Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày

Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 78: Sa thải (1) (length: 7587)

Tối hôm qua Tôn nương tử nghĩ bụng dỗ dành Thôi Như Anh, dù sao cũng chỉ là một đứa bé, dỗ ngon dỗ ngọt là được. Có điều lúc đó trong lòng khẩn trương, không biết nên nói gì, hơn nữa bên cạnh Thôi Như Anh còn có Triệu chưởng quỹ, trước mặt Triệu chưởng quỹ nói nhiều cũng không tiện. Với lại, Thôi Như Anh cũng không giống kiểu đứa bé dễ dụ.
Con nhà ai tuổi còn nhỏ đã đến cửa hàng phụ giúp, còn làm ra vẻ ta đây. Nghe nói còn có thể bàn chuyện làm ăn, còn đi lại với Hầu phủ, cứ như người lớn vậy.
Đêm qua thất hồn lạc phách trở về, Tôn nương tử mất ngủ cả đêm, phát sầu than thở với nam nhân trong nhà về chuyện này, hỏi xem nên xử lý thế nào mới ổn.
Nam nhân bảo nàng cứ tìm Thôi Đại Sơn mà khóc lóc kể lể, đảm bảo sau này không tái phạm là xong.
Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, với lại, Tôn nương tử làm việc cũng đâu có đi đường rẽ còn bức tử người ta. Lui vạn bước mà nói, thì cũng là tại Thôi gia không nói rõ, nếu sớm nói cho thì đã chẳng đem ra ngoài bán.
Đều do Thôi gia không nói sớm.
Đem ra ngoài bán không hoàn toàn là chủ ý của riêng Tôn nương tử, mấy ngày đầu làm công, nàng đều trông thấy hàng xóm ở trong cửa hàng. Chờ sau khi trở về nói chuyện phiếm, liền nhắc tới việc nàng làm ở cửa hàng, biết được cửa hàng bao cơm, còn được ăn bánh bao, hàng xóm một mặt hâm mộ.
Tốt biết bao, bao ăn còn cho tiền tháng, mua bánh bao còn phải tốn tiền kia kìa.
Lúc đó Tôn nương tử đích thực là nhớ thương con cháu trong nhà, mỗi ngày đều đem bánh bao về cho con cháu ăn, không có bánh bao thì mang canh mì, đứa bé trong nhà vui mừng, con dâu cháu trai cũng cao hứng.
Cho đến khi người kia lơ đãng nói một câu: "Tôn tỷ, nếu tỷ mang bánh bao về rồi bán ra ngoài, dù sao bánh bao này cũng không mất tiền, cho rẻ một chút, khẳng định có người mua, tỷ cũng kiếm được tiền, người khác cũng tiện mua bánh bao, đây không phải là đôi bên cùng có lợi sao."
Người mua bánh bao ăn xong thấy là bánh bao Thôi Ký, lại còn rẻ hơn so với mua ở cửa hàng. Mà Tôn nương tử, từ cửa hàng lấy bánh bao lại không tốn tiền, chuyển tay bán đi, mỗi ngày có thể kiếm thêm được mấy văn tiền.
Bánh bao Thôi Ký ăn ngon, hai văn một cái bánh bao nhân thịt vừa to vừa thơm, trước kia ở thành Nam, sau này mở cửa hàng, giá cả cũng không đổi, con nít cứ la hét đòi, ngẫu nhiên cũng đi mua mấy cái ăn.
Nếu đem bánh bao của cửa hàng về bán, Tôn nương tử lại về nhà ăn chút, gặm cái màn thầu bánh bột ngô, thì càng ít tốn tiền. Nàng làm việc chạy đường, là có thể kiếm được bằng tiền công một tháng của Triệu chưởng quỹ.
Tôn nương tử động lòng.
Sau đó bánh bao cũng càng bán càng xa, từ ban đầu bán cho hàng xóm láng giềng đến sau này bán cho cả bên này thành Tây, luôn có người hỏi mua, nhiều khi còn không đủ, chỉ có thể thay phiên nhau, giữa trưa và ban đêm, hễ nàng tan ca là mang qua.
Đây là đưa tới tận cửa, còn ít tốn tiền, mỗi ngày có không ít người đặt, nhưng bánh bao chỉ có từng ấy, Tôn nương tử dự định sau này sẽ hỏi Thôi Đại Sơn một chút, xem các nàng mua bánh bao ở trong cửa hàng, có thể rẻ hơn một chút không.
Làm việc ở trong cửa hàng, nếu có thể mua với giá vốn thì tốt, nàng lại đem giao cho khách, cũng kiếm được tiền.
Tôn nương tử biết làm vậy là không đúng, bởi vì Triệu chưởng quỹ Lưu Thẩm Nhi không làm như vậy, nếu thấy đúng, thì đã gióng trống khua chiêng nói với Thôi Đại Sơn, rằng bánh bao này ta mang về bán.
Nàng không dám nói.
Hơn nữa bánh bao bán được lời, ban đầu nàng cũng sợ có người tới cửa hàng, nói gì mà năm văn tiền đã mua được ba cái, rồi bản thân mình bị thay, nhưng đều dặn dò, không được nói lung tung ra ngoài, bằng không sau này không bán nữa.
Lâu dần, cũng không ai nói, Tôn nương tử liền không lo lắng.
Cứ thế lén lút làm hai mươi ngày.
Tôn nương tử vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm lo âu, ban đầu cầm được tiền cảm thấy kiếm tiền thật là dễ, nàng bận bịu sống bận bịu chết một ngày trong cửa hàng cũng chỉ được mười văn tiền công, mấy cái bánh bao này liền có thể bán được mười văn, đã bằng nàng làm công ở trong cửa hàng.
Ai mà không thích tiền?
Lại nghĩ Thôi gia kiếm tiền còn dễ dàng hơn, bánh bao, canh mì, một ngày bán nhiều như vậy, thì kiếm được bao nhiêu tiền? Đã giàu có như vậy, hà cớ gì so đo với nàng mấy cái bánh bao, dù sao cũng là cho nàng ăn, nàng không ăn, bớt lại đem bán, sao lại không được?
Sợ hãi tự nhiên cũng sẽ biết sợ, ban đầu lo sợ, bởi vì số tiền này kiếm được không đành, nhưng nam nhân nhà nàng nói, "Bánh bao này không phải là cho ngươi sao? Đã cho ngươi, ngươi bán hay là ăn, ai quản. Với lại, cũng chẳng trộm chẳng cướp, vốn chính là bán không hết, có gì mà phải băn khoăn. Ngươi có thể mang đi bán, đây còn không phải là bản lĩnh của ngươi? Theo ta thấy thì ngươi có thể lấy thêm mấy cái, cầm bốn năm cái, như thế không phải đẹp cả đôi đường? Ăn bốn năm cái cũng không đủ nha."
Thế nhưng Tôn nương tử không dám, mỗi ngày chỉ dám lấy ba cái, thực sự thiếu thì lấy hai cái.
Ngày nào nàng cũng sợ nhất là lúc lấy bánh bao, nhiều ngược lại còn đỡ, nàng lấy ba cái cũng không lộ, nếu ít đi thì lại phải hỏi người khác, bởi vì bánh bao đã hẹn trước với người ta rồi, nàng sợ khách hàng mất hứng, càng sợ Thôi Đại Sơn các nàng phát hiện ra điều gì mờ ám.
Mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.
Sau này lâu dần, liền coi như đó là chuyện đương nhiên, cho rằng Triệu chưởng quỹ và Thôi Đại Sơn bọn họ nên để bánh bao cho nàng, đã cho nàng thì nàng không phải tự mình xử trí à.
Mỗi ngày cứ đem bánh bao đi là được, nghĩ tới chuyện đi đưa bánh bao để kiếm tiền, trong lòng vẫn lấy làm đắc ý.
Ban đầu cũng sợ có người đi theo, thường hay quay đầu nhìn, nhìn phía sau trống không, Tôn nương tử thường thở phào nhẹ nhõm.
Về sau cảm thấy nàng tan ca, còn không phải muốn đi đâu thì đi đó, nên không quay đầu lại nữa, thế là mới bị Thôi Như Anh và Triệu chưởng quỹ theo một đường.
Haiz, Thôi Như Anh nói hôm nay sẽ đến tìm Thôi Đại Sơn nói chuyện, không nói rõ là lúc nào, nhưng Tôn nương tử lại đến rất sớm.
Sáng sớm đã tới, là vì cầu xin, Tôn nương tử khẩn cầu nhìn Thôi Đại Sơn, nói: "Thôi lão bản, ta..."
Thôi Như Anh nói: "Thím, ta với cha ta phải đi giao bánh bao, thím ở đây chờ một lát đi."
Việc làm ăn ở thư viện không thể gián đoạn.
Tôn nương tử cố ý chọn lúc này đến, nàng khóc lóc một hồi, Thôi Đại Sơn lại sốt ruột đi làm những việc khác, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?
Kết quả Thôi Như Anh cũng có mặt ở đó, một tiểu cô nương, nói chuyện lại không nể mặt ai.
Thôi Đại Sơn cũng gật gật đầu, đẩy xe ra, Thôi Như Anh nói: "Thím, lát nữa chúng ta sẽ về ngay, thím ở cửa chờ một lát."
Nói rồi, mời Tôn nương tử ra, Thôi Như Anh còn khóa trái cửa lại. Trong bếp của cửa hàng có đồ ăn thức uống, Thôi Như Anh cũng không yên tâm để người khác đi vào, Triệu chưởng quỹ và Tôn nương tử xưa nay không được phép vào bếp xem xét.
Khi Lưu Thẩm Nhi ở phía trước, cũng không cho lui về phía sau.
Tôn nương tử mặt mày đỏ bừng, không cho nàng vào cửa hàng, không cho chờ trong phòng, chẳng phải là nói nàng tay chân không sạch sẽ, sợ nàng trộm đồ sao?
Chẳng qua lúc này là vì chuyện nàng tự ý bán bánh bao mà đến, Tôn nương tử cũng đành chờ ở cửa, đợi Thôi Đại Sơn và Thôi Như Anh giao bánh bao xong trở về, cũng đợi một lúc lâu, Thôi Đại Sơn mở cửa, để Tôn nương tử đi vào.
Hai cha con suốt dọc đường đều không đả động gì tới chuyện của Tôn nương tử, tối hôm qua đã nói là đánh cuộc, vậy thì cứ đánh cuộc xem, ai thua ai thắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận