem bạc đưa trở về.
Thu thập xong đồ đạc, nàng lại nhìn về phía chữ viết trên thư án của Sở Ngọc Châu. Cái gọi là thả dây dài câu cá lớn, mồi câu đã đặt, liền xem cá có mắc câu không.
Đóng kỹ cửa sổ học đường, Thôi Như Anh trở về Yên Quy đường, sáng sớm có mưa, đến giữa trưa mưa tuy ngừng, mặt đất lại ẩm ướt, có chỗ còn có vũng nước, nàng đều là nhảy qua.
Bởi vì ngày hôm nay nửa đêm phải thay phiên, sợ không chịu nổi, Hứa nương tử lúc này còn đang ngủ.
Thôi Như Anh nhanh chóng ăn cơm xong, không có ngủ trưa, vác hành lý trên lưng liền đi tới cửa hàng, hôm qua dọn dẹp chưa xong, hôm nay tranh thủ hoàn thành.
Cửa hàng vốn sạch sẽ, Thôi Như Anh cũng không làm cho nó rực rỡ hẳn lên, nhưng thu thập xong, ít nhất cũng lau bàn cho sáng bóng. Bàn ghế để chỗ nào, Thôi Như Anh đều nghĩ kỹ, hậu viện trống trơn, còn phải mua thêm củi lửa than, làm ăn uống, cái này không thể thiếu.
Có một gian phòng, để cho người trông cửa hàng ngủ ở đó, nhưng cần chuẩn bị giường đệm chăn, lại chuẩn bị cái ấm đun nước.
Thu thập xong, nàng nhìn sắc trời còn sớm, liền trở về nhà một chuyến.
Ngày hôm nay thành Nam cũng mưa, Thôi Đại Sơn sáng sớm không ra quầy, trong viện không có lều, trong nhà chật hẹp, lại sợ mảnh gỗ vụn bay lung tung, liền không có cách nào làm thợ mộc, bị ép nghỉ ngơi nửa ngày.
Nhưng mà buổi chiều mưa vừa tạnh, liền tranh thủ nhào bột mì làm bánh bao, chuẩn bị đi bán bánh bao chiên.
Mấy ngày nay thời tiết còn mát mẻ, qua tháng tư trời nóng lên, Thôi Như Anh đoán chừng bánh bao chiên sẽ không bán được. May mắn có bánh thủy tiên, cũng không ảnh hưởng tới việc buôn bán của Thôi gia.
Về nhà gọi cha, Thôi Đại Sơn liền ra đón, con gái trở về hắn liền cao hứng.
Thôi Như Anh về nhà, việc đầu tiên là đưa năm lượng bạc cho Thôi Đại Sơn, nói ra: "Nương cho, nương nói trong nhà cần dùng tiền, giữ lại thêm chút phòng khi cần gấp."
Tiền thuê cửa hàng đã tốn bảy lượng bốn tiền, lại thêm nồi chảo rán, Thôi Đại Sơn làm bàn ghế mua vật liệu gỗ, đi quan phủ làm các thủ tục mở cửa hàng, cuối cùng cộng với chi tiêu tháng này, cũng gần mười lượng.
Tháng này Thôi Đại Sơn còn chưa đụng tới, gom góp tích lũy từ tháng trước, mười hai lượng bạc hơn, bây giờ chỉ còn không tới hai lượng. Năm lượng bạc, có thể giúp Thôi Đại Sơn an tâm một chút, coi như tiền tiêu xài, cũng không quá đau lòng.
Thôi Đại Sơn đem bạc cất kỹ, "Tiền này đúng là kịp thời, Tam Nha, ngươi là không biết, hôm qua tương bánh bao thịt không bán hết, bán một hồi lâu còn lại mười cái. Về sau ta bảo Đại Lang đi dạo trên đường, xem rốt cuộc là có chuyện gì, mới biết được nhà kia bán bánh bao thịt tươi ở đầu đường cũng bán bánh bao thịt muối, giá tiền giống nhà chúng ta. Nhưng mà quầy hàng của người ta ở đầu đường, buôn bán cũng không tệ. May mà có cửa hàng, bằng không thì ngày sau việc buôn bán tương bánh bao thịt này cũng không dễ làm."
Đây là ngày đầu tiên, rất nhiều người còn không biết nhà kia bán tương bánh bao thịt.
Thôi Đại Sơn nói xong liền thở dài.
Thôi Như Anh an ủi nói: "Đường bốn phía đều mở, ai cũng có thể đi, việc buôn bán này ai cũng có thể làm, cũng không phải tới nhà chúng ta học trộm, hương vị khẳng định vẫn có chỗ khác biệt, cha đừng quá lo lắng. Đúng rồi, bánh bao chiên tử có người làm sao?"
Thôi Đại Sơn lắc đầu, "Không có, cái này thật không có. Đúng rồi, ngươi mau xem bàn ghế được không, ta làm xong một bộ, nhưng mà còn phải sơn rồi hong khô."
Thôi Đại Sơn làm thợ mộc rất khéo, Thôi Như Anh vốn tưởng rằng chỉ là bàn ghế thông thường, nhưng nhìn kỹ lại có hoa văn, rõ ràng đại khí. Bốn góc bàn được bo tròn khéo léo, các chỗ đều được mài nhẵn bóng, không dễ đụng trúng người.
Thôi Như Anh ngồi thử ghế, rất vững chãi.
Làm rất tốt, chỉ là có chút chậm.
Thôi Như Anh khen: "Rất tốt, cha, cha đã lâu không làm thợ mộc, tay nghề vậy mà không hề mai một."
Đây là bản lĩnh của Thôi Đại Sơn, trước kia dùng để kiếm cơm, sao có thể kém, lúc nói chuyện này hắn còn có chút đắc ý, "Ai, làm mấy chục năm, còn có thể quên sao. Vậy ta phải nhanh chóng đi làm, buổi sáng không bán bánh bao, buổi chiều để ca ca và tỷ tỷ của ngươi đi bán bánh bao chiên, ta ở nhà làm cái này."
Thôi Như Anh lúc trước cũng không biết làm cái này tốn bao lâu, bây giờ nhìn, cũng là việc tốn thời gian phí sức.
Thật sự để Thôi Đại Sơn làm, Thôi Đại Lang phụ giúp, vậy phải làm đến khi nào.
Nàng nói: "Cha, cho dù có Đại ca hỗ trợ, cha làm cái này cũng vất vả, đến khi nào mới làm xong hết, nếu một ngày làm một cái bàn, tiền thuê người làm không đủ trả tiền thuê cửa hàng, vậy không bằng thuê thêm người. Có thể hay không cha tìm bạn bè ở phường Thợ Mộc lúc trước, trả tiền công, tan ca làm thêm buổi tối, chắc chắn bọn họ sẽ vui lòng giúp đỡ."
Dù sao làm cái này rất tốn thời gian, thật sự làm từng cái bàn từng cái ghế, lại đợi sơn khô, chỉ sợ chậm trễ mười ngày nửa tháng, vì tiết kiệm chút tiền công như vậy, cần gì chứ.
Thôi Đại Sơn thật không nghĩ tới điều này, khuê nữ nói cũng phải, tiền thuê một tháng một lượng bạc hơn, hắn làm thợ mộc một tháng mới có năm tiền, ban đầu nghĩ tự mình làm để tiết kiệm tiền, thật sự tự mình làm hết còn tốn tiền hơn.
Một người không đủ thì tìm hai người, đừng chậm trễ việc buôn bán, Thôi Đại Sơn nói: "Được, cha buổi tối liền đi hỏi thử."
Thôi Như Anh gật gật đầu, "Ta đi xem Lục Nha một chút."
Mấy ngày không có trở về, dù sao cũng phải nhìn muội muội, cũng tiện báo cáo với Hứa nương tử. Trẻ con lớn nhanh như thổi, hình như lại mập hơn một chút.
Chơi đùa với muội muội, Thôi Như Anh lại giúp làm bánh bao. Buổi chiều Thôi Đại Sơn ở nhà làm bàn ghế, nàng đi theo ra bán bánh bao, chờ bán xong ba huynh muội cùng nhau về nhà.
Thôi Đại Lang dặn dò muội muội đi chậm một chút, "Trời tối quá, mai đừng về nữa, trong nhà không cần nhiều người hỗ trợ như vậy."
Thôi Như Anh gật gật đầu, "Vậy có chuyện gì liền tới Hầu phủ, các ngươi ở nhà cũng đừng quá mệt mỏi. Thân thể là quan trọng nhất, hiện tại dù cần tiền, nhưng đừng khổ sở quá, nhìn cha xem, cái gì cũng không nỡ mua."
Nói xong, Thôi Như Anh lấy ra mấy tờ giấy và một quyển « Tam Tự Kinh » tiên sinh kiểm tra xong, bài tập còn lại giao cho các nàng, "Đại ca, ta không viết được, huynh về xem giúp ta một chút."
Hôm nay đến bán bánh bao, không có thời gian để Thôi Đại Lang học thuộc lòng. « Tam Tự Kinh » đã học xong, nàng hiện tại không dùng tới, cho Thôi Đại Lang ôn tập vừa vặn.
Nhà đông người, lúc ở nhà không tiện cho, lại nói nếu để Thôi Đại Sơn biết, chỉ sợ trong lòng lại khó chịu.
Thôi Đại Lang cười nhận lấy, "Ân, ta biết, ngươi mau mau trở về đi."
Trở về Hầu phủ, đã qua giờ Thìn, Hứa nương tử còn chưa ngủ, cơm cũng không ăn, tính đợi con gái về rồi ngủ một chút.
Về muộn như vậy không thể thiếu bị mắng, Hứa nương tử lẩm bẩm: "Đi học thì đừng về, muộn như vậy, ta sao có thể yên tâm, ta ban đêm không ở đây ngươi cũng về muộn. Trời tối có bọn buôn người, cẩn thận bị lừa đi!"
Thôi Như Anh nói: "Chỉ hôm nay muộn, ngày thường đều có thể về sớm."
Hứa nương tử: "Ta còn không biết sao, hôm qua ta và Điền nương tử đổi ca, ngươi còn chưa về."
Thôi Như Anh nói: "Được rồi được rồi, đói bụng quá, cửa hàng đã dọn xong, ta mệt mỏi cả ngày, nương, mau ăn cơm đi."
Hứa nương tử trong lòng thở dài, "Ăn nhiều một chút."
Nàng nhìn con gái, mặc dù ở Hầu phủ ăn ngon, có thể mấy ngày nay, nhìn lại gầy đi một chút, cũng không biết có phải do cao lớn nên trông thế.
Gầy khẳng định là do mệt mỏi, chạy đi chạy lại, có thể không mệt sao, Hứa nương tử nhìn tay áo nàng đều ngắn, thịt trên mặt cũng không còn.
Đau lòng thì đau lòng, Hứa nương tử không quên hỏi, "Đúng rồi, những đồ vật này là sao?"
Nửa đêm phải thay phiên, nàng sợ không chịu nổi nên hôm nay chỉ ngủ, lúc tỉnh dậy Thôi Như Anh đã đi, nàng xem đồ đạc thì giật mình.
Vốn định Thôi Như Anh về liền hỏi, suýt chút nữa lại quên, lúc này mới nhớ lại.
Thôi Như Anh giải thích, "Nhị nương tử thịnh tình không thể chối từ, tam nương tử cũng bảo ta nhận lấy, ta cũng không tiện từ chối."
Hứa nương tử thở dài, nói: "Chuyện nhỏ nhặt mà cần gì phải lấy đồ, lại nói ăn uống cũng là của phủ. Ngươi giúp đỡ nhiều một chút, để Sở tiểu nương tử cố gắng."
Thôi Như Anh nói: "Những điều này ta đều biết, nương yên tâm đi."
Ngày kế tiếp, Thôi Như Anh theo thường lệ mang theo đồ ăn cho Sở Ngọc Châu, nàng đến thì Sở Ngọc Châu đã tới, có thể Sở Ngọc Châu lại tức giận, "Chữ ta viết hôm qua không thấy, ta xem của ngươi, cũng không thấy!"
Sở Ngọc Châu hôm nay mang theo một hộp cơm lớn hơn, bảo nha hoàn làm hết những món mình thích ăn ngày thường. Thôi tiểu nương tử mang tới đồ ăn ngon như vậy, nàng cũng không thể quá mất mặt, "Ngươi đã tới, ta cũng đến một lát rồi, chúng ta mau ăn cơm đi."
Thôi Như Anh từ trong túi sách lấy giấy dầu ra, tổng cộng hai gói, một gói là bánh bao chiên, một gói là tương bánh bao thịt. Nàng trên đường còn lo lắng bánh bao chiên bị ép hỏng, canh bị đổ ra, may mà không có.
Hai loại bày lên trên, Sở Ngọc Châu "oa" một tiếng, "Không giống hôm qua."
Ước chừng là nhiều người ăn cơm sẽ ngon miệng hơn, Sở Ngọc Châu cảm thấy đồ ăn hôm nay cực kỳ ngon. Bánh bao xác được sấy khô, ăn vào đặc biệt giòn xốp. Bên trong nước canh ấm nóng, còn mang theo chút bỏng, trời mưa ăn cái này thật thoải mái.
Nếu như không phải đã hẹn, với tính tình của Sở Ngọc Châu, hôm nay đã không đến lớp.
Hiện tại đến, Sở Ngọc Châu cảm thấy rất đáng, "Nhà ngươi cũng bán loại bánh bao này sao, vậy khẳng định bán rất chạy, đến lúc đó ta cũng tới nhà ngươi mua bánh bao ăn."
Thôi Như Anh nói: "Được thôi, nhưng mà cửa hàng cách Hầu phủ có chút xa."
Nghe xong có chút xa, Sở Ngọc Châu lại nản lòng, "Vậy thì thôi, nếu để nha hoàn đi mua mang về, đoán chừng thời gian cũng dài, khẳng định mềm nhũn. Cũng may ngươi có thể mang cho ta, ngươi biết không, hôm qua ta cầu mẫu thân của ta, bảo nàng nói với Tam thẩm đưa chút bánh bao đến, mẫu thân ta lại không đáp ứng, còn nói cái bánh bao này khó làm, nàng đâu có ý tốt ngày ngày đến đòi, ta cảm thấy có lý, chỉ có lúc ăn cùng ngươi mới có thể ăn được."
Sở Ngọc Châu nói những lời này, hai má phồng lên, thanh âm cũng tức giận.
Thôi Như Anh nhìn Sở Ngọc Châu, nàng đoán chừng không biết hôm qua mẫu thân của nàng đã tới Yên Quy đường.
Vốn dĩ nhị phòng tam phòng cùng ở một phủ, cách cũng gần. Nếu Tôn Huệ Như thật sự mở miệng với Lục Vân Trăn, Lục Vân Trăn chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Để phòng bếp nhỏ làm nhiều một chút cho Yến Huy đường đưa đi là được, cũng không phải việc gì lớn. Nhưng mà Tôn Huệ Như mong Sở Ngọc Châu dậy sớm, dọa con gái, thúc giục nàng đến học đường.
Sở Ngọc Châu tuổi còn nhỏ, Tôn Huệ Như dỗ ngon dỗ ngọt, cũng liền nghe theo, vẫn tin là thật.
Thôi Như Anh nói: "Sáng sớm ăn là tốt rồi, điểm tâm nha."
Sở Ngọc Châu gật gật đầu, "Ta mỗi ngày đều có thể dậy sớm nha."
Một bữa điểm tâm, Sở Ngọc Châu ăn đến vừa lòng thỏa ý, cảm thấy không uổng phí công nàng dậy sớm. Thôi Như Anh nếm thử điểm tâm của nhị phòng cũng không tệ, nhưng so với Yên Quy đường còn kém một chút.
Ăn được một nửa, Sở Ngọc Nhàn liền đến, nhìn hai người vây quanh một án thư ăn cơm, trong lòng nàng không vui.
Học đường tổng cộng ba người, theo lý thuyết nàng và Sở Ngọc Châu là đường tỷ muội, hẳn là phải thân cận hơn, ai ngờ Sở Ngọc Châu ngược lại đi lại gần gũi với con gái của một nhũ mẫu.
Ba người, nàng bị bài xích bên ngoài, luôn cảm thấy Thôi Như Anh và Sở Ngọc Châu nói riêng chút gì đó, càng không thể hạ mình cùng hai người lại gần, tự nhiên trong lòng không thoải mái.
Hiện tại, điều Sở Ngọc Nhàn may mắn duy nhất chính là Thôi Như Anh nhát gan, chịu nàng khi dễ cũng không dám lộ ra. Hai người này, ghét nhau thì cứ ở cùng nhau đi.
Cứ như vậy trôi qua, đến giữa trưa mưa cũng ngừng.
Điểm tâm ăn được nhiều, Sở Ngọc Châu lúc này không đói bụng, thực hiện đúng như lời nói hôm qua, ở lại học đường viết xong bài tập hôm nay. Viết xong sau, cũng giống như Thôi Như Anh bình thường đặt trên thư án hong khô.
Muốn đi rồi nàng còn có chút không nỡ, "Vậy chúng ta mai gặp?"
Thôi Như Anh khẽ gật đầu.
Hôm nay là mười ba tháng tư, mười sáu là ngày Chương ca nhi đầy tháng, trong phủ tổ chức hỉ sự, đây cũng là ngày cuối cùng của năm ngày học.
Lục Vân Trăn cũng đã sớm nói hôm đó không cần lên lớp, đi dự tiệc đầy tháng của Chương ca nhi. Liên tiếp ba ngày nghỉ, yến hội giữa trưa là có thể kết thúc, nàng hẳn là có thể về nhà đúng giờ.
Tuy nói hôm qua mệt đến ngất ngư, nhưng ăn no ngủ một giấc, Thôi Như Anh giờ lại tỉnh táo, cửa hàng không mở một ngày nàng liền không yên ổn, cho nên vẫn là dự định về xem một chút.
Giúp đỡ chút cũng tốt, thuận tiện đem bạc đưa trở về.
Thu thập xong đồ đạc, nàng lại nhìn về phía chữ viết trên thư án của Sở Ngọc Châu. Cái gọi là thả dây dài câu cá lớn, mồi câu đã đặt, liền xem cá có mắc câu không.
Đóng kỹ cửa sổ học đường, Thôi Như Anh trở về Yên Quy đường, sáng sớm có mưa, đến giữa trưa mưa tuy ngừng, mặt đất lại ẩm ướt, có chỗ còn có vũng nước, nàng đều là nhảy qua.
Bởi vì ngày hôm nay nửa đêm phải thay phiên, sợ không chịu nổi, Hứa nương tử lúc này còn đang ngủ.
Thôi Như Anh nhanh chóng ăn cơm xong, không có ngủ trưa, vác hành lý trên lưng liền đi tới cửa hàng, hôm qua dọn dẹp chưa xong, hôm nay tranh thủ hoàn thành.
Cửa hàng vốn sạch sẽ, Thôi Như Anh cũng không làm cho nó rực rỡ hẳn lên, nhưng thu thập xong, ít nhất cũng lau bàn cho sáng bóng. Bàn ghế để chỗ nào, Thôi Như Anh đều nghĩ kỹ, hậu viện trống trơn, còn phải mua thêm củi lửa than, làm ăn uống, cái này không thể thiếu.
Có một gian phòng, để cho người trông cửa hàng ngủ ở đó, nhưng cần chuẩn bị giường đệm chăn, lại chuẩn bị cái ấm đun nước.
Thu thập xong, nàng nhìn sắc trời còn sớm, liền trở về nhà một chuyến.
Ngày hôm nay thành Nam cũng mưa, Thôi Đại Sơn sáng sớm không ra quầy, trong viện không có lều, trong nhà chật hẹp, lại sợ mảnh gỗ vụn bay lung tung, liền không có cách nào làm thợ mộc, bị ép nghỉ ngơi nửa ngày.
Nhưng mà buổi chiều mưa vừa tạnh, liền tranh thủ nhào bột mì làm bánh bao, chuẩn bị đi bán bánh bao chiên.
Mấy ngày nay thời tiết còn mát mẻ, qua tháng tư trời nóng lên, Thôi Như Anh đoán chừng bánh bao chiên sẽ không bán được. May mắn có bánh thủy tiên, cũng không ảnh hưởng tới việc buôn bán của Thôi gia.
Về nhà gọi cha, Thôi Đại Sơn liền ra đón, con gái trở về hắn liền cao hứng.
Thôi Như Anh về nhà, việc đầu tiên là đưa năm lượng bạc cho Thôi Đại Sơn, nói ra: "Nương cho, nương nói trong nhà cần dùng tiền, giữ lại thêm chút phòng khi cần gấp."
Tiền thuê cửa hàng đã tốn bảy lượng bốn tiền, lại thêm nồi chảo rán, Thôi Đại Sơn làm bàn ghế mua vật liệu gỗ, đi quan phủ làm các thủ tục mở cửa hàng, cuối cùng cộng với chi tiêu tháng này, cũng gần mười lượng.
Tháng này Thôi Đại Sơn còn chưa đụng tới, gom góp tích lũy từ tháng trước, mười hai lượng bạc hơn, bây giờ chỉ còn không tới hai lượng. Năm lượng bạc, có thể giúp Thôi Đại Sơn an tâm một chút, coi như tiền tiêu xài, cũng không quá đau lòng.
Thôi Đại Sơn đem bạc cất kỹ, "Tiền này đúng là kịp thời, Tam Nha, ngươi là không biết, hôm qua tương bánh bao thịt không bán hết, bán một hồi lâu còn lại mười cái. Về sau ta bảo Đại Lang đi dạo trên đường, xem rốt cuộc là có chuyện gì, mới biết được nhà kia bán bánh bao thịt tươi ở đầu đường cũng bán bánh bao thịt muối, giá tiền giống nhà chúng ta. Nhưng mà quầy hàng của người ta ở đầu đường, buôn bán cũng không tệ. May mà có cửa hàng, bằng không thì ngày sau việc buôn bán tương bánh bao thịt này cũng không dễ làm."
Đây là ngày đầu tiên, rất nhiều người còn không biết nhà kia bán tương bánh bao thịt.
Thôi Đại Sơn nói xong liền thở dài.
Thôi Như Anh an ủi nói: "Đường bốn phía đều mở, ai cũng có thể đi, việc buôn bán này ai cũng có thể làm, cũng không phải tới nhà chúng ta học trộm, hương vị khẳng định vẫn có chỗ khác biệt, cha đừng quá lo lắng. Đúng rồi, bánh bao chiên tử có người làm sao?"
Thôi Đại Sơn lắc đầu, "Không có, cái này thật không có. Đúng rồi, ngươi mau xem bàn ghế được không, ta làm xong một bộ, nhưng mà còn phải sơn rồi hong khô."
Thôi Đại Sơn làm thợ mộc rất khéo, Thôi Như Anh vốn tưởng rằng chỉ là bàn ghế thông thường, nhưng nhìn kỹ lại có hoa văn, rõ ràng đại khí. Bốn góc bàn được bo tròn khéo léo, các chỗ đều được mài nhẵn bóng, không dễ đụng trúng người.
Thôi Như Anh ngồi thử ghế, rất vững chãi.
Làm rất tốt, chỉ là có chút chậm.
Thôi Như Anh khen: "Rất tốt, cha, cha đã lâu không làm thợ mộc, tay nghề vậy mà không hề mai một."
Đây là bản lĩnh của Thôi Đại Sơn, trước kia dùng để kiếm cơm, sao có thể kém, lúc nói chuyện này hắn còn có chút đắc ý, "Ai, làm mấy chục năm, còn có thể quên sao. Vậy ta phải nhanh chóng đi làm, buổi sáng không bán bánh bao, buổi chiều để ca ca và tỷ tỷ của ngươi đi bán bánh bao chiên, ta ở nhà làm cái này."
Thôi Như Anh lúc trước cũng không biết làm cái này tốn bao lâu, bây giờ nhìn, cũng là việc tốn thời gian phí sức.
Thật sự để Thôi Đại Sơn làm, Thôi Đại Lang phụ giúp, vậy phải làm đến khi nào.
Nàng nói: "Cha, cho dù có Đại ca hỗ trợ, cha làm cái này cũng vất vả, đến khi nào mới làm xong hết, nếu một ngày làm một cái bàn, tiền thuê người làm không đủ trả tiền thuê cửa hàng, vậy không bằng thuê thêm người. Có thể hay không cha tìm bạn bè ở phường Thợ Mộc lúc trước, trả tiền công, tan ca làm thêm buổi tối, chắc chắn bọn họ sẽ vui lòng giúp đỡ."
Dù sao làm cái này rất tốn thời gian, thật sự làm từng cái bàn từng cái ghế, lại đợi sơn khô, chỉ sợ chậm trễ mười ngày nửa tháng, vì tiết kiệm chút tiền công như vậy, cần gì chứ.
Thôi Đại Sơn thật không nghĩ tới điều này, khuê nữ nói cũng phải, tiền thuê một tháng một lượng bạc hơn, hắn làm thợ mộc một tháng mới có năm tiền, ban đầu nghĩ tự mình làm để tiết kiệm tiền, thật sự tự mình làm hết còn tốn tiền hơn.
Một người không đủ thì tìm hai người, đừng chậm trễ việc buôn bán, Thôi Đại Sơn nói: "Được, cha buổi tối liền đi hỏi thử."
Thôi Như Anh gật gật đầu, "Ta đi xem Lục Nha một chút."
Mấy ngày không có trở về, dù sao cũng phải nhìn muội muội, cũng tiện báo cáo với Hứa nương tử. Trẻ con lớn nhanh như thổi, hình như lại mập hơn một chút.
Chơi đùa với muội muội, Thôi Như Anh lại giúp làm bánh bao. Buổi chiều Thôi Đại Sơn ở nhà làm bàn ghế, nàng đi theo ra bán bánh bao, chờ bán xong ba huynh muội cùng nhau về nhà.
Thôi Đại Lang dặn dò muội muội đi chậm một chút, "Trời tối quá, mai đừng về nữa, trong nhà không cần nhiều người hỗ trợ như vậy."
Thôi Như Anh gật gật đầu, "Vậy có chuyện gì liền tới Hầu phủ, các ngươi ở nhà cũng đừng quá mệt mỏi. Thân thể là quan trọng nhất, hiện tại dù cần tiền, nhưng đừng khổ sở quá, nhìn cha xem, cái gì cũng không nỡ mua."
Nói xong, Thôi Như Anh lấy ra mấy tờ giấy và một quyển « Tam Tự Kinh » tiên sinh kiểm tra xong, bài tập còn lại giao cho các nàng, "Đại ca, ta không viết được, huynh về xem giúp ta một chút."
Hôm nay đến bán bánh bao, không có thời gian để Thôi Đại Lang học thuộc lòng. « Tam Tự Kinh » đã học xong, nàng hiện tại không dùng tới, cho Thôi Đại Lang ôn tập vừa vặn.
Nhà đông người, lúc ở nhà không tiện cho, lại nói nếu để Thôi Đại Sơn biết, chỉ sợ trong lòng lại khó chịu.
Thôi Đại Lang cười nhận lấy, "Ân, ta biết, ngươi mau mau trở về đi."
Trở về Hầu phủ, đã qua giờ Thìn, Hứa nương tử còn chưa ngủ, cơm cũng không ăn, tính đợi con gái về rồi ngủ một chút.
Về muộn như vậy không thể thiếu bị mắng, Hứa nương tử lẩm bẩm: "Đi học thì đừng về, muộn như vậy, ta sao có thể yên tâm, ta ban đêm không ở đây ngươi cũng về muộn. Trời tối có bọn buôn người, cẩn thận bị lừa đi!"
Thôi Như Anh nói: "Chỉ hôm nay muộn, ngày thường đều có thể về sớm."
Hứa nương tử: "Ta còn không biết sao, hôm qua ta và Điền nương tử đổi ca, ngươi còn chưa về."
Thôi Như Anh nói: "Được rồi được rồi, đói bụng quá, cửa hàng đã dọn xong, ta mệt mỏi cả ngày, nương, mau ăn cơm đi."
Hứa nương tử trong lòng thở dài, "Ăn nhiều một chút."
Nàng nhìn con gái, mặc dù ở Hầu phủ ăn ngon, có thể mấy ngày nay, nhìn lại gầy đi một chút, cũng không biết có phải do cao lớn nên trông thế.
Gầy khẳng định là do mệt mỏi, chạy đi chạy lại, có thể không mệt sao, Hứa nương tử nhìn tay áo nàng đều ngắn, thịt trên mặt cũng không còn.
Đau lòng thì đau lòng, Hứa nương tử không quên hỏi, "Đúng rồi, những đồ vật này là sao?"
Nửa đêm phải thay phiên, nàng sợ không chịu nổi nên hôm nay chỉ ngủ, lúc tỉnh dậy Thôi Như Anh đã đi, nàng xem đồ đạc thì giật mình.
Vốn định Thôi Như Anh về liền hỏi, suýt chút nữa lại quên, lúc này mới nhớ lại.
Thôi Như Anh giải thích, "Nhị nương tử thịnh tình không thể chối từ, tam nương tử cũng bảo ta nhận lấy, ta cũng không tiện từ chối."
Hứa nương tử thở dài, nói: "Chuyện nhỏ nhặt mà cần gì phải lấy đồ, lại nói ăn uống cũng là của phủ. Ngươi giúp đỡ nhiều một chút, để Sở tiểu nương tử cố gắng."
Thôi Như Anh nói: "Những điều này ta đều biết, nương yên tâm đi."
Ngày kế tiếp, Thôi Như Anh theo thường lệ mang theo đồ ăn cho Sở Ngọc Châu, nàng đến thì Sở Ngọc Châu đã tới, có thể Sở Ngọc Châu lại tức giận, "Chữ ta viết hôm qua không thấy, ta xem của ngươi, cũng không thấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận