Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày

Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 01: Làm nhũ mẫu (length: 12370)

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi căn phòng nhỏ vốn bị vách ngăn chia cắt, khiến nó trở nên sáng sủa. Thôi Như Anh trằn trọc không ngủ được, nửa tỉnh nửa mơ, chợt nghe thấy tiếng đồng xu va chạm.
"Cha mẹ đang đếm tiền sao?"
Thôi Như Anh không nhúc nhích, nhưng lại dỏng tai lên nghe.
Nàng nghe thấy Hứa nương tử vừa đếm vừa nhỏ giọng ghi nhớ, còn Thôi Đại Sơn thì ngược lại im lặng.
Tiếng tiền đồng rơi leng keng, vì hộp tiền có lỗ thủng, nên chỉ một lát sau, Hứa nương tử đếm đến bốn trăm hai mươi văn thì dừng lại.
Kế đó, Hứa nương tử lại nói: "Ở đây còn có nửa lạng bạc vụn nữa."
Thôi Đại Sơn thở dài, "Ngày mai ta sẽ sang nhà Triệu ca đổi con gà, nàng còn đang trong thời gian ở cữ, không thể tiết kiệm chuyện này. Ta sẽ đi sửa lại y phục, dù sao tay nghề thêu của nàng tốt, cũng không ai nhận ra đâu."
Hứa nương tử nhỏ giọng đáp: "Đã hơn hai mươi ngày rồi, đừng uống canh gà nữa, chàng ra ngoài cũng cần phải giữ thể diện, y phục toàn miếng vá chồng chất, không thể tiết kiệm tiền y phục."
Thôi Đại Sơn nói to: "Có gì mà phải giữ thể diện, quần áo chẳng phải vẫn có thể mặc được sao, thân thể nàng được dưỡng tốt mới là chuyện quan trọng."
Hứa nương tử đáp: "Có nhà nào mà người vợ ở cữ hai ngày lại uống canh gà, chàng xem, trong nhà lại thêm một miệng ăn, hay là lại nhờ người hỏi thăm xem, có nhà nào thiếu nhũ mẫu không?"
Hứa nương tử sinh nở không ít, lần ở cữ này cũng rất tốt, sữa nhiều, làm nhũ mẫu còn kiếm được nhiều hơn cả làm công việc thêu thùa, "Chàng xem Đại Lang còn hai, ba năm nữa là đến tuổi cưới vợ, làm một người học việc còn chưa đủ, dù sao cũng phải đặt mua một gian tân phòng, ngày mai ta nhờ Lưu tỷ đi hỏi thử xem."
Thôi Đại Sơn nói: "Cũng được, vậy trong nhà..."
Hứa nương tử đáp: "Trong nhà cứ giao cho Nhị Nha và Tam Nha, Tam Nha cũng lớn rồi, có thể trông nom muội muội."
Thôi Như Anh vốn không ngủ, nghe những lời này xem như tỉnh táo hoàn toàn.
Tam Nha... Tam Nha là nàng nha.
Nàng mà còn phải trông nom?
Nhà đông người, ba gian phòng, gian giữa là phòng bếp, phía tây Thôi Đại Lang và Nhị Nha ở chung một phòng chia làm đôi, Thôi Như Anh không muốn chen chúc với tỷ tỷ, mới nài nỉ Hứa nương tử dùng tấm ván gỗ ngăn gian phòng phía đông thành một gian phòng nhỏ.
Về phần vì sao không cầu Thôi Đại Sơn, trong nhà này cha nghe theo lời mẹ.
Xuyên không đã nhiều năm rồi, Thôi Như Anh còn chưa quen thuộc với tên mới của mình. Kỳ thật, có thể thác sinh vào nhà như vậy coi như không tệ, cha mẹ hòa thuận, lại còn ở tại trong kinh nam ngõ hẻm, tuy là khu dân cư nghèo, nhưng dù sao vẫn có ba gian phòng, họ hàng ở quê cũng có xích mích, nhưng mà nhìn chung thì vẫn hòa thuận, cũng không cần quan tâm tới những người thân thích đáng ghét, Đại ca tỷ tỷ hiểu chuyện, cha mẹ cũng không phải trọng nam khinh nữ.
Mấy năm trước, cuộc sống coi như tốt, có thể trách thì trách tình cảm của cha mẹ thực sự quá hòa thuận.
Không nói ba năm sinh hai lứa, nhưng từ khi Thôi Như Anh sinh ra đến nay đã bảy tuổi, đã có thêm hai đệ đệ và một muội muội.
Thời đại này, càng sinh càng nghèo.
Thôi gia hiện tại có tám người, Thôi Đại Sơn làm thợ mộc mỗi tháng có thể kiếm được năm tiền, Hứa nương tử cũng có thể làm công việc thêu thùa để phụ giúp gia đình, nhưng Hứa nương tử cứ sinh con là phải ở cữ, Thôi Đại Sơn lại là một người thương vợ, gà vịt thịt cá, cái gì cũng không tiếc tiền mua.
Vợ ăn đã đành, không thể để con chịu khổ, thế nào cũng phải chia cho con mấy miếng, Thôi Như Anh còn nhớ lúc hai ba tuổi, trong nhà còn có thể ăn được chút điểm tâm.
Hiện tại lại không được, khẩu phần lương thực và tiền quần áo của cả nhà cũng đủ khiến hai người phát sầu.
Lúc nàng mới sinh ra, Hứa nương tử đã đi làm nhũ mẫu, khi đó là bởi vì sữa nhiều, cho người bình thường bú sữa, một tháng cũng không được bao nhiêu tiền.
Sau đó làm việc ở Bá phủ, tiền bạc kiếm được cũng không ít, có thể dùng để đóng học phí cho Thôi Đại Lãng, rồi mua phòng. Giờ đây gia cảnh nghèo khó, Thôi Đại Lãng đã không còn đi học, mà là kế thừa gia nghiệp của Thôi Đại Sơn, đi đến Thợ Mộc phường làm học đồ.
Thôi Như Anh không phải đứa bé hiểu chuyện, bên trên có lớn, phía dưới có nhỏ, nàng kẹp ở giữa, nếu như không tự mình tranh thủ, vậy chỉ có thể chịu thiệt thòi.
"Đứa trẻ biết khóc mới có sữa mà uống".
Miệng nàng ngọt, lại hoạt bát, thêm vào việc Thôi Đại Sơn có dáng vẻ chất phác, Hứa nương tử dung mạo bình thường, lại sinh ra nàng, một mỹ nhân bại hoại như thế, còn có thể không thương xót nhiều hơn sao?
Bảo nàng ở nhà trông nom đệ đệ muội muội, nàng mới không làm.
Hứa nương tử lại đút sữa cho con gái nhỏ, hai vợ chồng nói liên miên lải nhải, Thôi Như Anh nghe một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau trời vừa sáng, Thôi Đại Sơn cùng Nhị Nha làm cơm, Thôi Đại Lãng nhóm lửa bên cạnh.
Đại ca và Nhị tỷ lớn hơn Thôi Như Anh vài tuổi, hiện tại đã có thể giúp đỡ việc nhà, Thôi Đại Lang lát nữa còn phải đi học nghề mộc, Thôi Như Anh ham chơi lười làm, nhưng sáng nay nàng ngoan ngoãn trông nồi canh gà đang hầm.
Hứa nương tử còn đang ở cữ, canh gà hôm qua chưa uống hết, canh vừa nấu xong, Thôi Như Anh không ngại bỏng, vội vàng bưng một bát lớn đến bên giường, "Nương, người mau uống đi, còn nóng lắm."
Một bát lớn đầy ắp canh và thịt, chẳng qua Thôi Đại Sơn trù nghệ không được giỏi, nên cũng không ngon lắm.
Nhưng mà, thời đại này có thịt ăn đã là tốt lắm rồi, Hứa nương tử uống mấy ngụm canh, Thôi Như Anh ở bên cạnh mong chờ nhìn.
Hứa nương tử múc một miếng thịt đưa tới bên miệng Thôi Như Anh, nếu là Nhị Nha, khẳng định sẽ nói nương ăn đi, nhưng Thôi Như Anh há miệng ăn thịt, "Nương thật tốt, con gái về sau nhất định sẽ hiếu thuận với người."
Hứa nương tử cười nói: "Chờ ngươi hiếu thuận còn phải đợi mấy năm nữa, mau ăn cơm đi thôi."
Thôi Như Anh liếm môi, Thôi Đại Sơn đã xới cơm xong.
Nàng còn nhỏ, bát cũng nhỏ, hầm gà hôm qua còn dư lại chút xương, xào một nồi lớn cải trắng. Bây giờ mới là tháng ba, cải trắng là từ mùa đông năm ngoái để lại.
Cháo gạo và bánh ngô, Thôi Đại Sơn và Thôi Đại Lang còn phải đi Thợ Mộc phường, húp vội mấy ngụm cháo gạo sau đó cầm bánh ngô lên đường ăn. Hai người giữa trưa không về, lúc đi Thôi Đại Sơn dặn dò Nhị Nha ở nhà chăm sóc tốt Hứa nương tử.
Thôi Nhị Nha vâng một tiếng, Thôi Như Anh ăn vài miếng, còn lại nửa bát, "Tỷ uống đi, ta đi xem nương."
Thôi Nhị Nha: "Thôi muội đừng."
Thôi Như Anh gật đầu, đặt bát xuống, đi tới phòng phía đông, Hứa nương tử đã uống xong canh gà, Thôi Như Anh nhanh nhẹn cầm bát đũa dọn dẹp, "Nương ăn no chưa, ta lấy thêm cho người cái bánh ngô."
Hứa nương tử cảm thấy Tam Nha hôm nay ân cần quá mức, "Cái này còn ăn chưa đủ no sao, nha đầu ngươi lại tính bày trò xấu gì đây?"
Thôi Như Anh tùy tiện bịa chuyện: "Đêm qua con nằm mơ, lại mơ thấy ngày nương sinh Lục muội, nghe nương kêu đau, trong lòng con thực sự rất khó chịu."
Sinh con chính là xông về Quỷ Môn quan, Hứa nương tử sinh sáu lần, mặc dù có kinh nghiệm, có thể lần nào không phải đau đến sống đi c·h·ế·t lại, bình thường nhanh nhẹn đến mấy cũng đau.
Hứa nương tử nghe vậy có chút cảm động, "Không phải đã qua rồi sao, ngươi xem muội muội ngươi."
Lại đắng lại đau, trông thấy đứa bé cái gì đều đã quên, Hứa nương tử một mặt nhu tình, tình mẫu tử cảm động lòng người, nhưng rất nhanh, lòng Thôi Như Anh lại dâng lên nỗi lo, chẳng lẽ Hứa nương tử muốn nàng gần gũi hơn một chút, đợi đến lúc đến Hầu phủ, sẽ bỏ mặc con cho nàng sao?
Thôi Như Anh nói: "Khiến nương chịu khổ, con không thích chút nào, lại còn xấu xí."
Thôi Lục nha trên người màu đỏ còn chưa có rút đi, lại còn nhỏ như khỉ con.
Hứa nương tử mỉm cười, chỉ coi là trẻ con hờn dỗi, "Lớn lên sẽ xinh đẹp, Nhị Nha, con lát nữa đến nhà Lưu Thẩm Nhi, mời Lưu Thẩm Nhi tới, đừng tay không đi, canh gà còn lại bao nhiêu? Đem một bát qua đó."
Thôi Như Anh gật đầu, lúc ra ngoài, Thôi Nhị Nha đang rửa chén, ở trong phòng nói chuyện bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Nàng không giải thích, đựng bát canh gà, thấy dầu mỡ nhiều quá, dừng lại uống trộm một ngụm, sau đó vững vàng bưng đi Lưu Thẩm Nhi nhà.
Lưu Thẩm Nhi nhà ở phía sau con hẻm kia, rẽ vào đi nhà thứ hai chính là.
Cửa mở rộng, hẳn là đang ăn điểm tâm, Lưu Thẩm Nhi ở trong sân giặt quần áo, Thôi Như Anh gọi một tiếng, "Thím!"
Lưu Thẩm Nhi so với Hứa nương tử thì mập hơn một chút, mặc vải thô y phục, tóc dùng khăn vải bao lại, nói chuyện vui mừng, "Tam Nha đến rồi, ai nha, đến thì cứ đến, còn mang đồ vật làm gì."
Thôi Như Anh nói: "Mẹ ta nói chỉ có thím là tốt, ai cũng không nhớ thương, chỉ nhớ mỗi thím, vẫn còn nóng hổi đây ạ."
Lưu Thẩm Nhi đặt quần áo xuống, chà xát tay, "Mau vào, mau vào."
Thôi Như Anh: "Thôi con không đợi nữa, mẹ ta nhờ thím qua xem một chút."
Lưu Thẩm Nhi cũng sảng khoái, cầm bát canh gà vào nhà đổ lại vào trong bát, rồi rửa sạch bát nhà họ Thôi trả lại cho Thôi Như Anh: "Đi thôi."
Thôi Như Anh đi nhanh về cũng nhanh, chỉ bất quá vừa đưa người trở về, Hứa nương tử liền đuổi các nàng ra ngoài chơi.
Thôi Như Anh hiểu rõ, đây là không muốn để cho các nàng nghe lén.
Chơi thì cũng chỉ quanh quẩn trong sân, sáng sớm trời vẫn còn se lạnh, Thôi Nhị Nha không chịu ngồi yên, liền nhổ cỏ ở luống rau trong viện, Thôi Như Anh dỏng tai lên nghe, nhưng người bên trong nói chuyện nhỏ quá, cũng không nghe rõ lắm.
Đợi khoảng hai khắc đồng hồ, Hứa nương tử đưa Lưu Thẩm Nhi ra, Lưu Thẩm Nhi khoát khoát tay, "Còn đang ở cữ, đừng tiễn nữa."
Thôi Như Anh lanh tay lẹ mắt ngắt mấy cọng cải trắng nhỏ, vừa mới nhú mầm, lại bện lại bằng dây thừng đưa cho Lưu Thẩm Nhi, "Thím cầm lấy."
Lưu Thẩm Nhi cười một tiếng, quay đầu lại nói với Hứa nương tử: "Ta sẽ hỏi thăm cho cô, yên tâm, khẳng định sẽ làm cho cô thỏa mãn."
Thôi Như Anh: "Thím, để con tiễn người."
Lưu Thẩm Nhi cười cười, Thôi Như Anh tiễn người ra ngoài, rồi mới quay trở lại, vừa vào trong phòng liền hỏi Hứa nương tử, "Nương, người tìm Lưu Thẩm Nhi có việc gì vậy ạ?"
Hứa nương tử không nhìn Thôi Như Anh nói: "Ngươi nghe ngóng chuyện này làm gì."
Còn chưa chắc chắn, Hứa nương tử không định nói với người nhà, mấy ngày nữa là hết tháng ở cữ, hi vọng có thể có tin tức tốt.
Thôi Như Anh mỗi tối đều nghe lén cha mẹ nói chuyện, nghe trong nhà không có tiền, hai người vì chuyện cưới vợ cho Thôi Đại Lang mà phiền muộn, nghe Thôi Đại Sơn đổi hai con gà, Hứa nương tử chê hắn tiêu xài phung phí.
Từng câu từng chữ vì gia đình và con cái mà dự định, Thôi Như Anh cũng muốn giúp gia đình kiếm tiền, nhưng nàng còn nhỏ, biết quá nhiều cũng không thể nói ra.
Nhưng mà, Hứa nương tử đã cảm thấy nàng có thể trông nom muội muội, vậy thì không coi nàng như một đứa trẻ nữa.
Hai ngày sau, Lưu Thẩm Nhi lại tới cửa, Thôi Như Anh nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Thẩm Nhi, thầm nghĩ, lần này hẳn là mang đến tin tức tốt.
Lần này, đợi lâu hơn một chút, phải đến nửa canh giờ.
Hứa nương tử trong mắt mang ý cười, từ trong nhà ra, để Thôi Như Anh tiễn Lưu Thẩm Nhi, "Tam Nha, tiễn thím của con đi."
Lưu Thẩm Nhi nói: "Ai, không cần đâu."
Thôi Như Anh: "Thím, để con tiễn người."
Lần này, lại ngắt thêm hai nhánh hành lá.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hứa nương tử nói cho mọi người trong nhà biết tin tức tốt này, "An Định Hầu phủ tam nương tử còn hơn một tháng nữa là đến ngày sinh, đang tìm nhũ mẫu, ngày mai ta đi thử xem, nếu thành công, trong nhà sẽ do Nhị Nha và Tam Nha trông nom."
Những chuyện khác không đáng ngại, điều duy nhất Hứa nương tử không yên tâm chính là đứa con gái nhỏ vừa mới sinh.
Bất quá, chờ Hầu phủ tam nương tử sinh con, Lục Nha cũng đã hơn hai tháng tuổi, đến lúc đó cho ăn chút cháo, Tứ Lang và Ngũ Lang đều là nuôi lớn như vậy.
Thôi Đại Sơn nói: "Nàng cứ yên tâm đi, ở nhà đã có chúng ta."
Thôi Đại Sơn tướng mạo chất phác, duy chỉ có đôi mắt là sáng, bờ vai rộng, thân hình cao lớn, cả nhà trông coi ngọn đèn dầu, bóng Thôi Đại Sơn đổ dài, nhìn qua mười phần đáng tin.
Thôi Nhị Nha nói: "Nương người cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ và muội muội."
Thôi Đại Lang ước chừng là đã biết, mẫu thân đi làm nhũ mẫu hơn phân nửa là vì mình, cúi đầu, thanh âm có chút nhỏ giọng, "Nương, trong nhà còn có con."
Tứ Lang và Ngũ Lang một đứa bốn tuổi một đứa hai tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng mà Thôi Như Anh hiểu a.
Thôi Như Anh nói: "Nương, để con đi cùng người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận