Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày
Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 13: Sinh con (length: 14180)
Hứa nương tử là do chị dâu bên nhà mẹ đẻ của Lục Vân Trăn giới thiệu, còn vị Trần nương tử kia là do đại tẩu của Lục Vân Trăn tìm người mai mối.
Cũng đã xem qua, tính tình tuy có hơi khéo đưa đẩy, nhưng được cái thích sạch sẽ, gia cảnh cũng đã điều tra, đại thể không có vấn đề gì.
Từ khi nàng có thai, bà mẫu luôn nói, đại tẩu, nhị tẩu đều là người đã từng sinh nở, kinh nghiệm phong phú, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi han nhiều vào, cũng đỡ phải bỡ ngỡ chân tay vì lần đầu mang thai.
Bà mẫu quả thực là có ý tốt, đại tẩu quan tâm khắp nơi càng không thể trách móc. Chẳng qua Sở Canh Nguyên đông anh em, đại ca đã là con thứ lại là trưởng tử, sau đó bà mẫu liên tiếp sinh hai con trai trưởng, rồi mới đến Sở Canh Nguyên cùng với Nhị gia trong phủ.
Phía sau còn không ít em trai em gái, Hầu phủ lại gia đại nghiệp đại, dẫn đến những huynh đệ chị dâu này ngoài mặt thì hòa thuận nhưng trong lòng lại bất hòa, nói ra còn không bằng huynh đệ tỷ muội nhà nghèo khó, cửa nhỏ nhà bé.
Trần nương tử này buổi chiều hôm nay có nói với Lý ma ma một tiếng rồi về nhà, khu nhà nàng ở rất đông đúc, đi đi về về mất hơn nửa canh giờ, so với nhà họ Thôi thì gần hơn, nhưng hết lần này đến lần khác lại về muộn. Ra khỏi phủ đã hơn hai canh giờ.
Mới có ngày đầu, Lý ma ma không hài lòng lắm, bèn nói việc này với Lục Vân Trăn, thuê người tự nhiên đều thích những người thật thà, bổn phận như Hứa nương tử.
Có điều Lục Vân Trăn nghĩ đến việc ra ngoài, lại không phải giống như nàng có đồng hồ thạch anh để xem giờ giấc, sớm một chút, muộn một chút, đều không ảnh hưởng toàn cục.
Huống hồ lòng người mẹ yêu con đều có, nói không chừng cũng bởi vì đứa bé cản trở bước chân.
Chưa đến ngày sinh cũng không vội, cho nên nàng không so đo việc này. Lại nói, một chút sai lầm nhỏ không đến mức nắm lấy không buông, nàng còn ở cùng một phủ với các anh chị em dâu, thật sự muốn so đo, lại giống như là nàng đang tìm đại tẩu gây sự.
Chợ búa nhà có nỗi phiền não của chợ búa nhà, nhà cao cửa rộng cũng có nỗi khổ của nhà cao cửa rộng, những việc vặt vãnh linh tinh này làm Lục Vân Trăn phiền lòng, cho nên nàng mới bằng lòng nói chuyện với Thôi Như Anh, như vậy cũng vui vẻ hơn một chút.
Sở Canh Nguyên nói: "Nếu là không tận tâm, còn có thể tìm người khác."
Lục Vân Trăn gật gật đầu, "Phu quân yên tâm đi."
Hai vợ chồng ngồi nói chuyện một lát, Sở Canh Nguyên liền đỡ Lục Vân Trăn đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Bụng càng lớn, mỗi ngày đều đau lưng nhức eo, lại nơm nớp lo sợ, chỉ sợ đến một ngày nào đó sẽ trở dạ.
Thời hạn lâm bồn đã gần kề, nàng ăn uống ngon miệng, phỏng chừng không đợi được đến ngày sinh. Thế nhưng bà đỡ, n·h·ũ mẫu cùng đại phu đều đã tìm xong, cũng không cần lo lắng.
Hôm sau trời vừa sáng, trời hơi âm u, không lâu sau liền bắt đầu có mưa nhỏ.
Thôi Như Anh trong giấc mộng mơ màng nghe thấy tiếng sấm, mở mắt ra xem, một bóng người mò mẫm mở cửa đi ra ngoài, sau đó Hứa nương tử cũng tỉnh.
Sắc trời vẫn còn tối, nàng mở mắt nhìn thấy Trần nương tử hất áo lên rồi từ bên ngoài trở về, thấy hai người tựa hồ đã tỉnh, bèn nói: "Tam gia dáng dấp tuấn tú lịch sự, gia đại nghiệp đại, người này không thể so với người kia được..."
Nói xong, chép miệng một cái, rồi trở về nằm.
Thôi Như Anh không khỏi nghĩ, Hầu phủ gia đại nghiệp đại, đó cũng là do tổ tông tích lũy, có gì mà phải so sánh.
Nàng liếc nhìn Hứa nương tử, Hứa nương tử chau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Nương?"
Hứa nương tử nhỏ giọng nói: "Hình như trời muốn mưa, không bày bán được hàng mất."
Thành Nam, thành Bắc cách nhau hơn mười dặm, thành này xuôi về nam có mưa, thành Bắc chưa chắc đã mưa. Có mưa không bày bán được thì cũng thôi, chỉ sợ thịt đã mua, bánh bao đã hấp, kết quả trước khi ra khỏi nhà trời lại đổ mưa, hơn hai trăm cái bánh bao kia biết ăn làm sao cho hết?
Sao có thể không lo lắng cho được.
Thôi Như Anh cũng thở dài một hơi, không chỉ có trồng trọt là nhìn sắc mặt ông trời để kiếm cơm, mà ngay cả làm những việc buôn bán nhỏ lẻ cũng vậy.
Nàng nói: "Đợi mưa tạnh chúng ta trở về xem sao, nếu không có mưa thì tốt, còn nếu mưa mà bánh bao đã hấp rồi, vậy thì mang về nhà ăn."
Hứa nương tử lo lắng gật gật đầu, mấy ngày nay trời không có mưa, hi vọng Thôi Đại Sơn đừng có mà c·h·ế·t đầu óc.
Hai mẹ con nói chuyện không lớn tiếng, nhưng Trần nương tử ở bên cạnh cũng có thể nghe được, nàng ta nói: "Ai nha, muội tử à, làm ăn buôn bán là vậy, phải xem sắc mặt ông trời, đâu có được như làm n·h·ũ mẫu ở nhà đại hộ người ta, gió không thổi đến, mưa không dầm đến."
Lời nói an ủi người khác thì còn được, nhưng cái giọng điệu kia lại khiến người ta nghiến răng.
Dứt khoát lúc này cũng không ngủ được, Thôi Như Anh nói: "Thím nói đúng, đúng rồi, hôm qua thím cũng về nhà, nhà thím cũng ở thành Nam sao?"
Trần nương tử nói: "Nhà ta ở thành đông, ta làm n·h·ũ mẫu cũng nhiều năm rồi, dành dụm được chút tiền, liền mua một căn nhà ở thành đông. Rộng rãi khang trang, tốt hơn mấy căn nhà nhỏ ở thành Nam một chút, thành Nam nhà cửa san sát, ngõ nhỏ hẹp đến nỗi ngay cả xe ngựa còn không vào được, ai, ta cũng không phải nói nhà các ngươi nhỏ đâu nhé."
Thôi Như Anh nói: "Nhà vốn dĩ đã nhỏ, không cần thím phải nói. Cả nhà mấy miệng ăn chúng ta chen chúc ở, vẫn là nhà thím tốt. Thím, con trong nhà của thím lớn bao nhiêu rồi? Mẹ ta không yên lòng muội muội trong nhà."
Trần nương tử: "...Nha đầu thì có gì phải lo, ta sinh đứa bé này cũng là con gái, lần trước sinh mới là một thằng cu bụ bẫm."
Thôi Như Anh khẽ gật đầu, Trần nương tử gia trụ tại thành đông, con cái trong nhà cũng không ít, bởi vì làm n·h·ũ mẫu đã nhiều năm. Lần này là con gái, lần trước là con trai, nhìn dáng vẻ này của nàng ta, phỏng chừng trước đó cũng sinh nhiều con gái.
Bất quá bây giờ cũng có thể về nhà cho con gái nàng ta bú, ít ra là có lòng yêu con.
Có thể sáng sớm ra ngoài nhìn thấy Tam gia của An Định Hầu phủ, đã biết người này thật là náo nhiệt, nóng mắt nhà khác, thích nói chuyện phiếm, ngoài ra thì cũng không có vấn đề gì.
Nàng và Hứa nương tử đừng quản có tiền hay không, giả bộ không có tiền một chút là được.
Về phần Trần nương tử nói đến Sở Canh Nguyên, Hứa nương tử lúc đó không hề nghe thấy, coi như có nghe thấy cũng không đi xem. Nàng lo lắng chuyện trong nhà, không muốn ra ngoài hóng chuyện, không chỉ có mình không đi mà còn giữ Thôi Như Anh ở lại, không cho nàng ra ngoài.
Cùng Lục Tam nương tử trò chuyện giải khuây thì còn được, nhưng phía Tam gia tuyệt đối không cho phép hành xử thiếu quy củ.
Thôi Như Anh chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn là trẻ con, thế nhưng nam nữ khác biệt, Tam gia lại là nam chủ nhân, gặp mặt còn phải tránh, huống chi là ra ngoài nhìn.
Điểm tâm là do nha hoàn bưng tới, vẫn như mọi khi, đồ ăn của Hứa nương tử có dược thiện, dùng để bồi bổ điều dưỡng thân thể, còn Thôi Như Anh chỉ có bánh hấp và cháo.
Ăn cơm xong hai người đều không ra ngoài, mưa vẫn không ngừng, đầu xuân tháng ba chính là thời điểm mưa nhiều, Hứa nương tử cũng vừa mới ở cữ, không t·i·ệ·n về nhà, nhưng trong lòng không ngừng lo lắng.
Một mạch đến giữa trưa mà mưa vẫn không ngừng, gần trưa, Thu Nguyệt cầm ô đến, dù bị thu lại đặt ở cửa ra vào, Thu Nguyệt tiến vào nói: "Hứa nương tử, phu quân nhà ngươi tới, nói hôm nay buổi sáng thành Nam mưa lớn, nên không có ra sạp hàng. Hắn nhìn thấy mưa có vẻ như sắp ngừng, nên tới báo cho ngươi một tiếng để đừng lo lắng, trong nhà mọi chuyện đều ổn, hôm nay ngươi đừng trở về."
Hứa nương tử thở phào nhẹ nhõm, như vậy nàng cũng có thể yên tâm, "Làm phiền Thu Nguyệt cô nương đi một chuyến."
Thu Nguyệt nói: "Người còn đang ở ngoài cửa, ta thấy mưa này cũng không nhỏ, hay là để gã sai vặt đi truyền lời, tránh cho Hứa nương tử phải đi một chuyến lại gặp mưa."
Hứa nương tử gật gật đầu, "Làm phiền."
Thôi Đại Sơn hôm đó không có đến đưa hai mẹ con, cũng không biết An Định Hầu phủ ở đâu, đặt trước kia thì không dám mở miệng hỏi, nhưng bán bánh bao nhiều rồi, lá gan cũng đã lớn hơn một chút.
Lại thêm một người tới, chỉ có thể tự mình đến, vừa đi vừa hỏi thăm tìm tới.
Thôi Như Anh không quên điểm tâm, đem hộp điểm tâm đã chọn sẵn đưa cho Thu Nguyệt, "Tỷ tỷ, làm phiền đem cái này giao cho cha ta. Hôm qua điểm tâm một mình ta ăn không hết, Nhị tỷ ta cũng thích ăn ngọt, bảo cha ta mang về cho nàng nếm thử."
Lục Vân Trăn có được bánh bao ngon còn nhớ tới Sở Canh Nguyên, Thôi Như Anh nhớ tới tỷ tỷ, vẫn là một muội muội tốt.
Thôi Như Anh nghĩ muốn đối xử tốt với Nhị Nha một chút, nếu nàng không đến đây, còn có thể giúp đỡ san sẻ, nhưng nàng đã đến Hầu phủ, trong nhà liền phải nhờ Nhị Nha chiếu cố nhiều hơn.
Hai đứa em trai, một đứa em gái, tuy rằng còn có Thôi Đại Sơn cùng Thôi Đại Lang, nhưng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm.
Thu Nguyệt cười cười nhận lấy điểm tâm, "Được."
Trần nương tử ở phòng bên cạnh nghe thấy, hai đĩa điểm tâm kia thật đúng là của phủ, cũng không biết con bé này làm sao lọt vào mắt xanh của tam nương tử, lại đối tốt với nó như vậy.
Mưa, Trần nương tử cũng không ra ngoài, chỉ nằm ở trong phòng.
Bất quá sau khi ăn cơm trưa xong mưa có nhỏ đi một chút, nàng ta vẫn là xin phép Lý ma ma cho nghỉ, về nhà.
Hứa nương tử hôm nay không trở về, tự nhiên cũng không thể nói cho Thôi Đại Sơn chuyện làm bình phong, bất quá Trần nương tử không ở đây, hai mẹ con có chút thoải mái, dễ chịu hơn.
Buổi chiều Thôi Như Anh không đến phòng chính nói chuyện với Lục Vân Trăn, Lục Vân Trăn sắp đến ngày lâm bồn, mấy ngày nay đều ở Yên Quy đường đi dạo.
Sương phòng ở phía sau phòng chính, phía trước có chuyện gì xảy ra, trừ phi giống như Trần nương tử ra ngoài nhìn, nếu không căn bản không biết được.
Đây cũng là chỗ tốt của việc làm n·h·ũ mẫu, đến lúc đó chỉ cần chiếu cố tốt đứa bé, những việc khác không cần phải quan tâm.
Mà nha hoàn ở Yên Quy đường, lại phải để ý tất cả mọi chuyện.
Hiện tại Lục Vân Trăn thân thể nặng nề, không cần đi thỉnh an An Định hầu phu nhân, nhưng trong phủ đông người, luôn có người tới thăm hỏi. Bất kể bản thân cảm thấy thế nào, ngoài mặt đều phải tỏ ra không có vấn đề gì.
Buổi chiều Triệu đại nương tử của đại phòng mang theo đồ đạc tới thăm.
Đại phòng có không ít con, đại ca của Sở Canh Nguyên đã ngoài ba mươi, con cái của hai người tính cả th·i·ế·p thất sinh ra, có bốn đứa, đứa lớn nhất năm nay đã mười bốn tuổi.
Tuy đại gia Sở Canh Tự là con thứ của Sở gia, nhưng lại làm trưởng tử, con của hắn tự nhiên cũng là trưởng tôn của Sở gia.
Mà nhị phòng vợ chồng thành hôn mấy năm, dưới gối chỉ có một đứa con gái.
Hôm nay đại phòng Triệu Uyển Chi tới, hàn huyên một hồi, rồi nhìn chằm chằm bụng của Lục Vân Trăn, hỏi: "Có thể mời đại phu xem qua chưa? Thai này là nam hay là nữ? Nghe nói đệ muội lại mời thêm một n·h·ũ mẫu, cũng không phải chị dâu nói ngươi, mời n·h·ũ mẫu thì thôi đi, sao có thể mang cả con của người ta tới, còn là một đứa bé gái. Quá thân cận, trong bụng nếu là con trai cũng phải biến thành con gái mất."
Lục Vân Trăn: "Con gái hay con trai, ngoan hay hư, đều là tâm đầu n·h·ụ·c, đều phải dạy dỗ đàng hoàng. Sinh con trai không hiểu chuyện, n·g·ư·ợ·c lại càng thêm phiền lòng."
Con cái của đại phòng không hiểu chuyện, Triệu Uyển Chi còn có thời gian quan tâm nàng sinh nam hay sinh nữ.
Lục Vân Trăn tuy tính tình nhu hòa, nhưng không phải là người chịu thiệt mà không lên tiếng.
Triệu Uyển Chi cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, quạt quạt cây quạt nói: "Đệ muội vẫn là nên an tâm dưỡng thai cho tốt, nhị phòng chỉ có một đứa con gái, bà mẫu rất coi trọng cái thai này của đệ muội đó."
Lục Vân Trăn chau mày, ở nhà chồng như thế này, con trai chính là gốc rễ để có chỗ đứng.
Thấy nàng nhíu mày, Triệu Uyển Chi tự biết mình nói lỡ lời, liền chủ động chuyển sang nói những chuyện khác, Lục Vân Trăn càng nghĩ, trong lòng càng thêm buồn bực.
Đến cuối cùng, mượn cớ thân thể khó chịu để tiễn khách.
Nếu không phải Lục Vân Trăn lấy cớ mệt mỏi, Triệu Uyển Chi còn chưa định rời đi.
Bây giờ cách ngày dự sinh còn hơn hai mươi ngày, nàng luôn cảm thấy bụng trĩu xuống, nhất là sau khi nói chuyện với Triệu Uyển Chi, bụng còn có chút đau nhức.
Lục Vân Trăn vịn eo, "Cẩm Nguyệt, dìu ta lên giường nằm một lát."
Cẩm Nguyệt dìu Lục Vân Trăn lên giường, "Tam nương tử, người khó chịu lắm phải không, Minh Nguyệt, mau đi mời đại phu."
Lý ma ma bưng tới nước nóng, cho Lục Vân Trăn uống mấy ngụm, nói chuyện với Thôi Như Anh thì vui vẻ, thế nhưng nói chuyện với Triệu Uyển Chi, phải tập trung tinh thần để ứng phó.
Lúc này bụng khó chịu, Minh Nguyệt vội vàng đi mời đại phu, mang theo đại phu trở về, phát hiện Yên Quy đường người ra kẻ vào tấp nập, bắt một nha hoàn hỏi han mới biết được, chỉ một lát sau, Lục Vân Trăn đã vỡ ối.
Bên ngoài ồn ào, Hứa nương tử không ít thì nhiều cũng có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì, liền bảo Thôi Như Anh ở trong phòng, còn mình thì đi ra xem xét.
Nàng sinh con đã nhiều, nếu tam nương tử sinh nở mà thiếu nhân lực, nàng cũng có thể giúp một tay.
Thôi Như Anh gật gật đầu, "Nương đi đi, con không chạy lung tung."
Hứa nương tử mãi không trở về, Thôi Như Anh trong phòng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ, nghe mà lòng người quặn thắt.
Hôm nay trời vẫn còn mây, Thôi Như Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tam nương tử là một người tốt, hi vọng nàng mau chóng sinh đứa bé ra, đừng phải chịu đau lâu như vậy.
Yên Quy đường rối ren, An Định hầu phu nhân cũng đến, hỏi han tình hình bên trong.
Không đợi nha hoàn đáp lời, Triệu Uyển Chi liền nói: "Đang khỏe mạnh, sao lại sinh non thế này."
An Định hầu phu nhân nhíu mày nhìn Triệu Uyển Chi một cái, Lý ma ma trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì, "Phu nhân yên tâm, đại phu và bà đỡ đều có mặt, trong phòng bình an vô sự."
Triệu Uyển Chi lại nói: "Mẫu thân, đệ muội là lần đầu sinh con, không có kinh nghiệm đều khó sinh hơn một chút, mẫu thân đừng sốt ruột."
Tiền phu nhân nói: "Vân Trăn chắc chắn sẽ thuận lợi."
Lục Vân Trăn từ lúc vào phòng sinh cho đến khi sinh hạ, mất hơn hai canh giờ.
Trần nương tử giữa chừng cũng chạy về, ở ngay ngoài cửa.
Buổi chiều mây đen dày đặc, đến chạng vạng tối mây đen đã tan, mặt trời ở phía tây, rải ra một dải mây ráng rực rỡ.
Trong phòng vang lên một tiếng khóc lớn, An Định hầu phu nhân xung quanh vây không ít người, nghe Cẩm Nguyệt ra báo, "Phu nhân, tam nương tử đã hạ sinh một tiểu c·ô·ng t·ử."
Cũng đã xem qua, tính tình tuy có hơi khéo đưa đẩy, nhưng được cái thích sạch sẽ, gia cảnh cũng đã điều tra, đại thể không có vấn đề gì.
Từ khi nàng có thai, bà mẫu luôn nói, đại tẩu, nhị tẩu đều là người đã từng sinh nở, kinh nghiệm phong phú, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi han nhiều vào, cũng đỡ phải bỡ ngỡ chân tay vì lần đầu mang thai.
Bà mẫu quả thực là có ý tốt, đại tẩu quan tâm khắp nơi càng không thể trách móc. Chẳng qua Sở Canh Nguyên đông anh em, đại ca đã là con thứ lại là trưởng tử, sau đó bà mẫu liên tiếp sinh hai con trai trưởng, rồi mới đến Sở Canh Nguyên cùng với Nhị gia trong phủ.
Phía sau còn không ít em trai em gái, Hầu phủ lại gia đại nghiệp đại, dẫn đến những huynh đệ chị dâu này ngoài mặt thì hòa thuận nhưng trong lòng lại bất hòa, nói ra còn không bằng huynh đệ tỷ muội nhà nghèo khó, cửa nhỏ nhà bé.
Trần nương tử này buổi chiều hôm nay có nói với Lý ma ma một tiếng rồi về nhà, khu nhà nàng ở rất đông đúc, đi đi về về mất hơn nửa canh giờ, so với nhà họ Thôi thì gần hơn, nhưng hết lần này đến lần khác lại về muộn. Ra khỏi phủ đã hơn hai canh giờ.
Mới có ngày đầu, Lý ma ma không hài lòng lắm, bèn nói việc này với Lục Vân Trăn, thuê người tự nhiên đều thích những người thật thà, bổn phận như Hứa nương tử.
Có điều Lục Vân Trăn nghĩ đến việc ra ngoài, lại không phải giống như nàng có đồng hồ thạch anh để xem giờ giấc, sớm một chút, muộn một chút, đều không ảnh hưởng toàn cục.
Huống hồ lòng người mẹ yêu con đều có, nói không chừng cũng bởi vì đứa bé cản trở bước chân.
Chưa đến ngày sinh cũng không vội, cho nên nàng không so đo việc này. Lại nói, một chút sai lầm nhỏ không đến mức nắm lấy không buông, nàng còn ở cùng một phủ với các anh chị em dâu, thật sự muốn so đo, lại giống như là nàng đang tìm đại tẩu gây sự.
Chợ búa nhà có nỗi phiền não của chợ búa nhà, nhà cao cửa rộng cũng có nỗi khổ của nhà cao cửa rộng, những việc vặt vãnh linh tinh này làm Lục Vân Trăn phiền lòng, cho nên nàng mới bằng lòng nói chuyện với Thôi Như Anh, như vậy cũng vui vẻ hơn một chút.
Sở Canh Nguyên nói: "Nếu là không tận tâm, còn có thể tìm người khác."
Lục Vân Trăn gật gật đầu, "Phu quân yên tâm đi."
Hai vợ chồng ngồi nói chuyện một lát, Sở Canh Nguyên liền đỡ Lục Vân Trăn đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Bụng càng lớn, mỗi ngày đều đau lưng nhức eo, lại nơm nớp lo sợ, chỉ sợ đến một ngày nào đó sẽ trở dạ.
Thời hạn lâm bồn đã gần kề, nàng ăn uống ngon miệng, phỏng chừng không đợi được đến ngày sinh. Thế nhưng bà đỡ, n·h·ũ mẫu cùng đại phu đều đã tìm xong, cũng không cần lo lắng.
Hôm sau trời vừa sáng, trời hơi âm u, không lâu sau liền bắt đầu có mưa nhỏ.
Thôi Như Anh trong giấc mộng mơ màng nghe thấy tiếng sấm, mở mắt ra xem, một bóng người mò mẫm mở cửa đi ra ngoài, sau đó Hứa nương tử cũng tỉnh.
Sắc trời vẫn còn tối, nàng mở mắt nhìn thấy Trần nương tử hất áo lên rồi từ bên ngoài trở về, thấy hai người tựa hồ đã tỉnh, bèn nói: "Tam gia dáng dấp tuấn tú lịch sự, gia đại nghiệp đại, người này không thể so với người kia được..."
Nói xong, chép miệng một cái, rồi trở về nằm.
Thôi Như Anh không khỏi nghĩ, Hầu phủ gia đại nghiệp đại, đó cũng là do tổ tông tích lũy, có gì mà phải so sánh.
Nàng liếc nhìn Hứa nương tử, Hứa nương tử chau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Nương?"
Hứa nương tử nhỏ giọng nói: "Hình như trời muốn mưa, không bày bán được hàng mất."
Thành Nam, thành Bắc cách nhau hơn mười dặm, thành này xuôi về nam có mưa, thành Bắc chưa chắc đã mưa. Có mưa không bày bán được thì cũng thôi, chỉ sợ thịt đã mua, bánh bao đã hấp, kết quả trước khi ra khỏi nhà trời lại đổ mưa, hơn hai trăm cái bánh bao kia biết ăn làm sao cho hết?
Sao có thể không lo lắng cho được.
Thôi Như Anh cũng thở dài một hơi, không chỉ có trồng trọt là nhìn sắc mặt ông trời để kiếm cơm, mà ngay cả làm những việc buôn bán nhỏ lẻ cũng vậy.
Nàng nói: "Đợi mưa tạnh chúng ta trở về xem sao, nếu không có mưa thì tốt, còn nếu mưa mà bánh bao đã hấp rồi, vậy thì mang về nhà ăn."
Hứa nương tử lo lắng gật gật đầu, mấy ngày nay trời không có mưa, hi vọng Thôi Đại Sơn đừng có mà c·h·ế·t đầu óc.
Hai mẹ con nói chuyện không lớn tiếng, nhưng Trần nương tử ở bên cạnh cũng có thể nghe được, nàng ta nói: "Ai nha, muội tử à, làm ăn buôn bán là vậy, phải xem sắc mặt ông trời, đâu có được như làm n·h·ũ mẫu ở nhà đại hộ người ta, gió không thổi đến, mưa không dầm đến."
Lời nói an ủi người khác thì còn được, nhưng cái giọng điệu kia lại khiến người ta nghiến răng.
Dứt khoát lúc này cũng không ngủ được, Thôi Như Anh nói: "Thím nói đúng, đúng rồi, hôm qua thím cũng về nhà, nhà thím cũng ở thành Nam sao?"
Trần nương tử nói: "Nhà ta ở thành đông, ta làm n·h·ũ mẫu cũng nhiều năm rồi, dành dụm được chút tiền, liền mua một căn nhà ở thành đông. Rộng rãi khang trang, tốt hơn mấy căn nhà nhỏ ở thành Nam một chút, thành Nam nhà cửa san sát, ngõ nhỏ hẹp đến nỗi ngay cả xe ngựa còn không vào được, ai, ta cũng không phải nói nhà các ngươi nhỏ đâu nhé."
Thôi Như Anh nói: "Nhà vốn dĩ đã nhỏ, không cần thím phải nói. Cả nhà mấy miệng ăn chúng ta chen chúc ở, vẫn là nhà thím tốt. Thím, con trong nhà của thím lớn bao nhiêu rồi? Mẹ ta không yên lòng muội muội trong nhà."
Trần nương tử: "...Nha đầu thì có gì phải lo, ta sinh đứa bé này cũng là con gái, lần trước sinh mới là một thằng cu bụ bẫm."
Thôi Như Anh khẽ gật đầu, Trần nương tử gia trụ tại thành đông, con cái trong nhà cũng không ít, bởi vì làm n·h·ũ mẫu đã nhiều năm. Lần này là con gái, lần trước là con trai, nhìn dáng vẻ này của nàng ta, phỏng chừng trước đó cũng sinh nhiều con gái.
Bất quá bây giờ cũng có thể về nhà cho con gái nàng ta bú, ít ra là có lòng yêu con.
Có thể sáng sớm ra ngoài nhìn thấy Tam gia của An Định Hầu phủ, đã biết người này thật là náo nhiệt, nóng mắt nhà khác, thích nói chuyện phiếm, ngoài ra thì cũng không có vấn đề gì.
Nàng và Hứa nương tử đừng quản có tiền hay không, giả bộ không có tiền một chút là được.
Về phần Trần nương tử nói đến Sở Canh Nguyên, Hứa nương tử lúc đó không hề nghe thấy, coi như có nghe thấy cũng không đi xem. Nàng lo lắng chuyện trong nhà, không muốn ra ngoài hóng chuyện, không chỉ có mình không đi mà còn giữ Thôi Như Anh ở lại, không cho nàng ra ngoài.
Cùng Lục Tam nương tử trò chuyện giải khuây thì còn được, nhưng phía Tam gia tuyệt đối không cho phép hành xử thiếu quy củ.
Thôi Như Anh chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn là trẻ con, thế nhưng nam nữ khác biệt, Tam gia lại là nam chủ nhân, gặp mặt còn phải tránh, huống chi là ra ngoài nhìn.
Điểm tâm là do nha hoàn bưng tới, vẫn như mọi khi, đồ ăn của Hứa nương tử có dược thiện, dùng để bồi bổ điều dưỡng thân thể, còn Thôi Như Anh chỉ có bánh hấp và cháo.
Ăn cơm xong hai người đều không ra ngoài, mưa vẫn không ngừng, đầu xuân tháng ba chính là thời điểm mưa nhiều, Hứa nương tử cũng vừa mới ở cữ, không t·i·ệ·n về nhà, nhưng trong lòng không ngừng lo lắng.
Một mạch đến giữa trưa mà mưa vẫn không ngừng, gần trưa, Thu Nguyệt cầm ô đến, dù bị thu lại đặt ở cửa ra vào, Thu Nguyệt tiến vào nói: "Hứa nương tử, phu quân nhà ngươi tới, nói hôm nay buổi sáng thành Nam mưa lớn, nên không có ra sạp hàng. Hắn nhìn thấy mưa có vẻ như sắp ngừng, nên tới báo cho ngươi một tiếng để đừng lo lắng, trong nhà mọi chuyện đều ổn, hôm nay ngươi đừng trở về."
Hứa nương tử thở phào nhẹ nhõm, như vậy nàng cũng có thể yên tâm, "Làm phiền Thu Nguyệt cô nương đi một chuyến."
Thu Nguyệt nói: "Người còn đang ở ngoài cửa, ta thấy mưa này cũng không nhỏ, hay là để gã sai vặt đi truyền lời, tránh cho Hứa nương tử phải đi một chuyến lại gặp mưa."
Hứa nương tử gật gật đầu, "Làm phiền."
Thôi Đại Sơn hôm đó không có đến đưa hai mẹ con, cũng không biết An Định Hầu phủ ở đâu, đặt trước kia thì không dám mở miệng hỏi, nhưng bán bánh bao nhiều rồi, lá gan cũng đã lớn hơn một chút.
Lại thêm một người tới, chỉ có thể tự mình đến, vừa đi vừa hỏi thăm tìm tới.
Thôi Như Anh không quên điểm tâm, đem hộp điểm tâm đã chọn sẵn đưa cho Thu Nguyệt, "Tỷ tỷ, làm phiền đem cái này giao cho cha ta. Hôm qua điểm tâm một mình ta ăn không hết, Nhị tỷ ta cũng thích ăn ngọt, bảo cha ta mang về cho nàng nếm thử."
Lục Vân Trăn có được bánh bao ngon còn nhớ tới Sở Canh Nguyên, Thôi Như Anh nhớ tới tỷ tỷ, vẫn là một muội muội tốt.
Thôi Như Anh nghĩ muốn đối xử tốt với Nhị Nha một chút, nếu nàng không đến đây, còn có thể giúp đỡ san sẻ, nhưng nàng đã đến Hầu phủ, trong nhà liền phải nhờ Nhị Nha chiếu cố nhiều hơn.
Hai đứa em trai, một đứa em gái, tuy rằng còn có Thôi Đại Sơn cùng Thôi Đại Lang, nhưng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm.
Thu Nguyệt cười cười nhận lấy điểm tâm, "Được."
Trần nương tử ở phòng bên cạnh nghe thấy, hai đĩa điểm tâm kia thật đúng là của phủ, cũng không biết con bé này làm sao lọt vào mắt xanh của tam nương tử, lại đối tốt với nó như vậy.
Mưa, Trần nương tử cũng không ra ngoài, chỉ nằm ở trong phòng.
Bất quá sau khi ăn cơm trưa xong mưa có nhỏ đi một chút, nàng ta vẫn là xin phép Lý ma ma cho nghỉ, về nhà.
Hứa nương tử hôm nay không trở về, tự nhiên cũng không thể nói cho Thôi Đại Sơn chuyện làm bình phong, bất quá Trần nương tử không ở đây, hai mẹ con có chút thoải mái, dễ chịu hơn.
Buổi chiều Thôi Như Anh không đến phòng chính nói chuyện với Lục Vân Trăn, Lục Vân Trăn sắp đến ngày lâm bồn, mấy ngày nay đều ở Yên Quy đường đi dạo.
Sương phòng ở phía sau phòng chính, phía trước có chuyện gì xảy ra, trừ phi giống như Trần nương tử ra ngoài nhìn, nếu không căn bản không biết được.
Đây cũng là chỗ tốt của việc làm n·h·ũ mẫu, đến lúc đó chỉ cần chiếu cố tốt đứa bé, những việc khác không cần phải quan tâm.
Mà nha hoàn ở Yên Quy đường, lại phải để ý tất cả mọi chuyện.
Hiện tại Lục Vân Trăn thân thể nặng nề, không cần đi thỉnh an An Định hầu phu nhân, nhưng trong phủ đông người, luôn có người tới thăm hỏi. Bất kể bản thân cảm thấy thế nào, ngoài mặt đều phải tỏ ra không có vấn đề gì.
Buổi chiều Triệu đại nương tử của đại phòng mang theo đồ đạc tới thăm.
Đại phòng có không ít con, đại ca của Sở Canh Nguyên đã ngoài ba mươi, con cái của hai người tính cả th·i·ế·p thất sinh ra, có bốn đứa, đứa lớn nhất năm nay đã mười bốn tuổi.
Tuy đại gia Sở Canh Tự là con thứ của Sở gia, nhưng lại làm trưởng tử, con của hắn tự nhiên cũng là trưởng tôn của Sở gia.
Mà nhị phòng vợ chồng thành hôn mấy năm, dưới gối chỉ có một đứa con gái.
Hôm nay đại phòng Triệu Uyển Chi tới, hàn huyên một hồi, rồi nhìn chằm chằm bụng của Lục Vân Trăn, hỏi: "Có thể mời đại phu xem qua chưa? Thai này là nam hay là nữ? Nghe nói đệ muội lại mời thêm một n·h·ũ mẫu, cũng không phải chị dâu nói ngươi, mời n·h·ũ mẫu thì thôi đi, sao có thể mang cả con của người ta tới, còn là một đứa bé gái. Quá thân cận, trong bụng nếu là con trai cũng phải biến thành con gái mất."
Lục Vân Trăn: "Con gái hay con trai, ngoan hay hư, đều là tâm đầu n·h·ụ·c, đều phải dạy dỗ đàng hoàng. Sinh con trai không hiểu chuyện, n·g·ư·ợ·c lại càng thêm phiền lòng."
Con cái của đại phòng không hiểu chuyện, Triệu Uyển Chi còn có thời gian quan tâm nàng sinh nam hay sinh nữ.
Lục Vân Trăn tuy tính tình nhu hòa, nhưng không phải là người chịu thiệt mà không lên tiếng.
Triệu Uyển Chi cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, quạt quạt cây quạt nói: "Đệ muội vẫn là nên an tâm dưỡng thai cho tốt, nhị phòng chỉ có một đứa con gái, bà mẫu rất coi trọng cái thai này của đệ muội đó."
Lục Vân Trăn chau mày, ở nhà chồng như thế này, con trai chính là gốc rễ để có chỗ đứng.
Thấy nàng nhíu mày, Triệu Uyển Chi tự biết mình nói lỡ lời, liền chủ động chuyển sang nói những chuyện khác, Lục Vân Trăn càng nghĩ, trong lòng càng thêm buồn bực.
Đến cuối cùng, mượn cớ thân thể khó chịu để tiễn khách.
Nếu không phải Lục Vân Trăn lấy cớ mệt mỏi, Triệu Uyển Chi còn chưa định rời đi.
Bây giờ cách ngày dự sinh còn hơn hai mươi ngày, nàng luôn cảm thấy bụng trĩu xuống, nhất là sau khi nói chuyện với Triệu Uyển Chi, bụng còn có chút đau nhức.
Lục Vân Trăn vịn eo, "Cẩm Nguyệt, dìu ta lên giường nằm một lát."
Cẩm Nguyệt dìu Lục Vân Trăn lên giường, "Tam nương tử, người khó chịu lắm phải không, Minh Nguyệt, mau đi mời đại phu."
Lý ma ma bưng tới nước nóng, cho Lục Vân Trăn uống mấy ngụm, nói chuyện với Thôi Như Anh thì vui vẻ, thế nhưng nói chuyện với Triệu Uyển Chi, phải tập trung tinh thần để ứng phó.
Lúc này bụng khó chịu, Minh Nguyệt vội vàng đi mời đại phu, mang theo đại phu trở về, phát hiện Yên Quy đường người ra kẻ vào tấp nập, bắt một nha hoàn hỏi han mới biết được, chỉ một lát sau, Lục Vân Trăn đã vỡ ối.
Bên ngoài ồn ào, Hứa nương tử không ít thì nhiều cũng có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì, liền bảo Thôi Như Anh ở trong phòng, còn mình thì đi ra xem xét.
Nàng sinh con đã nhiều, nếu tam nương tử sinh nở mà thiếu nhân lực, nàng cũng có thể giúp một tay.
Thôi Như Anh gật gật đầu, "Nương đi đi, con không chạy lung tung."
Hứa nương tử mãi không trở về, Thôi Như Anh trong phòng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ, nghe mà lòng người quặn thắt.
Hôm nay trời vẫn còn mây, Thôi Như Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tam nương tử là một người tốt, hi vọng nàng mau chóng sinh đứa bé ra, đừng phải chịu đau lâu như vậy.
Yên Quy đường rối ren, An Định hầu phu nhân cũng đến, hỏi han tình hình bên trong.
Không đợi nha hoàn đáp lời, Triệu Uyển Chi liền nói: "Đang khỏe mạnh, sao lại sinh non thế này."
An Định hầu phu nhân nhíu mày nhìn Triệu Uyển Chi một cái, Lý ma ma trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì, "Phu nhân yên tâm, đại phu và bà đỡ đều có mặt, trong phòng bình an vô sự."
Triệu Uyển Chi lại nói: "Mẫu thân, đệ muội là lần đầu sinh con, không có kinh nghiệm đều khó sinh hơn một chút, mẫu thân đừng sốt ruột."
Tiền phu nhân nói: "Vân Trăn chắc chắn sẽ thuận lợi."
Lục Vân Trăn từ lúc vào phòng sinh cho đến khi sinh hạ, mất hơn hai canh giờ.
Trần nương tử giữa chừng cũng chạy về, ở ngay ngoài cửa.
Buổi chiều mây đen dày đặc, đến chạng vạng tối mây đen đã tan, mặt trời ở phía tây, rải ra một dải mây ráng rực rỡ.
Trong phòng vang lên một tiếng khóc lớn, An Định hầu phu nhân xung quanh vây không ít người, nghe Cẩm Nguyệt ra báo, "Phu nhân, tam nương tử đã hạ sinh một tiểu c·ô·ng t·ử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận