Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày

Chợ Búa Nuôi Gia Đình Thường Ngày - Chương 55: Chương 55: Tháng năm: Nuôi gia đình ngày thứ năm mươi lăm (1) (length: 7597)

Mặc kệ là Trần nương tử đến trước hay Điền nương tử đến ở sau, nhà của chính các nàng đều ở gần Hầu phủ hơn so với Thôi gia.
Ở gần tự nhiên có chỗ tốt của ở gần, Điền nương tử tuy không giống Trần nương tử cách hai ngày lại trở về một chuyến, nhưng một tháng cũng có thể trở về ba bốn lần.
Nhìn qua đám nhỏ trong nhà, đưa chút tiền, tuy rằng thời gian ở lại không dài, nhưng có người mẹ nào lại không ngóng trông về nhà.
Mà Hứa nương tử đến Hầu phủ cũng đã gần hai tháng, từ khi Lục Vân Trăn sinh sản xong, liền không có quay trở về nữa.
Trần nương tử ở tại phía đông, Điền nương tử ở tại phía tây, đi đường mất khoảng hai khắc đồng hồ (30 phút), so với việc Thôi Như Anh về Thôi gia thì bớt được một nửa thời gian.
Nhanh một chút thì đi đi về về mất gần nửa canh giờ (15 phút), đôi khi thời gian là vàng bạc, những chuyện đỡ tốn thời gian và công sức, sao lại không làm.
Có thời gian trì hoãn ở trên đường, không làm gì hay, cũng có thể xem thêm được vài trang sách.
Hứa nương tử bĩu môi, gõ gõ lên đầu Thôi Như Anh, nói: "Vừa thuê cửa hàng đã muốn mua nhà, cái gì cũng muốn, suốt ngày chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày, mau ăn cơm, nằm mơ thì một hồi đi ngủ rồi làm."
Hứa nương tử gõ không đau, nhưng Thôi Như Anh vẫn vô thức vuốt vuốt, nàng nói: "Đâu có nằm mơ giữa ban ngày? Nương, người suy nghĩ kỹ mà xem, cửa hàng hiện tại làm ăn khấm khá, cũng đã xin thêm người phụ việc, ta tính mỗi tháng có thể lời được hai ba mươi lượng đấy."
"Hai ba mươi lượng, nhiều bạc như vậy, giữ lại làm cái gì?
Tiền này trừ ra chi tiêu hàng ngày, để lại quay vòng, còn lại chẳng lẽ cứ tích lũy? Trong nhà chúng ta nhiều trẻ con như vậy, Đại ca cũng lớn rồi, hiện tại ta cũng đã biết nam nữ hữu biệt, không thể cứ ngủ ở trong căn phòng nhỏ mà người và cha phân ra, một tấm ván gỗ thôi, cái gì cũng có thể nghe thấy. Hơn nữa, phòng nhỏ, tối hôm qua ta đi ngủ cảm giác chân duỗi ra một chút liền có thể thò ra ngoài. Đợi ta cao thêm chút nữa, giường khẳng định không đủ ngủ."
Thần sắc Hứa nương tử lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, trong đó lại mang theo hai phần ngạc nhiên, "Con bé này... Trong nhà đâu có như ngươi nói."
"Sao lại không có, nếu giường lớn hơn, nửa gian phòng ốc khẳng định không để vừa, đừng nói đến việc để thêm thứ khác." Thôi Như Anh cúi đầu phàn nàn: "Mà Nhị tỷ cùng Đại ca thật ra cũng ngủ chung một gian phòng, tuy nói ở giữa có tấm ván, nhưng thanh âm gì cũng đều có thể nghe thấy."
Kiếm tiền là không sai, có thể trong nhà con cái lại đông, ba đứa con trai, chờ các con gái xuất giá, chẳng lẽ lại đem số tiền còn lại phân cho bọn họ?
Thôi Như Anh không vui, đó là chủ ý của nàng, mặc dù trong nhà cũng hỗ trợ, nhưng nếu nàng không đề cập tới thì sẽ không có ngày hôm nay.
Tiền khẳng định không thể toàn bộ để lại cho Đại ca bọn họ, chẳng bằng đổi một tòa nhà lớn hơn ở phía tây hoặc phía đông thành, nhà hiện tại của Thôi gia đang thuê cũng được, mà bán đi cũng được.
Hứa nương tử cảm thấy nghĩ đến những việc này có hơi xa vời, cửa hàng này còn chưa mở được một tháng, đã nghĩ đến những thứ này.
Nàng chỉnh đốn lại thần sắc, nói: "Hồ nháo, ngươi nghĩ đến quá xa rồi, còn chưa học bò đã lo học chạy."
Không thể như vậy, chắc hẳn là ghen tị với Hầu phủ có tòa nhà lớn, nên cái gì cũng muốn.
Thôi Như Anh tự nhiên biết hiện tại mua không nổi, cũng không cùng Hứa nương tử nói nhiều, nàng đâu có nảy sinh ý định này.
Nàng nói: "Người nói thế này dùng lời tiên sinh đã dạy chúng ta, chính là mơ tưởng xa vời. Nhưng mà, nương, người có nghĩ tới không, nhìn xa mới có thể đi xa. Nếu chúng ta không có một mục tiêu để chạy, một ngày lại một ngày làm việc, mỗi ngày không phải cũng chỉ luẩn quẩn trong cửa hàng với từng đó việc thôi sao? Kiếm tiền để tiêu như thế nào, kiếm được nhiều tiền thì cửa hàng có muốn mở rộng hay không, có muốn nhận thêm người hay không, có muốn đến nơi khác mở chi nhánh hay không... Những việc quan trọng sau này đều không nghĩ, vậy thì càng không biết tiêu tiền như thế nào. Chỉ là bạc, không có tác dụng gì."
Ánh mắt Thôi Như Anh kiên định, nói: "Thời gian của nhà chúng ta còn có thể tốt hơn nữa."
Thôi Như Anh thậm chí còn muốn dùng cách vừa uy h·i·ế·p vừa dụ dỗ, cho cây gậy rồi lại thưởng quả ngọt với một người làm một chuyện.
Hứa nương tử tự nhiên muốn có một cuộc sống tốt, có thể nàng cau mày: "Ngươi đây đều là ngụy biện, mau ăn cơm đi."
Thôi Như Anh dắt lấy tay áo Hứa nương tử, nói: "Sao lại sai lệch, ta cảm thấy rất đúng, nếu như lúc trước không mua cửa hàng, nhà chúng ta hiện tại còn đang bày quầy bán hàng. Bây giờ trời đã nóng, đợi trời càng nóng thì càng khó chịu."
Mặc dù bận rộn một hồi lâu, ngày đêm lo lắng, nhưng mà cửa hàng không phải cũng đã mở rồi sao.
Kiếm tiền, cung cấp cho Thôi Đại Lang bọn họ đi học, Thôi Như Anh không có ý kiến, nhưng nếu đem toàn bộ tiền giữ lại, sau này phân cho ba đứa con trai, vậy còn không bằng một mình nàng làm.
Nhưng mà nàng còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện nếu không có Thôi Đại Sơn và Hứa nương tử thì căn bản không làm được.
Thôi Như Anh nói: "Quan trọng nhất là nhà chúng ta đông người, có ba gian phòng không tiện, Tứ Lang, Ngũ Lang bây giờ còn nhỏ, chờ lớn thì sao?"
Thời đại này, cũng không phải là con trai thành thân thì lại mua một gian phòng khác để ra ở riêng, mà đều là người một nhà ở cùng nhau. Đợi đám nhỏ đều thành thân, mới phân chia gia đình.
Trong nhà con cái đông đúc, thường nói là tương trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, nhất là người một nhà cung cấp nuôi dưỡng một người đọc sách, con trai trở nên nổi bật, càng phải nâng đỡ huynh đệ, chăm sóc người trong tộc.
An Định Hầu phủ chính là như vậy.
Hứa nương tử nói: "Được rồi, được rồi, chỉ có ngươi là biết nhiều, một hồi nữa liền ăn cơm, ngươi không chê đói bụng sao?"
Mua tòa nhà gì chứ, bây giờ trong nhà đâu có tiền.
Nhưng mà Hứa nương tử trong lòng hoàn toàn chính xác hi vọng trong nhà ở gần Hầu phủ một chút, nàng cũng có thể thường xuyên trở về xem đám nhỏ, nàng là mẹ của sáu đứa bé, không chỉ có tưởng niệm Lục Nha Nha.
Người con gái duy nhất mà nàng thường thấy chính là Thôi Như Anh, Hứa nương tử ngẫu nhiên cũng nghĩ, thường ở bên cạnh thì tình cảm càng thâm hậu, trong lòng không tự chủ được nghiêng về một chút, kỳ thật nhiều khi nàng cũng không có chú ý tới.
Hiện tại người mà nàng có thể chiếu cố đến chỉ có Thôi Như Anh, lại thêm Thôi Như Anh tuổi còn nhỏ, thường quan tâm việc trong nhà, thì càng nhịn không được đau lòng.
Giống như đồ ăn đưa tới đều ăn, đừng cho Tứ Lang bọn họ mang, lại giống như việc may xiêm y, Thôi Như Anh ở bên cạnh nàng, y phục đã sớm may xong. Cho Nhị Nha thì hiện tại vẫn còn thiếu, luôn nghĩ không trở về liền không vội, nhưng để Minh Nhi trở về, cũng phải nhanh chóng may.
Mang theo quần áo mới trở về, đám nhỏ nhất định sẽ rất cao hứng.
Thôi Như Anh cũng không nghĩ tới việc Hứa nương tử sẽ đồng ý mua ngay, làm sao có thể hôm nay đồng ý, ngày mai liền đi xem phòng ốc, ngày kia liền định.
Thứ nhất Thôi gia không có nhiều tiền như vậy, thứ hai đích thật là vừa mới thuê cửa hàng, quan trọng hơn cả là đưa Thôi Đại Lang đi đọc sách.
Nhưng mà hạt giống một khi gieo xuống, sớm muộn gì cũng có một ngày bén rễ nảy mầm.
Hứa nương tử trở về nhiều lần liền biết là không tiện.
Hiện tại không vội, cũng không thể thật sự đợi đến khi chân nàng thò ra ngoài. Đại ca muốn đi học, đọc sách... Thôi Như Anh nhớ kỹ, đọc sách đều là ở thư viện, vậy có phải đến lúc đó nàng có thể đến đó ngủ, để cho Tứ Lang, Ngũ Lang theo Thôi Đại Sơn.
Nàng cùng Nhị Nha hai người một gian phòng, hai cô nương gia, như vậy ngủ cũng phù hợp. Nếu không ai đồng ý, thì cứ khóc lóc om sòm là được.
Buổi chiều, Thôi Như Anh ngủ một giấc, lại xem sách một lát, đến chạng vạng tối, Sở Ngọc Châu đến tìm nàng chơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận