Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày
Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 11: Mới tới Hầu phủ (length: 11338)
Trần nương tử là người hơi mập, tóc được bao lại bằng khăn vải, cài một cây trâm bạc, cổ tay đeo một đôi vòng bạc, nhìn chung người sạch sẽ, chỉnh tề, có thể thấy là người làm việc nhanh nhẹn.
Về phần tính tình thế nào, còn phải chung sống sau mới biết được.
Thôi Như Anh phát hiện tuy là một phòng ở hai người, nhưng hai chiếc giường được ngăn cách bởi bình phong, nhìn cũng giống như hai gian phòng. Trần nương tử đến sớm, chọn vị trí gần phía trong, so với người bên ngoài thì hướng vào trong, thường hay bị trông thấy.
Hứa nương tử không giỏi ăn nói, chỉ gật đầu. Thôi Như Anh ngẩng đầu lên chào hỏi: "Thím tốt."
Trần nương tử cũng nhìn Thôi Như Anh một chút, "Ai u, khuê nữ nhà ngươi dáng dấp thật là tuấn tú."
Lý ma ma nói: "Tam nương tử thích con gái của Hứa nương tử, gọi đến để trò chuyện cùng, Thôi tiểu nương tử hãy ở cùng một chỗ với Hứa nương tử."
Trần nương tử cười cười, "Thì ra là thế, tỷ tỷ có phúc lớn, có được đứa con gái lanh lợi như vậy."
Hứa nương tử vội vàng nói: "Đâu có, đâu có."
Lý ma ma đưa người đến, sự tình coi như đã xong, nàng nói: "Hai vị trước tiên thu dọn một chút, về sau mỗi ngày sẽ có người mang cơm đến, cách ba ngày sẽ có đại phu đến bắt mạch. Những công việc khác như là ra ngoài phủ... đều có thể đến tìm ta, nếu ta không có ở đây thì có thể tìm Cẩm Nguyệt, đại nha hoàn bên cạnh tam nương tử."
Lục Tam Nương tử còn đang dưỡng thai, cũng đừng nên đi quấy rầy.
Hứa nương tử không ngừng gật đầu, "Lý ma ma yên tâm, ta sẽ giữ đúng quy củ."
Trần nương tử cũng khẽ gật đầu, "Những điều này ta đều nhớ kỹ."
Lý ma ma quay người muốn đi, Thôi Như Anh tranh thủ thời gian nháy mắt với Hứa nương tử, Hứa nương tử suýt chút nữa quên mất, vội vàng lấy từ trong rương hành lý mà gã sai vặt mang tới một cái giỏ, đưa đến tay Lý ma ma, nói: "Nhà chúng ta làm chút điểm tâm để kiếm sống, đây là bánh bao vừa mới làm sáng nay, vẫn còn nóng hổi, ma ma có thể mang về nếm thử."
Sợ Lý ma ma không nhận, Hứa nương tử lại nói: "Không phải là đồ vật gì quý giá."
Lý ma ma đương nhiên nhận ra Thôi Như Anh ở phía dưới nháy mắt với Hứa nương tử, tiểu nương tử Thôi gia này hoàn toàn khác biệt, trong những việc này còn chu toàn hơn cả người lớn, đúng là người nhỏ mà khôn ngoan, thảo nào tam nương tử cứ nhất định muốn nàng tới.
Nói đến việc này suýt chút nữa không thành, sau ngày hôm đó Tam Gia trở về, biết được còn mời con gái của nhũ mẫu tới liền không quá đồng ý, đứa bé không có nặng nhẹ, tuổi còn nhỏ, sợ va chạm đến bụng của Lục Tam Nương tử.
Lục Tam Nương tử lại không tán đồng, nàng cảm thấy Thôi Như Anh hợp nhãn duyên với mình, huống hồ cũng không phải là đứa trẻ có tính tình chạy loạn, hôm đó nói chuyện với nàng hơn hai khắc (*), nửa điểm không kiên nhẫn cũng không có.
Mới bảy tuổi, ngẫm lại đứa bé tuổi này, ai có thể ngồi yên được, sợ là không được một lát liền muốn ra ngoài chơi.
Lý ma ma cười cười, nhận lấy, "Hứa nương tử quá khách khí, nếu có việc gì thì cứ việc tìm ta."
Lý ma ma đi rồi, Hứa nương tử có chút ngượng ngùng cười cười với Trần nương tử, một giỏ bánh bao đều đã cho Lý ma ma, tự nhiên không còn thừa lại gì cho Trần nương tử.
Nhưng hai nàng đều là làm nhũ mẫu, làm tốt bổn phận của mình là được, cũng không cần thiết phải nịnh nọt.
Trần nương tử không nói gì, khẽ gật đầu, liền vòng qua bình phong thu dọn đồ đạc.
Hai mẹ con đem chăn mền, y phục đều cất kỹ, điểm tâm trong nhà đã ăn, lúc này cũng không đói bụng.
Không có việc lớn gì, hai mẹ con chuyên tâm chờ cơm trưa, Hứa nương tử dự định buổi chiều về nhà một chuyến, thăm Lục Nha và Uy Uy. Đi đi về về hai mươi dặm đường, mang theo Thôi Như Anh thì sợ nàng mệt mỏi, không mang theo thì lại không yên lòng.
Thôi Như Anh không muốn trở về, lúc này mới vừa đến, còn chưa tới một ngày, Hứa nương tử muốn mỗi ngày đều về, xa như vậy nàng cũng không được. Còn không bằng mình ở lại đây ngủ, giường còn mềm hơn ở nhà, "Nương, con ở lại đây, nếu có chuyện khẩn cấp, còn có con mà."
Hứa nương tử dặn đi dặn lại, bảo nàng đừng có chạy lung tung.
Thôi Như Anh gật đầu, "Nương, người yên tâm đi, con có thể chạy đi đâu chứ."
Hứa nương tử: "Cứ ở trong phòng chờ nương trở về."
Thôi Như Anh liên tục cam đoan, Hứa nương tử mới yên tâm.
Gần giữa trưa, nha hoàn đến đưa cơm, cơm cho Hứa nương tử và Trần nương tử đều là đồ bổ dưỡng, dù sao cũng phải cho bú, trong đó có hai món còn có dược liệu.
Cho Thôi Như Anh thì không cần chú ý nhiều như vậy, bởi vì còn nhỏ, phần ăn của nàng cũng ít, hai món mặn, một món chay, thêm một bát canh trứng hấp.
Nhóm đồ ăn này, hoàn toàn tốt hơn ở Thôi gia rất nhiều.
Món mặn có một món là hạt dẻ hầm gà, một món là rau xào thịt, món chay là rau xanh xào đậu phụ sợi, bên trong cũng có thịt. Nha hoàn đưa cơm sáng sớm đã dậy ăn bánh bao, cố ý dặn dò thêm hai câu, "Hứa nương tử, trong thức ăn của người có thêm dược liệu, tuyệt đối đừng cho đứa bé ăn. Trong thức ăn của tiểu nương tử có ớt, người còn đang cho bú, chớ có đụng vào những thứ này."
Hứa nương tử nhẹ gật đầu, nha hoàn bên này lại đi qua chỗ Trần nương tử dặn dò một lần.
Thôi Như Anh cắn miếng thịt gà, đầu bếp của Hầu phủ làm đồ ăn tự nhiên không tệ, hai mẹ con cùng ăn còn có chút thú vị, chỉ có điều lần đầu đến, trong lòng nhớ người nhà, Hứa nương tử khẩu vị không được tốt lắm.
Một phòng ở hai người, Thôi Như Anh hạ thấp giọng, "Nương, người phải ăn nhiều một chút. Thân thể khỏe mạnh, đến lúc đó mới có thể cho tiểu công tử bú."
Hứa nương tử gật gật đầu, ăn hơn phân nửa đồ ăn, sau khi ăn xong Hứa nương tử dự định một lát nữa sẽ trở về, trước đó phải nói với Lý ma ma một tiếng.
Về phần vị Trần nương tử kia, Thôi Như Anh cũng không trông mong có thể có bao nhiêu cảm tình sâu đậm, người thành thật, bổn phận như Hứa nương tử là tốt nhất, nếu như không phải thì nàng cũng không sợ.
Trần nương tử ra ngoài sớm hơn, cầm bát đũa thu dọn, không lâu sau liền đi ra ngoài, rồi không quay trở lại.
Nằm nghỉ hơn một khắc đồng hồ, Hứa nương tử liền cùng Lý ma ma nói chuyện rồi trở về Thôi gia.
Thôi Như Anh ngủ một lát, khi tỉnh lại thì gặp Lý ma ma tới, nói Lục Tam Nương tử mời nàng qua nói chuyện.
Thôi Như Anh cười ngọt ngào, "Ma ma, con vừa mới dậy, chờ con thu dọn một chút sẽ qua ngay."
Lúc đầu Lục Tam Nương tử không định hôm nay gọi Thôi Như Anh tới nói chuyện, vừa mới đến dù sao cũng cần nghỉ ngơi, nhưng sáng nay nàng trông thấy Lý ma ma cho mấy nha hoàn nếm thử hai cái bánh bao.
Nha hoàn ăn xong, mắt đều sáng lên.
Người mang thai thường thèm ăn, may mà Hầu phủ gia thế hiển hách, thứ gì cũng có thể kịp thời chuẩn bị. Có điều sơn hào hải vị ăn nhiều, cũng muốn ăn chút cháo loãng với đồ ăn kèm.
Lục Vân Trăn ngày thường cũng không thiếu ăn, hết lần này đến lần khác hôm nay nhìn bánh bao lại cảm thấy muốn ăn.
Nghĩ muốn nếm thử một cái nhưng Lý ma ma không yên tâm, đồ làm bên ngoài, có sạch sẽ hay không là một chuyện, đồ bên trong cũng không biết là gì, vạn nhất ăn vào không tốt cho thai nhi, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.
Lục Vân Trăn cũng hiểu rõ đạo lý này, không cưỡng cầu, nhưng đợi Lý ma ma ăn xong, nàng hỏi bánh bao hương vị thế nào? Lý ma ma che giấu lương tâm nói: "Hương vị, cũng bình thường thôi."
Lục Vân Trăn càng muốn ăn hơn, không được ăn bánh bao, nhìn người nhà của người bán bánh bao cũng được, cho nên buổi chiều liền gọi Thôi Như Anh tới nói chuyện. Lý ma ma đi hai lần, lần thứ nhất nói Thôi Như Anh đang ngủ, Lục Vân Trăn liền bảo chờ một chút.
Đứa nhỏ này không phải hạ nhân của Hầu phủ, nàng cũng không phải chủ tử.
Hơn nữa sau này đứa bé sinh ra, Hứa nương tử chính là nhũ mẫu của đứa bé, ân dưỡng dục cũng là ân tình, sao có thể sai bảo con gái của Hứa nương tử như nha hoàn.
Thôi Như Anh cũng không biết, chỉ cho là trùng hợp, rửa mặt xong, thu dọn sạch sẽ rồi mới qua.
Lục Vân Trăn sai nha hoàn bày ghế, hôm nay thấy Thôi Như Anh mặc bộ đồ mới, ống tay áo còn thêu hoa, như vậy càng thuận mắt hơn, so với quần áo vá thì đẹp hơn nhiều.
Nàng hỏi: "Vừa mới đến, ăn ở đã quen chưa?"
Thôi Như Anh đáp: "Mọi chuyện đều tốt, tam nương tử cứ yên tâm."
Lục Vân Trăn sờ bụng cười cười, "Nếu có gì không quen thì cứ nói với Lý ma ma, cứ xem như ở nhà mình."
Thôi Như Anh đương nhiên biết đây là lời khách sáo, nhưng vẫn cười nói: "Vâng, ở Yên Quy đường mọi nơi đều thỏa đáng, còn thoải mái hơn cả ở nhà mình."
Ai cũng thích nghe lời hay, Lục Vân Trăn cũng không ngoại lệ, nàng nói: "Đều có cái tốt riêng, nghe Lý ma ma nói, mẹ ngươi đã trở về?"
Thôi Như Anh nói: "Mẹ ta không yên lòng muội muội, nên trở về xem sao."
Phụ nhân cho bú, cũng không phải nói có là có, nói không liền không, Lục Vân Trăn còn chưa sinh con, nếu như Hứa nương tử không quay về cho Lục Nha bú, sữa này cũng uổng phí, hơn nữa còn căng tức khó chịu.
Trần nương tử trở về chắc hẳn cũng là vì cho con bú.
Lục Vân Trăn hiện tại thích nhìn thấy mẹ con hòa thuận, nàng nói với Thôi Như Anh vài câu, mới hỏi: "Nghe nói nhà các ngươi hiện tại làm điểm tâm kiếm sống?"
Chuyện này không có ý định giấu giếm, Thôi Như Anh gật đầu, "Hiện tại chỉ bán bánh bao thịt, buôn bán cũng không tệ lắm."
Nàng vốn muốn nói tam nương tử thích thì mang chút cho nàng ăn, nhưng nghĩ đến Lục Vân Trăn hiện tại đang mang thai, sắp tới ngày sinh, ăn uống không nói cẩn thận vạn phần, nhưng cũng phải chú ý cẩn thận.
Nàng tuyệt đối không thể gây chuyện cho Thôi gia.
Thôi Như Anh nói: "Buôn bán nhỏ, mặc dù phải dậy sớm về khuya, nhưng so với việc cha ta làm thợ mộc thì nhẹ nhàng, linh hoạt hơn. Buôn bán cũng tạm ổn, nhà đông người, chi tiêu cũng nhiều, dù sao cũng phải nghĩ ra chút biện pháp."
Lục Vân Trăn lại nói: "Làm ăn khá khẩm, vậy chứng tỏ bánh bao làm ngon."
Thôi Như Anh ngồi thêm một lát, nhỏ giọng nói: "Khẩu vị mỗi người mỗi khác, có người thích, có người không thích. Giống như giữa trưa đưa đồ ăn tới, mẹ ta còn muốn nếm thử phần của ta, nhưng là thịt xào cay, ta liền không cho."
Lục Vân Trăn cười nói: "Hay là khi ta sinh con xong, ngươi giúp ta mua mấy cái được chứ?"
Lục Vân Trăn nói chuyện chậm rãi, người lại ôn nhu, trước mắt nhìn rất dễ nói chuyện. Trong nhà có chút tiền, Thôi Như Anh muốn ăn cái gì liền phải lập tức ăn, một cái bánh bao thịt muối, đã muốn ăn thì cần gì phải đợi đến khi sinh con xong.
Thôi Như Anh suy nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên, nói: "Tam nương tử muốn ăn, sao cần phải đợi đến lúc đó, hơn nữa cũng không phải là đồ vật gì quý giá, tam nương tử chiếu cố ta và mẹ ta như vậy, mấy cái bánh bao mà thôi, sao có thể đòi tiền người.
Nhà nghèo, trẻ con sớm phải quán xuyến việc nhà, bánh bao này ta cũng biết làm. Bất quá khi nương ta mang thai có nhiều thứ không thể đụng vào, hay là để Lý ma ma ở bên cạnh trông chừng, ta làm cho tam nương tử ăn được chứ?"
Điều này quả thực là đúng ý Lục Vân Trăn, nhưng Thôi Như Anh là con gái của Hứa nương tử, làm đồ ăn đều là hạ nhân làm, theo lý thuyết Thôi Như Anh vẫn là khách, sao có thể để khách làm đồ ăn.
Lục Vân Trăn vội vàng lắc đầu nói: "Như vậy sao được."
Thôi Như Anh vì nàng có thể ăn được nên mới nói như vậy, nàng sao có thể thật sự đồng ý.
(*) Khắc: đơn vị thời gian cổ, một khắc tương đương 15 phút.
Về phần tính tình thế nào, còn phải chung sống sau mới biết được.
Thôi Như Anh phát hiện tuy là một phòng ở hai người, nhưng hai chiếc giường được ngăn cách bởi bình phong, nhìn cũng giống như hai gian phòng. Trần nương tử đến sớm, chọn vị trí gần phía trong, so với người bên ngoài thì hướng vào trong, thường hay bị trông thấy.
Hứa nương tử không giỏi ăn nói, chỉ gật đầu. Thôi Như Anh ngẩng đầu lên chào hỏi: "Thím tốt."
Trần nương tử cũng nhìn Thôi Như Anh một chút, "Ai u, khuê nữ nhà ngươi dáng dấp thật là tuấn tú."
Lý ma ma nói: "Tam nương tử thích con gái của Hứa nương tử, gọi đến để trò chuyện cùng, Thôi tiểu nương tử hãy ở cùng một chỗ với Hứa nương tử."
Trần nương tử cười cười, "Thì ra là thế, tỷ tỷ có phúc lớn, có được đứa con gái lanh lợi như vậy."
Hứa nương tử vội vàng nói: "Đâu có, đâu có."
Lý ma ma đưa người đến, sự tình coi như đã xong, nàng nói: "Hai vị trước tiên thu dọn một chút, về sau mỗi ngày sẽ có người mang cơm đến, cách ba ngày sẽ có đại phu đến bắt mạch. Những công việc khác như là ra ngoài phủ... đều có thể đến tìm ta, nếu ta không có ở đây thì có thể tìm Cẩm Nguyệt, đại nha hoàn bên cạnh tam nương tử."
Lục Tam Nương tử còn đang dưỡng thai, cũng đừng nên đi quấy rầy.
Hứa nương tử không ngừng gật đầu, "Lý ma ma yên tâm, ta sẽ giữ đúng quy củ."
Trần nương tử cũng khẽ gật đầu, "Những điều này ta đều nhớ kỹ."
Lý ma ma quay người muốn đi, Thôi Như Anh tranh thủ thời gian nháy mắt với Hứa nương tử, Hứa nương tử suýt chút nữa quên mất, vội vàng lấy từ trong rương hành lý mà gã sai vặt mang tới một cái giỏ, đưa đến tay Lý ma ma, nói: "Nhà chúng ta làm chút điểm tâm để kiếm sống, đây là bánh bao vừa mới làm sáng nay, vẫn còn nóng hổi, ma ma có thể mang về nếm thử."
Sợ Lý ma ma không nhận, Hứa nương tử lại nói: "Không phải là đồ vật gì quý giá."
Lý ma ma đương nhiên nhận ra Thôi Như Anh ở phía dưới nháy mắt với Hứa nương tử, tiểu nương tử Thôi gia này hoàn toàn khác biệt, trong những việc này còn chu toàn hơn cả người lớn, đúng là người nhỏ mà khôn ngoan, thảo nào tam nương tử cứ nhất định muốn nàng tới.
Nói đến việc này suýt chút nữa không thành, sau ngày hôm đó Tam Gia trở về, biết được còn mời con gái của nhũ mẫu tới liền không quá đồng ý, đứa bé không có nặng nhẹ, tuổi còn nhỏ, sợ va chạm đến bụng của Lục Tam Nương tử.
Lục Tam Nương tử lại không tán đồng, nàng cảm thấy Thôi Như Anh hợp nhãn duyên với mình, huống hồ cũng không phải là đứa trẻ có tính tình chạy loạn, hôm đó nói chuyện với nàng hơn hai khắc (*), nửa điểm không kiên nhẫn cũng không có.
Mới bảy tuổi, ngẫm lại đứa bé tuổi này, ai có thể ngồi yên được, sợ là không được một lát liền muốn ra ngoài chơi.
Lý ma ma cười cười, nhận lấy, "Hứa nương tử quá khách khí, nếu có việc gì thì cứ việc tìm ta."
Lý ma ma đi rồi, Hứa nương tử có chút ngượng ngùng cười cười với Trần nương tử, một giỏ bánh bao đều đã cho Lý ma ma, tự nhiên không còn thừa lại gì cho Trần nương tử.
Nhưng hai nàng đều là làm nhũ mẫu, làm tốt bổn phận của mình là được, cũng không cần thiết phải nịnh nọt.
Trần nương tử không nói gì, khẽ gật đầu, liền vòng qua bình phong thu dọn đồ đạc.
Hai mẹ con đem chăn mền, y phục đều cất kỹ, điểm tâm trong nhà đã ăn, lúc này cũng không đói bụng.
Không có việc lớn gì, hai mẹ con chuyên tâm chờ cơm trưa, Hứa nương tử dự định buổi chiều về nhà một chuyến, thăm Lục Nha và Uy Uy. Đi đi về về hai mươi dặm đường, mang theo Thôi Như Anh thì sợ nàng mệt mỏi, không mang theo thì lại không yên lòng.
Thôi Như Anh không muốn trở về, lúc này mới vừa đến, còn chưa tới một ngày, Hứa nương tử muốn mỗi ngày đều về, xa như vậy nàng cũng không được. Còn không bằng mình ở lại đây ngủ, giường còn mềm hơn ở nhà, "Nương, con ở lại đây, nếu có chuyện khẩn cấp, còn có con mà."
Hứa nương tử dặn đi dặn lại, bảo nàng đừng có chạy lung tung.
Thôi Như Anh gật đầu, "Nương, người yên tâm đi, con có thể chạy đi đâu chứ."
Hứa nương tử: "Cứ ở trong phòng chờ nương trở về."
Thôi Như Anh liên tục cam đoan, Hứa nương tử mới yên tâm.
Gần giữa trưa, nha hoàn đến đưa cơm, cơm cho Hứa nương tử và Trần nương tử đều là đồ bổ dưỡng, dù sao cũng phải cho bú, trong đó có hai món còn có dược liệu.
Cho Thôi Như Anh thì không cần chú ý nhiều như vậy, bởi vì còn nhỏ, phần ăn của nàng cũng ít, hai món mặn, một món chay, thêm một bát canh trứng hấp.
Nhóm đồ ăn này, hoàn toàn tốt hơn ở Thôi gia rất nhiều.
Món mặn có một món là hạt dẻ hầm gà, một món là rau xào thịt, món chay là rau xanh xào đậu phụ sợi, bên trong cũng có thịt. Nha hoàn đưa cơm sáng sớm đã dậy ăn bánh bao, cố ý dặn dò thêm hai câu, "Hứa nương tử, trong thức ăn của người có thêm dược liệu, tuyệt đối đừng cho đứa bé ăn. Trong thức ăn của tiểu nương tử có ớt, người còn đang cho bú, chớ có đụng vào những thứ này."
Hứa nương tử nhẹ gật đầu, nha hoàn bên này lại đi qua chỗ Trần nương tử dặn dò một lần.
Thôi Như Anh cắn miếng thịt gà, đầu bếp của Hầu phủ làm đồ ăn tự nhiên không tệ, hai mẹ con cùng ăn còn có chút thú vị, chỉ có điều lần đầu đến, trong lòng nhớ người nhà, Hứa nương tử khẩu vị không được tốt lắm.
Một phòng ở hai người, Thôi Như Anh hạ thấp giọng, "Nương, người phải ăn nhiều một chút. Thân thể khỏe mạnh, đến lúc đó mới có thể cho tiểu công tử bú."
Hứa nương tử gật gật đầu, ăn hơn phân nửa đồ ăn, sau khi ăn xong Hứa nương tử dự định một lát nữa sẽ trở về, trước đó phải nói với Lý ma ma một tiếng.
Về phần vị Trần nương tử kia, Thôi Như Anh cũng không trông mong có thể có bao nhiêu cảm tình sâu đậm, người thành thật, bổn phận như Hứa nương tử là tốt nhất, nếu như không phải thì nàng cũng không sợ.
Trần nương tử ra ngoài sớm hơn, cầm bát đũa thu dọn, không lâu sau liền đi ra ngoài, rồi không quay trở lại.
Nằm nghỉ hơn một khắc đồng hồ, Hứa nương tử liền cùng Lý ma ma nói chuyện rồi trở về Thôi gia.
Thôi Như Anh ngủ một lát, khi tỉnh lại thì gặp Lý ma ma tới, nói Lục Tam Nương tử mời nàng qua nói chuyện.
Thôi Như Anh cười ngọt ngào, "Ma ma, con vừa mới dậy, chờ con thu dọn một chút sẽ qua ngay."
Lúc đầu Lục Tam Nương tử không định hôm nay gọi Thôi Như Anh tới nói chuyện, vừa mới đến dù sao cũng cần nghỉ ngơi, nhưng sáng nay nàng trông thấy Lý ma ma cho mấy nha hoàn nếm thử hai cái bánh bao.
Nha hoàn ăn xong, mắt đều sáng lên.
Người mang thai thường thèm ăn, may mà Hầu phủ gia thế hiển hách, thứ gì cũng có thể kịp thời chuẩn bị. Có điều sơn hào hải vị ăn nhiều, cũng muốn ăn chút cháo loãng với đồ ăn kèm.
Lục Vân Trăn ngày thường cũng không thiếu ăn, hết lần này đến lần khác hôm nay nhìn bánh bao lại cảm thấy muốn ăn.
Nghĩ muốn nếm thử một cái nhưng Lý ma ma không yên tâm, đồ làm bên ngoài, có sạch sẽ hay không là một chuyện, đồ bên trong cũng không biết là gì, vạn nhất ăn vào không tốt cho thai nhi, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.
Lục Vân Trăn cũng hiểu rõ đạo lý này, không cưỡng cầu, nhưng đợi Lý ma ma ăn xong, nàng hỏi bánh bao hương vị thế nào? Lý ma ma che giấu lương tâm nói: "Hương vị, cũng bình thường thôi."
Lục Vân Trăn càng muốn ăn hơn, không được ăn bánh bao, nhìn người nhà của người bán bánh bao cũng được, cho nên buổi chiều liền gọi Thôi Như Anh tới nói chuyện. Lý ma ma đi hai lần, lần thứ nhất nói Thôi Như Anh đang ngủ, Lục Vân Trăn liền bảo chờ một chút.
Đứa nhỏ này không phải hạ nhân của Hầu phủ, nàng cũng không phải chủ tử.
Hơn nữa sau này đứa bé sinh ra, Hứa nương tử chính là nhũ mẫu của đứa bé, ân dưỡng dục cũng là ân tình, sao có thể sai bảo con gái của Hứa nương tử như nha hoàn.
Thôi Như Anh cũng không biết, chỉ cho là trùng hợp, rửa mặt xong, thu dọn sạch sẽ rồi mới qua.
Lục Vân Trăn sai nha hoàn bày ghế, hôm nay thấy Thôi Như Anh mặc bộ đồ mới, ống tay áo còn thêu hoa, như vậy càng thuận mắt hơn, so với quần áo vá thì đẹp hơn nhiều.
Nàng hỏi: "Vừa mới đến, ăn ở đã quen chưa?"
Thôi Như Anh đáp: "Mọi chuyện đều tốt, tam nương tử cứ yên tâm."
Lục Vân Trăn sờ bụng cười cười, "Nếu có gì không quen thì cứ nói với Lý ma ma, cứ xem như ở nhà mình."
Thôi Như Anh đương nhiên biết đây là lời khách sáo, nhưng vẫn cười nói: "Vâng, ở Yên Quy đường mọi nơi đều thỏa đáng, còn thoải mái hơn cả ở nhà mình."
Ai cũng thích nghe lời hay, Lục Vân Trăn cũng không ngoại lệ, nàng nói: "Đều có cái tốt riêng, nghe Lý ma ma nói, mẹ ngươi đã trở về?"
Thôi Như Anh nói: "Mẹ ta không yên lòng muội muội, nên trở về xem sao."
Phụ nhân cho bú, cũng không phải nói có là có, nói không liền không, Lục Vân Trăn còn chưa sinh con, nếu như Hứa nương tử không quay về cho Lục Nha bú, sữa này cũng uổng phí, hơn nữa còn căng tức khó chịu.
Trần nương tử trở về chắc hẳn cũng là vì cho con bú.
Lục Vân Trăn hiện tại thích nhìn thấy mẹ con hòa thuận, nàng nói với Thôi Như Anh vài câu, mới hỏi: "Nghe nói nhà các ngươi hiện tại làm điểm tâm kiếm sống?"
Chuyện này không có ý định giấu giếm, Thôi Như Anh gật đầu, "Hiện tại chỉ bán bánh bao thịt, buôn bán cũng không tệ lắm."
Nàng vốn muốn nói tam nương tử thích thì mang chút cho nàng ăn, nhưng nghĩ đến Lục Vân Trăn hiện tại đang mang thai, sắp tới ngày sinh, ăn uống không nói cẩn thận vạn phần, nhưng cũng phải chú ý cẩn thận.
Nàng tuyệt đối không thể gây chuyện cho Thôi gia.
Thôi Như Anh nói: "Buôn bán nhỏ, mặc dù phải dậy sớm về khuya, nhưng so với việc cha ta làm thợ mộc thì nhẹ nhàng, linh hoạt hơn. Buôn bán cũng tạm ổn, nhà đông người, chi tiêu cũng nhiều, dù sao cũng phải nghĩ ra chút biện pháp."
Lục Vân Trăn lại nói: "Làm ăn khá khẩm, vậy chứng tỏ bánh bao làm ngon."
Thôi Như Anh ngồi thêm một lát, nhỏ giọng nói: "Khẩu vị mỗi người mỗi khác, có người thích, có người không thích. Giống như giữa trưa đưa đồ ăn tới, mẹ ta còn muốn nếm thử phần của ta, nhưng là thịt xào cay, ta liền không cho."
Lục Vân Trăn cười nói: "Hay là khi ta sinh con xong, ngươi giúp ta mua mấy cái được chứ?"
Lục Vân Trăn nói chuyện chậm rãi, người lại ôn nhu, trước mắt nhìn rất dễ nói chuyện. Trong nhà có chút tiền, Thôi Như Anh muốn ăn cái gì liền phải lập tức ăn, một cái bánh bao thịt muối, đã muốn ăn thì cần gì phải đợi đến khi sinh con xong.
Thôi Như Anh suy nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên, nói: "Tam nương tử muốn ăn, sao cần phải đợi đến lúc đó, hơn nữa cũng không phải là đồ vật gì quý giá, tam nương tử chiếu cố ta và mẹ ta như vậy, mấy cái bánh bao mà thôi, sao có thể đòi tiền người.
Nhà nghèo, trẻ con sớm phải quán xuyến việc nhà, bánh bao này ta cũng biết làm. Bất quá khi nương ta mang thai có nhiều thứ không thể đụng vào, hay là để Lý ma ma ở bên cạnh trông chừng, ta làm cho tam nương tử ăn được chứ?"
Điều này quả thực là đúng ý Lục Vân Trăn, nhưng Thôi Như Anh là con gái của Hứa nương tử, làm đồ ăn đều là hạ nhân làm, theo lý thuyết Thôi Như Anh vẫn là khách, sao có thể để khách làm đồ ăn.
Lục Vân Trăn vội vàng lắc đầu nói: "Như vậy sao được."
Thôi Như Anh vì nàng có thể ăn được nên mới nói như vậy, nàng sao có thể thật sự đồng ý.
(*) Khắc: đơn vị thời gian cổ, một khắc tương đương 15 phút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận