Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày
Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 08: Muốn ăn thịt (length: 14102)
Nói thật, hai món này Thôi Như Anh đều muốn ăn, nhưng mà x·ấ·u hổ vì túi tiền trống rỗng, nàng xoắn xuýt một phen rồi nói: "Trứng rán vậy."
Trứng rán thì hợp với mì Dương Xuân, còn trứng muối thì hợp với bánh màn thầu.
Quán mì Dương Xuân này mở đã nhiều năm, nấu bát mì dùng canh x·ư·ơ·n hầm, trong bát mì bỏ thêm hành thái, muối, xì dầu, còn có một miếng mỡ h·e·o trắng bóng, óng ánh.
Mì là loại mì sợi k·é·o mỏng, sau khi nấu xong được xếp vào trong bát, rồi chan một muỗng canh x·ư·ơ·n hầm, rắc thêm chút hành thái. Trứng rán được làm từ chiếc nồi bên cạnh, màu sắc vàng ruộm, đem trứng đã rán xong đặt lên tr·ê·n mặt mì, như vậy là món mì Dương Xuân đã hoàn thành.
Thôi Như Anh cầm đũa khuấy đều, lại cúi đầu ngửi, quả thực rất thơm.
Nước canh x·ư·ơ·n hầm cùng mỡ h·e·o đã làm cho tô mì, có thể nào lại không thơm cho được.
Thôi Như Anh đem trứng rán nhúng vào trong canh, trước tiên ăn một miếng mì, Thôi gia rất ít khi ăn mì sợi, chỉ một đũa này thôi, sợi mì trơn giòn dai, nhai đã thấy tốn sức.
Thôi Như Anh cũng c·ắ·n một miếng trứng rán, hút nước canh, mang th·e·o cả hương thơm của mỡ h·e·o và trứng gà.
Một tô mì xuống bụng đã thấy căng tròn, đợi ăn mì xong trở về, Hứa nương t·ử bán bánh bao cũng gần xong rồi, còn thừa lại hai cái định bụng mang về cho đám nhỏ ăn.
Hai mẹ con đem cái sọt trúc rỗng đặt lên tr·ê·n xe, lại buộc chặt dây thừng, Hứa nương t·ử giống như lúc đến, để Thôi Như Anh lên xe ngồi, rồi nàng đẩy xe về.
Thôi Như Anh lắc đầu, "Nương, ta ăn no rồi, phải đi bộ một chút."
Cũng không phải đau lòng Hứa nương t·ử vì một mình không đẩy nổi xe.
Nghe con gái nói đã ăn no, Hứa nương t·ử cười cười, "Th·í·c·h ăn, mai lại đến ăn."
Sáng sớm đã dậy bận rộn mệt nhọc, lại đứng hơn một canh giờ bán bánh bao, Hứa nương t·ử giờ này còn chưa ăn cơm. Bụng đói kêu vang, tay chân cũng bủn rủn, nhưng nhìn Thôi Như Anh nhảy nhót tung tăng, nàng cảm thấy dường như cũng không mệt mỏi như vậy.
Thôi Như Anh nói: "Mai ăn gì thì để mai tính, nương, hiện tại ta vẫn chưa đói."
Hứa nương t·ử cười nói, "Vậy giữa trưa đã hẹn trước rồi nhé, ăn khoai lang."
Hôm nay hấp mười l·ồ·ng bánh bao, nghe Thôi Đại Sơn nói, cái l·ồ·ng bánh bao sau cùng kia hấp có hai lượt, sợ củi lửa không đủ, liền đem khoai lang trong nhà ra hấp cùng, hắn và Thôi Đại Lang mỗi người cầm hai củ, giữa trưa ăn.
Thôi Như Anh: "Được, ăn khoai lang cũng được."
Bánh bao bán xong chỉ còn hai cái, hộp đựng tiền đã đầy ắp, thế nhưng Hứa nương t·ử vẫn tiết kiệm chi tiêu.
Mặt trời mọc rồi, trời không còn lạnh như khi vừa ra ngoài nữa, Hứa nương t·ử trong lòng có thêm hy vọng.
Đem xe đẩy về trong ngõ nhỏ, các hộ gia đình đều đã mở cửa, nhưng vì còn sớm, vẫn chưa có ai ra ngoài nói chuyện.
Hứa nương t·ử cũng không sợ người ta nhìn thấy, tr·ê·n đường người qua lại tấp nập, mấy ngày nữa mọi người đều sẽ biết Thôi gia đi bán bánh bao làm ăn, nàng đường đường chính chính k·i·ế·m tiền, không hề t·r·ộ·m cắp hay cướp đoạt, có gì phải sợ.
Ngược lại, cũng nhờ việc k·i·ế·m tiền, mà lưng nàng thẳng hơn một chút.
Ai dám nói đem Lục Nha cho đi nữa.
Về đến nhà, Hứa nương t·ử trước tiên đem đồ đạc tr·ê·n xe dỡ xuống, l·ồ·ng hấp phải cọ rửa sạch sẽ, nồi niêu, chậu đựng bột bánh, còn có cả d·a·o phay... Tất cả đều phải rửa, lại phải bận rộn một hồi lâu nữa.
Làm đồ ăn thì phải sạch sẽ, Hứa nương t·ử cũng mong muốn người khác có thể yên tâm thưởng thức.
Lại nói, nàng còn muốn làm ăn buôn bán lâu dài, dù cho chưa từng được đi học, không biết được mấy chữ, nhưng Hứa nương t·ử hiểu rằng, làm ăn phải có tâm, không thể bữa đực bữa cái.
Thôi Như Anh ôm hộp tiền vào trong nhà, nàng cảm thấy hộp tiền trĩu nặng, hôm nay hấp mười lượt bánh, một lượt tính ra mười bảy cái, vậy cũng bán được hơn ba trăm văn tiền.
Lợi nhuận chiếm hơn phân nửa, ước chừng cũng được hai trăm văn.
Tốt thì tốt, chỉ có điều là làm ăn phải dậy sớm về muộn, dãi nắng dầm mưa, ngày đầu tiên Thôi Như Anh còn tràn đầy phấn khởi, chẳng cần Hứa nương t·ử gọi đã tự tỉnh, thế mà mới sang ngày thứ hai, nàng đã không dậy nổi.
Vả lại hai hôm nay thời tiết tốt, nếu như trời mưa, đoán chừng tr·ê·n đường chẳng ai ra sạp hàng.
Mỗi ngày bày sạp hàng bán không phải kế lâu dài, mặc dù cũng k·i·ế·m ra tiền, nhưng không thể an phận như vậy, sau này phải tích cóp tiền để thuê mặt bằng.
Sạp hàng nhỏ bán bánh bao đã là quá tốt, nhưng cửa hàng thì lại khác.
Vậy nhưng Hứa nương t·ử và Thôi Đại Sơn lại rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, thêm hai ngày nữa, là có thể đủ số tiền Thôi Đại Sơn k·i·ế·m được trong một tháng ở phường thợ mộc, gia đình bình dân, dân đen nơi phố chợ, có thể k·i·ế·m được nhiều tiền như vậy đã là tốt lắm rồi.
Thôi Như Anh đặt hộp tiền lên g·i·ư·ờ·n·g, rồi đi về phòng nhỏ của mình nằm phịch xuống.
Chân đau nhức, tay mỏi nhừ, vẫn là nằm xuống mới dễ chịu.
Sáng sớm gió thổi, làm Thôi Như Anh buồn ngủ rũ rượi.
Nhị Nha đang trông em gái, Tứ Lang và Ngũ Lang sáng sớm ăn khoai lang xong liền ra ruộng bắt c·ô·n trùng, mỗi đứa cõng một cái giỏ trúc rất lớn.
Hộp tiền ở ngay tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Nhị Nha tò mò muốn biết đã k·i·ế·m được bao nhiêu, nhưng lại không dám xem.
Một lát sau, Hứa nương t·ử nhanh chân bước vào, nàng suýt chút nữa thì quên mất việc cất tiền.
Người trong nhà thì không cần lo lắng, mấy đứa trẻ đều là người kín miệng, chỉ sợ một hồi có người đến chơi, vừa vào nhà đã thấy chình ình một hộp tiền lớn như vậy.
Hộp tiền để ngay tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Hứa nương t·ử nói: "Hai đứa không biết đem cất vào trong tủ à?"
Nhị Nha: "Là Tam Nha đặt."
Thôi Như Anh hết buồn ngủ, nàng ngồi dậy, "Nương, ta đợi người đếm tiền đây."
Hứa nương t·ử vừa cười vừa hỏi nàng, "Con xem hôm nay k·i·ế·m được bao nhiêu tiền?"
Thôi Như Anh nói: "Ba trăm bốn mươi văn đi ạ."
Hứa nương t·ử đáp: "Để nương đếm xem sao."
Hứa nương t·ử chợt nhớ tới đêm đó cũng đếm tiền, trong nhà có bốn trăm hai mươi đồng tiền, nửa khối bạc vụn, lật qua lật lại đếm nhiều lần cũng không thêm được mấy đồng.
Thêm một khối cũng còn chưa đủ một lượng.
Khi đó vừa đếm vừa phát sầu, nghe tiếng "đinh đinh" leng keng, trong lòng cũng lạnh đi một nửa.
Nhưng mà hai lần này lại khác, cứ đếm một đồng, trong lòng lại thêm một phần vui mừng.
Hứa nương t·ử đếm tiền, Thôi Như Anh cùng Nhị Nha ở bên cạnh nhìn, một đồng, hai đồng, mười lăm, hai mươi, có đôi khi Hứa nương t·ử đếm nhầm, Thôi Như Anh liền nhắc, "Nương, đến 132 rồi."
Hứa nương t·ử giật mình, tiếp tục đếm, "132... 232... 332..."
Hứa nương t·ử đếm đến ba trăm bốn mươi bốn đồng.
Ước chừng là có mấy l·ồ·ng bánh bao đã cho vào mười tám cái.
Hôm nay dùng năm cân t·h·ị·t, xấp xỉ mười cân bột mì.
Tính thêm những thứ linh tinh khác thì đã tốn mất một trăm hai mươi văn, k·i·ế·m được khoảng hai trăm văn.
Hứa nương t·ử cứ đếm được một trăm đồng tiền liền xâu thành một chuỗi, như vậy tiền được xếp ngay ngắn trong hộp trông cũng đẹp mắt hơn.
Tiền này còn phải chia ra một ít để ngày mai mua nguyên liệu làm bánh, hôm nay có thể mua vải vóc, còn được ăn t·h·ị·t, Hứa nương t·ử vẫn tính toán tỉ mỉ, không phải còn mang về hai cái bánh bao t·h·ị·t sao?
Mấy ngày trước vừa ăn bánh bao t·h·ị·t, còn muốn ăn t·h·ị·t gì nữa.
Tính cả hôm nay, trong nhà còn có hai lượng rưỡi bạc, khoảng bảy trăm văn tiền, không ít. Đợi nàng đến Hầu phủ, mỗi tháng còn có thể lĩnh ba lượng tiền công.
Hứa nương t·ử dự định xem mấy ngày tới có thể k·i·ế·m được bao nhiêu, đến lúc đó để lại cho gia đình một ít để xoay vòng khi cần, sau đó đến Hầu phủ cũng mang theo một ít, còn lại thì đem cất đi.
Nhị Nha ngây ngô nói: "Nương, nhiều tiền quá."
Hứa nương t·ử cười nói: "Nương cũng không nghĩ tới là có nhiều tiền như vậy."
Ước gì có thể làm việc này sớm hơn một chút, nhưng mà bây giờ cũng chưa muộn, Hứa nương t·ử trong lòng lại thêm phấn chấn, nàng đem hộp tiền khóa lại trong tủ, "Nhị Nha con trông Lục Nha, Tam Nha con ngủ thêm chút nữa, nương đi quét dọn l·ồ·ng hấp."
Thôi Như Anh lại ngủ thêm một giấc.
Ăn mì Dương Xuân, bụng no căng lại còn ấm áp, giấc ngủ này kéo thẳng đến bữa cơm trưa.
Giữa trưa cả nhà ăn khoai lang hấp, ngày nào cũng có x·ư·ơ·n·g lớn hầm thức ăn, lần đầu ăn thì cũng tạm được, có vị t·h·ị·t là tốt rồi, nhưng ngày nào cũng ăn, hai tỷ muội Thôi Như Anh đều cảm thấy một bát mì Dương Xuân cũng không bù lại được việc nàng phải dậy sớm như vậy.
Ai có thể ăn không món canh suông như thế mỗi ngày, đồ ăn ngon còn không thể ăn mãi, huống chi là canh suông.
Thôi Như Anh nuốt khoai lang một cách khó khăn, hỏi Hứa nương t·ử: "Nương, sáng mai chúng ta hấp bao nhiêu bánh bao?"
Nói thật, Hứa nương t·ử cảm thấy như vậy là được rồi. Nếu như mỗi ngày đều có thể k·i·ế·m được hai trăm văn tiền, thì một tháng cũng được năm sáu lượng bạc, nhưng thời tiết không tốt thì không ra sạp được, sẽ không k·i·ế·m được nhiều như vậy.
Nàng cũng không ngờ rằng từng gánh hàng rong qua lại bình thường, mà lại có thể k·i·ế·m được nhiều tiền đến vậy.
Người ở thành Thịnh Kinh có tiền vẫn là nhiều.
Hứa nương t·ử quen sống nề nếp, hôm nay có thể làm nhiều hơn hai lượt bánh bao đã là không dễ, thêm nữa thì nàng sợ không bán hết, "Cứ như thế đi đã."
Thôi Như Anh nói: "Nương, hay là thêm hai lượt nữa đi, ta và Nhị Nha cùng làm bánh, tiền k·i·ế·m được cho chúng con mười mấy văn, sáng mai cả nhà mình giữa trưa ăn một bữa t·h·ị·t đi, còn lại hai chúng con không cần."
Thôi Nhị Nha: "Nương, con cũng có thể làm."
Nàng muốn giúp đỡ làm bánh, ăn t·h·ị·t thì lại là chuyện khác.
Hứa nương t·ử nói: "Không phải vừa mới ăn bánh bao t·h·ị·t rồi sao, buổi sáng bảo con ăn bánh bao con lại không ăn."
Thôi Như Anh cảm thấy khoai lang nghẹn ở cổ, "Con muốn ăn cơm gạo và t·h·ị·t hầm, nương, chúng ta toàn hấp bốn l·ồ·ng bánh bao một lần, hai lượt tốn nhiều củi lửa lắm sao."
Hứa nương t·ử không lập tức đáp ứng, nàng nói: "Được rồi, được rồi ăn cơm trước đã..."
Ăn cơm xong, Hứa nương t·ử nói với hai con gái: "Chúng ta xem ngày mai buôn bán thế nào, nếu trời âm u mưa xuống không ra sạp được, thì không ăn t·h·ị·t, nếu ra sạp được, bánh bao bán hết, thì chúng ta sẽ ăn."
Thôi Như Anh nói: "Nương thật tốt, người là người nương tốt nhất tr·ê·n đời này. Sáng mai không cần nương phải đ·ộ·n·g tay, con và Nhị tỷ có thể làm cơm xong, đến lúc đó gọi Đại ca và cha cùng về ăn. Nương, người thực sự là một Hảo nương! Con đi cho gà con ăn đây!"
Hứa nương t·ử trừng Thôi Như Anh một cái, "Chỉ có con là nói nhiều."
Thôi Như Anh mới không sợ, dù sao nàng cũng muốn ăn t·h·ị·t, lại muốn k·i·ế·m tiền, trong nhà đám nhỏ thèm ăn muốn ăn t·h·ị·t thì có làm sao?
Nếu không dậy sớm về muộn k·i·ế·m tiền vì cái gì chứ, chỉ để Thôi Đại Lang cưới vợ thôi à?
Nhị Nha cũng rất vui, như vậy không phải nàng cũng có thể cùng làm bánh sao? Làm bánh bao có thể k·i·ế·m ra tiền, có thể đỡ đần việc nhà.
Buổi chiều Thôi Như Anh cảm thấy không hề buồn ngủ, cách một lúc lại đi xem đàn gà con, lại nhìn mặt trời tr·ê·n cao, không có chút mây nào, lúc này mới yên tâm trở về phòng.
Hứa nương t·ử không biết từ lúc nào đã mua vải vóc trở về, ở trong sân may quần áo cho Thôi Đại Lang và Thôi Như Anh. Đến Hầu phủ thì đồ đạc phải mang theo cũng không ít, ăn ở đều ở bên đó, như vậy cũng tiết kiệm được tiền cho gia đình.
Đến lúc đó chăn màn cứ mang đồ của gia đình đi, nàng tháo ra giặt giũ, sẽ không làm mới nữa.
Thôi Như Anh ngày hôm nay sợ nhất là nghe thấy tiếng sấm sét, may mắn là buổi chiều đến tối không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thôi Như Anh tỉnh dậy giữa những tiếng người nói chuyện trong nhà, có lẽ là ngày một ngày dài hơn, bên ngoài tuy tối, nhưng có thể thấy rõ hình dáng của nhà cửa.
Thôi Đại Sơn đã sắp xếp bánh bao gọn gàng, hôm nay không cần Thôi Như Anh trộn nhân bánh.
Thôi Như Anh xoa xoa mắt, đưa tay đ·ụ·n·g phải một vật mềm mại ấm áp, giật mình ngồi dậy, nhìn xem, Lục Nha đang ngủ say bên cạnh nàng.
Vừa lúc đó, Nhị Nha từ bên ngoài bước vào, "Tam Nha, dậy đi bán bánh bao thôi."
Nàng đã làm được rất nhiều bánh bao.
Nói rồi bế Lục Nha đi.
Thôi Như Anh lắc lắc đầu, đúng rồi, hôm nay có thể mua t·h·ị·t rồi.
Bán bánh bao càng ngày càng dễ dàng, tích lũy hai ngày cũng có k·h·á·c·h hàng quen, không cần Thôi Như Anh rao to, bánh bao cũng bán hết veo.
Thôi Như Anh còn lấy cớ đói bụng, ăn thử nửa cái bánh, nàng vốn lo lắng nàng không trộn nhân bánh, hương vị sẽ không giống như trước kia, cũng may Hứa nương t·ử đáng tin cậy, hương vị không có gì khác biệt.
Cách mấy ngày rồi ăn lại vẫn thấy rất ngon.
Hứa nương t·ử hôm nay cũng có thể cười nói vui vẻ chào hỏi mọi người, ví dụ như bảo người ta lần sau lại đến, đi chậm thôi, cẩn t·h·ậ·n kẻo bỏng. Mang theo Thôi Như Anh, cũng là để thêm can đảm.
Mười hai l·ồ·ng bánh bao bán được lâu hơn so với ngày thường, vì đã nói sẽ ăn t·h·ị·t, Hứa nương t·ử đợi đến khi cái bánh bao cuối cùng được bán xong mới trở về.
Thôi Như Anh hôm nay cũng không đòi đi ăn sáng, g·ặ·m nốt nửa cái bánh bao còn lại, "Nương, mau đưa tiền đây, con đi mua t·h·ị·t."
Cả nhà ăn kèm với đồ ăn thì cũng phải hai ba cân t·h·ị·t, một cân t·h·ị·t nạc chín văn tiền, Hứa nương t·ử đếm hai mươi bảy đồng, Thôi Như Anh lắc đầu nói không đủ, "Nương, hôm nay ăn thử t·h·ị·t ba chỉ đi, loại t·h·ị·t đó béo, rất thơm."
Thôi Như Anh ngẩng đầu cười với Hứa nương t·ử, lộ ra mấy cái răng.
Nàng thường xuyên đ·á·n·h răng, răng so với người nhà còn trắng hơn, dáng vẻ lại xinh xắn, Hứa nương t·ử cũng không nỡ từ chối.
t·h·ị·t ba chỉ làm món t·h·ị·t kho tàu, có vị mặn, trong nhà chẳng phải còn có trứng gà sao, luộc lên rồi cho vào hầm cùng.
Tốt nhất là đem mỡ của miếng t·h·ị·t ba chỉ hầm cho ra hết, còn lại nước canh t·h·ị·t để hầm miến, chắc chắn sẽ ngon hơn x·ư·ơ·n·g hầm.
Nghĩ đến việc con gái hôm nay cũng không đòi đi ăn sáng, làm việc cũng rất chăm chỉ, Hứa nương t·ử lại đếm thêm chín đồng nữa."Cầm cho cẩn t·h·ậ·n, đừng có làm rớt."
Nhà đông người miệng ăn nhiều, muốn ăn một bữa t·h·ị·t, thì tốn không ít tiền.
Nếu như không phải bánh bao có lời, thì dù thế nào Hứa nương t·ử cũng không nỡ.
Thôi Như Anh chạy vội vàng, sạp bán t·h·ị·t bày biện rất nhiều loại t·h·ị·t, sườn, thịt mông, chân giò trước, chân giò sau, Thôi Như Anh hỏi: "Đại thúc, hôm nay t·h·ị·t ba chỉ bao nhiêu tiền một cân?"
"Vẫn là mười hai văn."
Thôi Như Anh hỏi: "Mua nhiều có được giảm giá không? Nhà ta hay đến mua, ta muốn ba cân!"
Trứng rán thì hợp với mì Dương Xuân, còn trứng muối thì hợp với bánh màn thầu.
Quán mì Dương Xuân này mở đã nhiều năm, nấu bát mì dùng canh x·ư·ơ·n hầm, trong bát mì bỏ thêm hành thái, muối, xì dầu, còn có một miếng mỡ h·e·o trắng bóng, óng ánh.
Mì là loại mì sợi k·é·o mỏng, sau khi nấu xong được xếp vào trong bát, rồi chan một muỗng canh x·ư·ơ·n hầm, rắc thêm chút hành thái. Trứng rán được làm từ chiếc nồi bên cạnh, màu sắc vàng ruộm, đem trứng đã rán xong đặt lên tr·ê·n mặt mì, như vậy là món mì Dương Xuân đã hoàn thành.
Thôi Như Anh cầm đũa khuấy đều, lại cúi đầu ngửi, quả thực rất thơm.
Nước canh x·ư·ơ·n hầm cùng mỡ h·e·o đã làm cho tô mì, có thể nào lại không thơm cho được.
Thôi Như Anh đem trứng rán nhúng vào trong canh, trước tiên ăn một miếng mì, Thôi gia rất ít khi ăn mì sợi, chỉ một đũa này thôi, sợi mì trơn giòn dai, nhai đã thấy tốn sức.
Thôi Như Anh cũng c·ắ·n một miếng trứng rán, hút nước canh, mang th·e·o cả hương thơm của mỡ h·e·o và trứng gà.
Một tô mì xuống bụng đã thấy căng tròn, đợi ăn mì xong trở về, Hứa nương t·ử bán bánh bao cũng gần xong rồi, còn thừa lại hai cái định bụng mang về cho đám nhỏ ăn.
Hai mẹ con đem cái sọt trúc rỗng đặt lên tr·ê·n xe, lại buộc chặt dây thừng, Hứa nương t·ử giống như lúc đến, để Thôi Như Anh lên xe ngồi, rồi nàng đẩy xe về.
Thôi Như Anh lắc đầu, "Nương, ta ăn no rồi, phải đi bộ một chút."
Cũng không phải đau lòng Hứa nương t·ử vì một mình không đẩy nổi xe.
Nghe con gái nói đã ăn no, Hứa nương t·ử cười cười, "Th·í·c·h ăn, mai lại đến ăn."
Sáng sớm đã dậy bận rộn mệt nhọc, lại đứng hơn một canh giờ bán bánh bao, Hứa nương t·ử giờ này còn chưa ăn cơm. Bụng đói kêu vang, tay chân cũng bủn rủn, nhưng nhìn Thôi Như Anh nhảy nhót tung tăng, nàng cảm thấy dường như cũng không mệt mỏi như vậy.
Thôi Như Anh nói: "Mai ăn gì thì để mai tính, nương, hiện tại ta vẫn chưa đói."
Hứa nương t·ử cười nói, "Vậy giữa trưa đã hẹn trước rồi nhé, ăn khoai lang."
Hôm nay hấp mười l·ồ·ng bánh bao, nghe Thôi Đại Sơn nói, cái l·ồ·ng bánh bao sau cùng kia hấp có hai lượt, sợ củi lửa không đủ, liền đem khoai lang trong nhà ra hấp cùng, hắn và Thôi Đại Lang mỗi người cầm hai củ, giữa trưa ăn.
Thôi Như Anh: "Được, ăn khoai lang cũng được."
Bánh bao bán xong chỉ còn hai cái, hộp đựng tiền đã đầy ắp, thế nhưng Hứa nương t·ử vẫn tiết kiệm chi tiêu.
Mặt trời mọc rồi, trời không còn lạnh như khi vừa ra ngoài nữa, Hứa nương t·ử trong lòng có thêm hy vọng.
Đem xe đẩy về trong ngõ nhỏ, các hộ gia đình đều đã mở cửa, nhưng vì còn sớm, vẫn chưa có ai ra ngoài nói chuyện.
Hứa nương t·ử cũng không sợ người ta nhìn thấy, tr·ê·n đường người qua lại tấp nập, mấy ngày nữa mọi người đều sẽ biết Thôi gia đi bán bánh bao làm ăn, nàng đường đường chính chính k·i·ế·m tiền, không hề t·r·ộ·m cắp hay cướp đoạt, có gì phải sợ.
Ngược lại, cũng nhờ việc k·i·ế·m tiền, mà lưng nàng thẳng hơn một chút.
Ai dám nói đem Lục Nha cho đi nữa.
Về đến nhà, Hứa nương t·ử trước tiên đem đồ đạc tr·ê·n xe dỡ xuống, l·ồ·ng hấp phải cọ rửa sạch sẽ, nồi niêu, chậu đựng bột bánh, còn có cả d·a·o phay... Tất cả đều phải rửa, lại phải bận rộn một hồi lâu nữa.
Làm đồ ăn thì phải sạch sẽ, Hứa nương t·ử cũng mong muốn người khác có thể yên tâm thưởng thức.
Lại nói, nàng còn muốn làm ăn buôn bán lâu dài, dù cho chưa từng được đi học, không biết được mấy chữ, nhưng Hứa nương t·ử hiểu rằng, làm ăn phải có tâm, không thể bữa đực bữa cái.
Thôi Như Anh ôm hộp tiền vào trong nhà, nàng cảm thấy hộp tiền trĩu nặng, hôm nay hấp mười lượt bánh, một lượt tính ra mười bảy cái, vậy cũng bán được hơn ba trăm văn tiền.
Lợi nhuận chiếm hơn phân nửa, ước chừng cũng được hai trăm văn.
Tốt thì tốt, chỉ có điều là làm ăn phải dậy sớm về muộn, dãi nắng dầm mưa, ngày đầu tiên Thôi Như Anh còn tràn đầy phấn khởi, chẳng cần Hứa nương t·ử gọi đã tự tỉnh, thế mà mới sang ngày thứ hai, nàng đã không dậy nổi.
Vả lại hai hôm nay thời tiết tốt, nếu như trời mưa, đoán chừng tr·ê·n đường chẳng ai ra sạp hàng.
Mỗi ngày bày sạp hàng bán không phải kế lâu dài, mặc dù cũng k·i·ế·m ra tiền, nhưng không thể an phận như vậy, sau này phải tích cóp tiền để thuê mặt bằng.
Sạp hàng nhỏ bán bánh bao đã là quá tốt, nhưng cửa hàng thì lại khác.
Vậy nhưng Hứa nương t·ử và Thôi Đại Sơn lại rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, thêm hai ngày nữa, là có thể đủ số tiền Thôi Đại Sơn k·i·ế·m được trong một tháng ở phường thợ mộc, gia đình bình dân, dân đen nơi phố chợ, có thể k·i·ế·m được nhiều tiền như vậy đã là tốt lắm rồi.
Thôi Như Anh đặt hộp tiền lên g·i·ư·ờ·n·g, rồi đi về phòng nhỏ của mình nằm phịch xuống.
Chân đau nhức, tay mỏi nhừ, vẫn là nằm xuống mới dễ chịu.
Sáng sớm gió thổi, làm Thôi Như Anh buồn ngủ rũ rượi.
Nhị Nha đang trông em gái, Tứ Lang và Ngũ Lang sáng sớm ăn khoai lang xong liền ra ruộng bắt c·ô·n trùng, mỗi đứa cõng một cái giỏ trúc rất lớn.
Hộp tiền ở ngay tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Nhị Nha tò mò muốn biết đã k·i·ế·m được bao nhiêu, nhưng lại không dám xem.
Một lát sau, Hứa nương t·ử nhanh chân bước vào, nàng suýt chút nữa thì quên mất việc cất tiền.
Người trong nhà thì không cần lo lắng, mấy đứa trẻ đều là người kín miệng, chỉ sợ một hồi có người đến chơi, vừa vào nhà đã thấy chình ình một hộp tiền lớn như vậy.
Hộp tiền để ngay tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Hứa nương t·ử nói: "Hai đứa không biết đem cất vào trong tủ à?"
Nhị Nha: "Là Tam Nha đặt."
Thôi Như Anh hết buồn ngủ, nàng ngồi dậy, "Nương, ta đợi người đếm tiền đây."
Hứa nương t·ử vừa cười vừa hỏi nàng, "Con xem hôm nay k·i·ế·m được bao nhiêu tiền?"
Thôi Như Anh nói: "Ba trăm bốn mươi văn đi ạ."
Hứa nương t·ử đáp: "Để nương đếm xem sao."
Hứa nương t·ử chợt nhớ tới đêm đó cũng đếm tiền, trong nhà có bốn trăm hai mươi đồng tiền, nửa khối bạc vụn, lật qua lật lại đếm nhiều lần cũng không thêm được mấy đồng.
Thêm một khối cũng còn chưa đủ một lượng.
Khi đó vừa đếm vừa phát sầu, nghe tiếng "đinh đinh" leng keng, trong lòng cũng lạnh đi một nửa.
Nhưng mà hai lần này lại khác, cứ đếm một đồng, trong lòng lại thêm một phần vui mừng.
Hứa nương t·ử đếm tiền, Thôi Như Anh cùng Nhị Nha ở bên cạnh nhìn, một đồng, hai đồng, mười lăm, hai mươi, có đôi khi Hứa nương t·ử đếm nhầm, Thôi Như Anh liền nhắc, "Nương, đến 132 rồi."
Hứa nương t·ử giật mình, tiếp tục đếm, "132... 232... 332..."
Hứa nương t·ử đếm đến ba trăm bốn mươi bốn đồng.
Ước chừng là có mấy l·ồ·ng bánh bao đã cho vào mười tám cái.
Hôm nay dùng năm cân t·h·ị·t, xấp xỉ mười cân bột mì.
Tính thêm những thứ linh tinh khác thì đã tốn mất một trăm hai mươi văn, k·i·ế·m được khoảng hai trăm văn.
Hứa nương t·ử cứ đếm được một trăm đồng tiền liền xâu thành một chuỗi, như vậy tiền được xếp ngay ngắn trong hộp trông cũng đẹp mắt hơn.
Tiền này còn phải chia ra một ít để ngày mai mua nguyên liệu làm bánh, hôm nay có thể mua vải vóc, còn được ăn t·h·ị·t, Hứa nương t·ử vẫn tính toán tỉ mỉ, không phải còn mang về hai cái bánh bao t·h·ị·t sao?
Mấy ngày trước vừa ăn bánh bao t·h·ị·t, còn muốn ăn t·h·ị·t gì nữa.
Tính cả hôm nay, trong nhà còn có hai lượng rưỡi bạc, khoảng bảy trăm văn tiền, không ít. Đợi nàng đến Hầu phủ, mỗi tháng còn có thể lĩnh ba lượng tiền công.
Hứa nương t·ử dự định xem mấy ngày tới có thể k·i·ế·m được bao nhiêu, đến lúc đó để lại cho gia đình một ít để xoay vòng khi cần, sau đó đến Hầu phủ cũng mang theo một ít, còn lại thì đem cất đi.
Nhị Nha ngây ngô nói: "Nương, nhiều tiền quá."
Hứa nương t·ử cười nói: "Nương cũng không nghĩ tới là có nhiều tiền như vậy."
Ước gì có thể làm việc này sớm hơn một chút, nhưng mà bây giờ cũng chưa muộn, Hứa nương t·ử trong lòng lại thêm phấn chấn, nàng đem hộp tiền khóa lại trong tủ, "Nhị Nha con trông Lục Nha, Tam Nha con ngủ thêm chút nữa, nương đi quét dọn l·ồ·ng hấp."
Thôi Như Anh lại ngủ thêm một giấc.
Ăn mì Dương Xuân, bụng no căng lại còn ấm áp, giấc ngủ này kéo thẳng đến bữa cơm trưa.
Giữa trưa cả nhà ăn khoai lang hấp, ngày nào cũng có x·ư·ơ·n·g lớn hầm thức ăn, lần đầu ăn thì cũng tạm được, có vị t·h·ị·t là tốt rồi, nhưng ngày nào cũng ăn, hai tỷ muội Thôi Như Anh đều cảm thấy một bát mì Dương Xuân cũng không bù lại được việc nàng phải dậy sớm như vậy.
Ai có thể ăn không món canh suông như thế mỗi ngày, đồ ăn ngon còn không thể ăn mãi, huống chi là canh suông.
Thôi Như Anh nuốt khoai lang một cách khó khăn, hỏi Hứa nương t·ử: "Nương, sáng mai chúng ta hấp bao nhiêu bánh bao?"
Nói thật, Hứa nương t·ử cảm thấy như vậy là được rồi. Nếu như mỗi ngày đều có thể k·i·ế·m được hai trăm văn tiền, thì một tháng cũng được năm sáu lượng bạc, nhưng thời tiết không tốt thì không ra sạp được, sẽ không k·i·ế·m được nhiều như vậy.
Nàng cũng không ngờ rằng từng gánh hàng rong qua lại bình thường, mà lại có thể k·i·ế·m được nhiều tiền đến vậy.
Người ở thành Thịnh Kinh có tiền vẫn là nhiều.
Hứa nương t·ử quen sống nề nếp, hôm nay có thể làm nhiều hơn hai lượt bánh bao đã là không dễ, thêm nữa thì nàng sợ không bán hết, "Cứ như thế đi đã."
Thôi Như Anh nói: "Nương, hay là thêm hai lượt nữa đi, ta và Nhị Nha cùng làm bánh, tiền k·i·ế·m được cho chúng con mười mấy văn, sáng mai cả nhà mình giữa trưa ăn một bữa t·h·ị·t đi, còn lại hai chúng con không cần."
Thôi Nhị Nha: "Nương, con cũng có thể làm."
Nàng muốn giúp đỡ làm bánh, ăn t·h·ị·t thì lại là chuyện khác.
Hứa nương t·ử nói: "Không phải vừa mới ăn bánh bao t·h·ị·t rồi sao, buổi sáng bảo con ăn bánh bao con lại không ăn."
Thôi Như Anh cảm thấy khoai lang nghẹn ở cổ, "Con muốn ăn cơm gạo và t·h·ị·t hầm, nương, chúng ta toàn hấp bốn l·ồ·ng bánh bao một lần, hai lượt tốn nhiều củi lửa lắm sao."
Hứa nương t·ử không lập tức đáp ứng, nàng nói: "Được rồi, được rồi ăn cơm trước đã..."
Ăn cơm xong, Hứa nương t·ử nói với hai con gái: "Chúng ta xem ngày mai buôn bán thế nào, nếu trời âm u mưa xuống không ra sạp được, thì không ăn t·h·ị·t, nếu ra sạp được, bánh bao bán hết, thì chúng ta sẽ ăn."
Thôi Như Anh nói: "Nương thật tốt, người là người nương tốt nhất tr·ê·n đời này. Sáng mai không cần nương phải đ·ộ·n·g tay, con và Nhị tỷ có thể làm cơm xong, đến lúc đó gọi Đại ca và cha cùng về ăn. Nương, người thực sự là một Hảo nương! Con đi cho gà con ăn đây!"
Hứa nương t·ử trừng Thôi Như Anh một cái, "Chỉ có con là nói nhiều."
Thôi Như Anh mới không sợ, dù sao nàng cũng muốn ăn t·h·ị·t, lại muốn k·i·ế·m tiền, trong nhà đám nhỏ thèm ăn muốn ăn t·h·ị·t thì có làm sao?
Nếu không dậy sớm về muộn k·i·ế·m tiền vì cái gì chứ, chỉ để Thôi Đại Lang cưới vợ thôi à?
Nhị Nha cũng rất vui, như vậy không phải nàng cũng có thể cùng làm bánh sao? Làm bánh bao có thể k·i·ế·m ra tiền, có thể đỡ đần việc nhà.
Buổi chiều Thôi Như Anh cảm thấy không hề buồn ngủ, cách một lúc lại đi xem đàn gà con, lại nhìn mặt trời tr·ê·n cao, không có chút mây nào, lúc này mới yên tâm trở về phòng.
Hứa nương t·ử không biết từ lúc nào đã mua vải vóc trở về, ở trong sân may quần áo cho Thôi Đại Lang và Thôi Như Anh. Đến Hầu phủ thì đồ đạc phải mang theo cũng không ít, ăn ở đều ở bên đó, như vậy cũng tiết kiệm được tiền cho gia đình.
Đến lúc đó chăn màn cứ mang đồ của gia đình đi, nàng tháo ra giặt giũ, sẽ không làm mới nữa.
Thôi Như Anh ngày hôm nay sợ nhất là nghe thấy tiếng sấm sét, may mắn là buổi chiều đến tối không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thôi Như Anh tỉnh dậy giữa những tiếng người nói chuyện trong nhà, có lẽ là ngày một ngày dài hơn, bên ngoài tuy tối, nhưng có thể thấy rõ hình dáng của nhà cửa.
Thôi Đại Sơn đã sắp xếp bánh bao gọn gàng, hôm nay không cần Thôi Như Anh trộn nhân bánh.
Thôi Như Anh xoa xoa mắt, đưa tay đ·ụ·n·g phải một vật mềm mại ấm áp, giật mình ngồi dậy, nhìn xem, Lục Nha đang ngủ say bên cạnh nàng.
Vừa lúc đó, Nhị Nha từ bên ngoài bước vào, "Tam Nha, dậy đi bán bánh bao thôi."
Nàng đã làm được rất nhiều bánh bao.
Nói rồi bế Lục Nha đi.
Thôi Như Anh lắc lắc đầu, đúng rồi, hôm nay có thể mua t·h·ị·t rồi.
Bán bánh bao càng ngày càng dễ dàng, tích lũy hai ngày cũng có k·h·á·c·h hàng quen, không cần Thôi Như Anh rao to, bánh bao cũng bán hết veo.
Thôi Như Anh còn lấy cớ đói bụng, ăn thử nửa cái bánh, nàng vốn lo lắng nàng không trộn nhân bánh, hương vị sẽ không giống như trước kia, cũng may Hứa nương t·ử đáng tin cậy, hương vị không có gì khác biệt.
Cách mấy ngày rồi ăn lại vẫn thấy rất ngon.
Hứa nương t·ử hôm nay cũng có thể cười nói vui vẻ chào hỏi mọi người, ví dụ như bảo người ta lần sau lại đến, đi chậm thôi, cẩn t·h·ậ·n kẻo bỏng. Mang theo Thôi Như Anh, cũng là để thêm can đảm.
Mười hai l·ồ·ng bánh bao bán được lâu hơn so với ngày thường, vì đã nói sẽ ăn t·h·ị·t, Hứa nương t·ử đợi đến khi cái bánh bao cuối cùng được bán xong mới trở về.
Thôi Như Anh hôm nay cũng không đòi đi ăn sáng, g·ặ·m nốt nửa cái bánh bao còn lại, "Nương, mau đưa tiền đây, con đi mua t·h·ị·t."
Cả nhà ăn kèm với đồ ăn thì cũng phải hai ba cân t·h·ị·t, một cân t·h·ị·t nạc chín văn tiền, Hứa nương t·ử đếm hai mươi bảy đồng, Thôi Như Anh lắc đầu nói không đủ, "Nương, hôm nay ăn thử t·h·ị·t ba chỉ đi, loại t·h·ị·t đó béo, rất thơm."
Thôi Như Anh ngẩng đầu cười với Hứa nương t·ử, lộ ra mấy cái răng.
Nàng thường xuyên đ·á·n·h răng, răng so với người nhà còn trắng hơn, dáng vẻ lại xinh xắn, Hứa nương t·ử cũng không nỡ từ chối.
t·h·ị·t ba chỉ làm món t·h·ị·t kho tàu, có vị mặn, trong nhà chẳng phải còn có trứng gà sao, luộc lên rồi cho vào hầm cùng.
Tốt nhất là đem mỡ của miếng t·h·ị·t ba chỉ hầm cho ra hết, còn lại nước canh t·h·ị·t để hầm miến, chắc chắn sẽ ngon hơn x·ư·ơ·n·g hầm.
Nghĩ đến việc con gái hôm nay cũng không đòi đi ăn sáng, làm việc cũng rất chăm chỉ, Hứa nương t·ử lại đếm thêm chín đồng nữa."Cầm cho cẩn t·h·ậ·n, đừng có làm rớt."
Nhà đông người miệng ăn nhiều, muốn ăn một bữa t·h·ị·t, thì tốn không ít tiền.
Nếu như không phải bánh bao có lời, thì dù thế nào Hứa nương t·ử cũng không nỡ.
Thôi Như Anh chạy vội vàng, sạp bán t·h·ị·t bày biện rất nhiều loại t·h·ị·t, sườn, thịt mông, chân giò trước, chân giò sau, Thôi Như Anh hỏi: "Đại thúc, hôm nay t·h·ị·t ba chỉ bao nhiêu tiền một cân?"
"Vẫn là mười hai văn."
Thôi Như Anh hỏi: "Mua nhiều có được giảm giá không? Nhà ta hay đến mua, ta muốn ba cân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận