Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày
Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 23: Đáp ứng đọc sách (1) (length: 7773)
Lục Vân Trăn nói: "Con gái của đại phòng sắp vỡ lòng, ta nghĩ để con gái của Hứa nương tử cũng đi học đường đọc sách. Đọc sách có thể hiểu rõ đạo lý, nữ nhi gia đọc nhiều sách một chút là chuyện tốt. Chủ yếu nhất là ta thấy con bé thông minh. Phu quân có biết không, con bé chỉ nghe qua huynh trưởng của nó đọc sách mà đã có thể nhớ được vài câu."
Khi nhắc đến Thôi Như Anh, trong mắt Lục Vân Trăn có thêm mấy phần nhu hòa, chuyện ngày hôm nay nếu không có Thôi Như Anh, nàng đã không phát hiện ra.
Vạn nhất ngày sau thật sự làm hại đến Chương ca nhi thì đã muộn mất rồi.
Sở Canh Nguyên ngẫm nghĩ, nói: "Cũng có thể, nếu con bé nguyện ý đi đọc sách, cũng là một chuyện tốt. Việc này cứ theo tâm ý của nàng mà làm."
Lục Vân Trăn vừa sinh hạ đứa bé, chỉ là để người bên cạnh đọc sách, Tiền phu nhân sẽ không không cho phép.
Lục Vân Trăn nói: "Đa tạ phu quân."
Hai vợ chồng hai tay nắm chặt, có đứa bé, giữa hai người lại càng thêm thân cận.
Sinh nhật của đích tôn cô nương vào tháng tư, qua sinh nhật rồi mới vỡ lòng, còn nhiều ngày nữa, Lục Vân Trăn không vội, tóm lại chuyện đã đáp ứng Thôi Như Anh, nàng sẽ làm được.
Ban ngày đem chuyện phát sinh nói ra, trong lòng thả lỏng, bụng cũng đã đói, Lục Vân Trăn nói: "Được rồi, dùng cơm tối thôi, đang chờ chàng đấy."
Có đứa bé về sau, Sở Canh Nguyên trở về kiểu gì cũng sẽ sớm, Lục Vân Trăn đều là đợi hắn cùng dùng cơm tối.
Lúc đầu cũng nghĩ trước nếm thử, phải biết nàng đã sớm muốn ăn, nhưng đại phòng lại có người đến, lại sai người đi chính viện nói chuyện, cũng liền chậm trễ.
Sở Canh Nguyên nói: "Ta cũng đói bụng rồi."
Nha hoàn xuống dưới truyền cơm, rất nhanh, Sở Canh Nguyên đã nhìn thấy các nha hoàn bưng lên mấy đĩa bánh bao, còn có hai bát canh, xem xét đúng là canh phấn, hương chua cay xông vào mũi.
Trừ cái đó ra còn có thức nhắm, rau ngâm các thứ, hợp với cháo ăn chưng điểm, sợ là Sở Canh Nguyên ăn không quen những thứ này.
Lục Vân Trăn nói: "Đây là bánh bao Thôi gia, chàng nếm thử xem, mùi vị không giống nhau."
Nàng nhìn nhìn, bánh rán Tiểu Xảo bày trong đĩa sứ men xanh hình chữ nhật, bên trên điểm xuyến thêm hạt vừng hành thái, linh lung độc đáo.
Canh phấn dùng bát lớn men nâu màu đất, màu sắc của nước dùng đậm đặc, ngửi thôi đã thấy thơm, phía trên hành thái cùng đậu phộng bày biện cực kỳ đẹp mắt.
Lục Vân Trăn nhẹ nhàng hít một hơi, thơm quá.
Hôm nay bận rộn việc vặt, đến tối mới có thể ngủ lại, hương vị chua cay này làm cho Lục Vân Trăn đầu óc thanh tỉnh.
Lục Vân Trăn uống trước một ngụm canh, hơi bỏng, chua cay khai vị, hương vị lại không quá nặng, vị cay vừa phải. Nàng dùng đũa chọn lấy sợi bún, ăn vào trong miệng trơn mềm không nói, hương vị chua thoải mái kia cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta còn muốn ăn tiếp.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, khi ăn món này, nếu hơi không chú ý, sợi bún liền tuột khỏi đũa, muốn giữ dáng vẻ, phải cẩn thận từng li từng tí, còn sợ canh cay dính lên y phục.
Sở Canh Nguyên chưa từng nếm qua thức ăn như vậy, trừ có chướng ngại về dáng vẻ, còn lại đều tốt.
Miến trơn cực kỳ, đũa kẹp không được, hắn thấy Lục Vân Trăn ăn cũng tốn sức, kẹp đến còn chưa tới bên miệng liền toàn tuột xuống.
Hai lần như vậy, liền nhếch môi, bộ dáng không quá cao hứng.
Mang thai mấy tháng cộng thêm ở cữ, ăn còn chưa được tận hứng, Sở Canh Nguyên nhân tiện nói: "Chúng ta là vợ chồng, cứ thoải mái ăn là được."
Dứt lời, có chút cúi đầu, liền bát ăn bún, thanh âm cũng lớn, dáng vẻ hoàn toàn không có.
Lục Vân Trăn cười, nàng thích như vậy, giữa phu thê không cần phải bận tâm quá nhiều.
Miệng lớn húp bún càng sảng khoái, chua cay khai vị, Lục Vân Trăn không khỏi nhớ tới lúc mới mang thai, khi nôn ọe, lúc đó cái gì cũng ăn không vô, chỉ muốn ăn đồ chua cay, nếu là có những món này, thì lúc trước đã không cần phải chịu khổ.
Nhưng bây giờ ăn cũng không muộn, củ lạc không quá cứng, dầu ớt thơm cực kỳ, vốn là muốn nếm thử bánh bao mới của Thôi gia, nhưng ăn được mấy miếng bún Lục Vân Trăn mới nhớ tới.
Bánh bao, còn có bánh bao nữa.
Bánh bao hình dáng tiểu xảo, Lục Vân Trăn nhìn đã thấy thích, nàng cắn một cái, không ngờ tới lại giống bánh bao hấp lớn, bên trong chứa đầy nước canh.
Nước canh dầy đặc đậm đà, phía trên bánh bao vỏ xốp giòn, nhưng lại không cứng, đáy bánh mềm, Lục Vân Trăn cảm thấy mùi vị này rất ngon.
Nhìn mì chua cay, Lục Vân Trăn đột nhiên nghĩ đến một phương pháp ăn khác, nàng đem bánh bao chiên hút xong nước canh, coi bánh bao như cái thìa, múc canh chua cay của mì, lại uống canh, vừa chua cay lại có cả mùi thịt.
Sở Canh Nguyên nhìn dáng vẻ của nàng không khỏi bật cười, "Khéo léo và diệu kỳ như vậy, Thôi gia có tay nghề này, không lo làm giàu, nương tử chớ có quá phận vì Thôi gia tiểu nương tử mà lo lắng."
Khéo tay, trong nhà lại có độc môn tay nghề, Lục Vân Trăn nhớ tình cảm giúp đỡ một hai là đủ rồi.
Lục Vân Trăn làm như vậy chẳng qua là lo lắng Thôi Như Anh ở Thôi gia, không được mặc y phục tốt, không được đọc sách, rõ ràng thông minh lanh lợi lại như trân châu bị long đong, không duyên cớ bị mai một.
Nhưng Sở Canh Nguyên lại cảm thấy Thôi gia vợ chồng thành thật bổn phận, lại có đứa bé thông minh, ngày sau trong nhà tất nhiên sẽ phát đạt, cứ để xem về sau.
* Thôi Như Anh tất nhiên là không biết hai vợ chồng nói gì, buổi tối nàng cũng ăn mì chua cay, Hứa nương tử chờ đợi một khắc đồng hồ trở về đông phòng chiếu cố Chương ca nhi, một mình nàng ăn cơm chiều, đêm nay sợ là cũng phải ngủ một mình.
Mì chua cay bánh bao chiên, thức nhắm là cải trắng luộc, canh loãng, vị mỹ thơm ngon.
Mấy loại rau ngâm, có loại Thôi Như Anh gọi không ra tên, còn có hai miếng bánh nướng thịt heo, hai miếng bánh nướng quân cờ.
Thôi Như Anh phát hiện đồ vật cho nàng thật là nhiều, ban ngày còn đưa tới một bàn hạnh nhân tô, một bàn mứt hoa quả long nhãn, cộng thêm bánh nướng còn chưa ăn hết, đã là ba đĩa. Nhiều đồ như vậy nàng thực sự ăn không hết, Thôi Như Anh chỉ có thể mang về nhà, ngày mai sợ là không được, sau này có thể về nhà một chuyến.
Thôi Như Anh cảm thấy, nàng về nhà không chỉ có Hứa nương tử cao hứng, mà ngay cả Lục Vân Trăn cũng sẽ cao hứng.
Ai lại không thích một cô nương thấy phồn hoa phú quý liền mê mắt, ngay cả nhà đều không để ý. Nếu nàng nhớ trong nhà, Lục Vân Trăn sẽ còn hơn cả Hứa nương tử.
Lục Vân Trăn thích nàng, là bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, biết dỗ người, cho nên mới thích.
Cho nên Thôi Như Anh cũng không yêu cầu gì khác, nàng cũng muốn thường xuyên về thăm nhà một chút.
Hứa nương tử ban đêm không có trở về, hôm sau trời vừa sáng có lẽ là để dỗ tiểu công tử, Hứa nương tử mới trở về ngủ một lát.
Ngủ được khoảng một canh giờ, Thu Nguyệt liền đến nói tiểu công tử tỉnh, bảo Hứa nương tử qua đó chiếu cố.
Hứa nương tử đầu óc còn có chút không rõ ràng, nhưng đã ngồi dậy, nói với bên ngoài bình phong: "Thu Nguyệt cô nương, ta dọn dẹp một chút rồi sẽ qua ngay."
Sau khi Thu Nguyệt rời đi, nàng lắc lắc đầu, xem như hoàn toàn tỉnh táo, Hứa nương tử vừa thu thập vừa nói với Thôi Như Anh: "Tuy nói hơi mệt chút, nhưng hôm qua ban đêm tam nương tử cho hai lượng bạc tiền thưởng, nói là ta chiếu cố tiểu công tử có công."
Hứa nương tử nở một nụ cười, "Mấy ngày nay vất vả, chờ có nhũ mẫu mới sẽ không giống như bây giờ nữa. Tháng này chúng ta có thể kiếm được không ít bạc đâu, ta xem chừng, phải đến mười mấy lượng."
Tháng này tiền tháng ba lượng, cộng thêm tiền thưởng cùng tiền mừng hai lượng, đã là bảy lượng bạc. Huống chi tháng này còn chưa hết, trong nhà buôn bán nhiều, buổi chiều có bánh bao chiên, mỗi ngày cũng có thể kiếm được sáu bảy trăm văn.
Tháng này sợ là có thể kiếm được mười mấy lượng, sắc mặt Hứa nương tử ửng đỏ, Thôi gia tháng này kiếm được, còn nhiều hơn cả một năm trước đây...
Khi nhắc đến Thôi Như Anh, trong mắt Lục Vân Trăn có thêm mấy phần nhu hòa, chuyện ngày hôm nay nếu không có Thôi Như Anh, nàng đã không phát hiện ra.
Vạn nhất ngày sau thật sự làm hại đến Chương ca nhi thì đã muộn mất rồi.
Sở Canh Nguyên ngẫm nghĩ, nói: "Cũng có thể, nếu con bé nguyện ý đi đọc sách, cũng là một chuyện tốt. Việc này cứ theo tâm ý của nàng mà làm."
Lục Vân Trăn vừa sinh hạ đứa bé, chỉ là để người bên cạnh đọc sách, Tiền phu nhân sẽ không không cho phép.
Lục Vân Trăn nói: "Đa tạ phu quân."
Hai vợ chồng hai tay nắm chặt, có đứa bé, giữa hai người lại càng thêm thân cận.
Sinh nhật của đích tôn cô nương vào tháng tư, qua sinh nhật rồi mới vỡ lòng, còn nhiều ngày nữa, Lục Vân Trăn không vội, tóm lại chuyện đã đáp ứng Thôi Như Anh, nàng sẽ làm được.
Ban ngày đem chuyện phát sinh nói ra, trong lòng thả lỏng, bụng cũng đã đói, Lục Vân Trăn nói: "Được rồi, dùng cơm tối thôi, đang chờ chàng đấy."
Có đứa bé về sau, Sở Canh Nguyên trở về kiểu gì cũng sẽ sớm, Lục Vân Trăn đều là đợi hắn cùng dùng cơm tối.
Lúc đầu cũng nghĩ trước nếm thử, phải biết nàng đã sớm muốn ăn, nhưng đại phòng lại có người đến, lại sai người đi chính viện nói chuyện, cũng liền chậm trễ.
Sở Canh Nguyên nói: "Ta cũng đói bụng rồi."
Nha hoàn xuống dưới truyền cơm, rất nhanh, Sở Canh Nguyên đã nhìn thấy các nha hoàn bưng lên mấy đĩa bánh bao, còn có hai bát canh, xem xét đúng là canh phấn, hương chua cay xông vào mũi.
Trừ cái đó ra còn có thức nhắm, rau ngâm các thứ, hợp với cháo ăn chưng điểm, sợ là Sở Canh Nguyên ăn không quen những thứ này.
Lục Vân Trăn nói: "Đây là bánh bao Thôi gia, chàng nếm thử xem, mùi vị không giống nhau."
Nàng nhìn nhìn, bánh rán Tiểu Xảo bày trong đĩa sứ men xanh hình chữ nhật, bên trên điểm xuyến thêm hạt vừng hành thái, linh lung độc đáo.
Canh phấn dùng bát lớn men nâu màu đất, màu sắc của nước dùng đậm đặc, ngửi thôi đã thấy thơm, phía trên hành thái cùng đậu phộng bày biện cực kỳ đẹp mắt.
Lục Vân Trăn nhẹ nhàng hít một hơi, thơm quá.
Hôm nay bận rộn việc vặt, đến tối mới có thể ngủ lại, hương vị chua cay này làm cho Lục Vân Trăn đầu óc thanh tỉnh.
Lục Vân Trăn uống trước một ngụm canh, hơi bỏng, chua cay khai vị, hương vị lại không quá nặng, vị cay vừa phải. Nàng dùng đũa chọn lấy sợi bún, ăn vào trong miệng trơn mềm không nói, hương vị chua thoải mái kia cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta còn muốn ăn tiếp.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, khi ăn món này, nếu hơi không chú ý, sợi bún liền tuột khỏi đũa, muốn giữ dáng vẻ, phải cẩn thận từng li từng tí, còn sợ canh cay dính lên y phục.
Sở Canh Nguyên chưa từng nếm qua thức ăn như vậy, trừ có chướng ngại về dáng vẻ, còn lại đều tốt.
Miến trơn cực kỳ, đũa kẹp không được, hắn thấy Lục Vân Trăn ăn cũng tốn sức, kẹp đến còn chưa tới bên miệng liền toàn tuột xuống.
Hai lần như vậy, liền nhếch môi, bộ dáng không quá cao hứng.
Mang thai mấy tháng cộng thêm ở cữ, ăn còn chưa được tận hứng, Sở Canh Nguyên nhân tiện nói: "Chúng ta là vợ chồng, cứ thoải mái ăn là được."
Dứt lời, có chút cúi đầu, liền bát ăn bún, thanh âm cũng lớn, dáng vẻ hoàn toàn không có.
Lục Vân Trăn cười, nàng thích như vậy, giữa phu thê không cần phải bận tâm quá nhiều.
Miệng lớn húp bún càng sảng khoái, chua cay khai vị, Lục Vân Trăn không khỏi nhớ tới lúc mới mang thai, khi nôn ọe, lúc đó cái gì cũng ăn không vô, chỉ muốn ăn đồ chua cay, nếu là có những món này, thì lúc trước đã không cần phải chịu khổ.
Nhưng bây giờ ăn cũng không muộn, củ lạc không quá cứng, dầu ớt thơm cực kỳ, vốn là muốn nếm thử bánh bao mới của Thôi gia, nhưng ăn được mấy miếng bún Lục Vân Trăn mới nhớ tới.
Bánh bao, còn có bánh bao nữa.
Bánh bao hình dáng tiểu xảo, Lục Vân Trăn nhìn đã thấy thích, nàng cắn một cái, không ngờ tới lại giống bánh bao hấp lớn, bên trong chứa đầy nước canh.
Nước canh dầy đặc đậm đà, phía trên bánh bao vỏ xốp giòn, nhưng lại không cứng, đáy bánh mềm, Lục Vân Trăn cảm thấy mùi vị này rất ngon.
Nhìn mì chua cay, Lục Vân Trăn đột nhiên nghĩ đến một phương pháp ăn khác, nàng đem bánh bao chiên hút xong nước canh, coi bánh bao như cái thìa, múc canh chua cay của mì, lại uống canh, vừa chua cay lại có cả mùi thịt.
Sở Canh Nguyên nhìn dáng vẻ của nàng không khỏi bật cười, "Khéo léo và diệu kỳ như vậy, Thôi gia có tay nghề này, không lo làm giàu, nương tử chớ có quá phận vì Thôi gia tiểu nương tử mà lo lắng."
Khéo tay, trong nhà lại có độc môn tay nghề, Lục Vân Trăn nhớ tình cảm giúp đỡ một hai là đủ rồi.
Lục Vân Trăn làm như vậy chẳng qua là lo lắng Thôi Như Anh ở Thôi gia, không được mặc y phục tốt, không được đọc sách, rõ ràng thông minh lanh lợi lại như trân châu bị long đong, không duyên cớ bị mai một.
Nhưng Sở Canh Nguyên lại cảm thấy Thôi gia vợ chồng thành thật bổn phận, lại có đứa bé thông minh, ngày sau trong nhà tất nhiên sẽ phát đạt, cứ để xem về sau.
* Thôi Như Anh tất nhiên là không biết hai vợ chồng nói gì, buổi tối nàng cũng ăn mì chua cay, Hứa nương tử chờ đợi một khắc đồng hồ trở về đông phòng chiếu cố Chương ca nhi, một mình nàng ăn cơm chiều, đêm nay sợ là cũng phải ngủ một mình.
Mì chua cay bánh bao chiên, thức nhắm là cải trắng luộc, canh loãng, vị mỹ thơm ngon.
Mấy loại rau ngâm, có loại Thôi Như Anh gọi không ra tên, còn có hai miếng bánh nướng thịt heo, hai miếng bánh nướng quân cờ.
Thôi Như Anh phát hiện đồ vật cho nàng thật là nhiều, ban ngày còn đưa tới một bàn hạnh nhân tô, một bàn mứt hoa quả long nhãn, cộng thêm bánh nướng còn chưa ăn hết, đã là ba đĩa. Nhiều đồ như vậy nàng thực sự ăn không hết, Thôi Như Anh chỉ có thể mang về nhà, ngày mai sợ là không được, sau này có thể về nhà một chuyến.
Thôi Như Anh cảm thấy, nàng về nhà không chỉ có Hứa nương tử cao hứng, mà ngay cả Lục Vân Trăn cũng sẽ cao hứng.
Ai lại không thích một cô nương thấy phồn hoa phú quý liền mê mắt, ngay cả nhà đều không để ý. Nếu nàng nhớ trong nhà, Lục Vân Trăn sẽ còn hơn cả Hứa nương tử.
Lục Vân Trăn thích nàng, là bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, biết dỗ người, cho nên mới thích.
Cho nên Thôi Như Anh cũng không yêu cầu gì khác, nàng cũng muốn thường xuyên về thăm nhà một chút.
Hứa nương tử ban đêm không có trở về, hôm sau trời vừa sáng có lẽ là để dỗ tiểu công tử, Hứa nương tử mới trở về ngủ một lát.
Ngủ được khoảng một canh giờ, Thu Nguyệt liền đến nói tiểu công tử tỉnh, bảo Hứa nương tử qua đó chiếu cố.
Hứa nương tử đầu óc còn có chút không rõ ràng, nhưng đã ngồi dậy, nói với bên ngoài bình phong: "Thu Nguyệt cô nương, ta dọn dẹp một chút rồi sẽ qua ngay."
Sau khi Thu Nguyệt rời đi, nàng lắc lắc đầu, xem như hoàn toàn tỉnh táo, Hứa nương tử vừa thu thập vừa nói với Thôi Như Anh: "Tuy nói hơi mệt chút, nhưng hôm qua ban đêm tam nương tử cho hai lượng bạc tiền thưởng, nói là ta chiếu cố tiểu công tử có công."
Hứa nương tử nở một nụ cười, "Mấy ngày nay vất vả, chờ có nhũ mẫu mới sẽ không giống như bây giờ nữa. Tháng này chúng ta có thể kiếm được không ít bạc đâu, ta xem chừng, phải đến mười mấy lượng."
Tháng này tiền tháng ba lượng, cộng thêm tiền thưởng cùng tiền mừng hai lượng, đã là bảy lượng bạc. Huống chi tháng này còn chưa hết, trong nhà buôn bán nhiều, buổi chiều có bánh bao chiên, mỗi ngày cũng có thể kiếm được sáu bảy trăm văn.
Tháng này sợ là có thể kiếm được mười mấy lượng, sắc mặt Hứa nương tử ửng đỏ, Thôi gia tháng này kiếm được, còn nhiều hơn cả một năm trước đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận