Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 83 lừa giết ( bên trên )

Chương 83: Lừa Giết (Phần trên)
Kim Tiểu Xuyên cân nhắc một chút biện pháp của mình trong đầu, cảm thấy có thể thực hiện được.
Hắn tìm Tống Càn, lúc này Tống Càn đang xoắn xuýt không biết làm thế nào mới có thể đưa các sư đệ này an toàn trở về.
Kim Tiểu Xuyên liền nói cho đối phương biết ý nghĩ của mình.
Kỳ thật cũng rất đơn giản, chính là đào hố.
Tại Tử Dương dãy núi này, trong số các đệ tử tiến vào, ai mà lại không biết đào hố, đào hang chứ.
Nhìn những đệ tử tông môn Khai Mạch cảnh lục trọng trở xuống bên ngoài kia, ai mà không từng đào hơn mười cái hay tám cái sơn động trên sườn núi.
Chỉ có điều, hang núi kiểu đó là dùng để che giấu bản thân, không bị người khác phát hiện.
Hôm nay Kim Tiểu Xuyên nói tới, là cái hố thật to, dùng để mai táng hung thú.
Tống Càn có chút hứng thú, phất tay gọi cả Ngọc Minh Nguyệt và Giang Tu Đức tới.
“Ngươi nói lại cẩn thận một chút xem.”
Kim Tiểu Xuyên nói: “Ý của ta là, từ phía sau đống lửa, bắt đầu đào. Cái hố này phải lớn, phải sâu. Lũ hung thú kia không phải lần nào cũng xông lên được sao? Chúng ta cứ để chúng rơi vào trong hố.”
Giang Tu Đức không tin: “Đó đều là hung thú, sao lại nghe lời ngươi mà nhảy vào chứ.”
Kim Tiểu Xuyên vừa tiếp tục nói, vừa vẽ trên mặt đất.
Tống Càn bọn hắn cũng liền nghe rõ.
Thứ Kim Tiểu Xuyên muốn là một cái bẫy rập cỡ lớn.
Mỗi bẫy rập đều dài mười trượng, rộng mười trượng, càng sâu càng tốt, phía trên sẽ dựng nhánh cây, phủ lên một lớp đất mặt.
Đợi lũ hung thú kia xông qua tường lửa, căn bản không có khả năng phòng bị, như vậy liền có thể trực tiếp rơi vào trong cạm bẫy.
Bởi vì lũ hung thú kia con sau nối tiếp con trước, sẽ lần lượt rơi vào theo. Đợi đến khi chúng nó cảm thấy không đúng, thì cái hố này cũng gần như bị lấp kín rồi.
Giang Tu Đức hỏi: “Chúng sẽ không nhảy ra ngoài sao?”
Kim Tiểu Xuyên nói: “Căn bản không kịp nhảy ra ngoài. Đầu tiên, cái hố này đủ sâu, không có đủ không gian cho chúng nó lấy đà. Chưa kịp nhảy lên, những con phía sau sẽ đè lên người chúng nó.
Dù cho có hung thú có thể nhảy lên được, người của chúng ta mai phục bốn phía bẫy rập, chẳng phải là lên một con, giết chết một con sao?”
Trong mắt Ngọc Minh Nguyệt lộ ra quang mang: “Một cái bẫy như vậy, chẳng phải là có thể lừa giết trên trăm con hung thú sao?”
Kim Tiểu Xuyên nói: “Trên trăm con là có khả năng, ít nhất cũng giết chết được mấy chục con.”
Tống Càn gật đầu nói: “Cũng có thể đặt một ít vật sắc nhọn dưới đáy bẫy rập, để hung thú sau khi rơi vào thì đừng hòng đi lên.”
Kim Tiểu Xuyên nói: “Chúng ta cần phòng bị trọng điểm chính là lớp hung thú trên cùng. Chỉ cần chúng không ra được, những con bị đè bên dưới càng đừng nghĩ đi lên.”
Giang Tu Đức nói: “Có thể cho người trông coi xung quanh chuẩn bị thêm ít Liệt Hỏa Phù các loại, đến lúc đó dùng một mồi lửa thiêu hủy.”
Tống Càn đứng dậy, nhìn địa hình toàn bộ dốc núi: “Nếu như hai ba mươi cái doanh địa này đều có thể đào một cái bẫy rập thật lớn, nói không chừng thật sự có hy vọng xử lý được đám hung thú này.”
Kim Tiểu Xuyên lại tỏ vẻ hoài nghi, bởi vì hung thú quá nhiều, căn bản đếm không xuể.
Dù cho có thể dùng biện pháp này lừa giết một nhóm, số còn lại cũng rất phiền phức, nhưng tóm lại là có thể tiêu diệt sức chiến đấu của hung thú.
Tốt nhất là cầu cho đám hung thú này đầu óc đều không đủ dùng, nếu có thể lừa giết lặp đi lặp lại năm sáu bảy tám lần, đoán chừng cũng sẽ không còn lại mấy con.
Mấy người lại thương nghị một hồi, cảm thấy không có lỗ hổng nào.
Vấn đề duy nhất là, đào nhiều bẫy rập cỡ lớn như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dù cho từ bây giờ tất cả đệ tử tông môn đều động thủ, e là cũng phải mất mấy canh giờ.
Nhưng mấy người vẫn cho là đáng để thử.
Dù sao cạm bẫy này có thể giảm mạnh tỷ lệ thương vong của người trong tông môn.
Chẳng phải chỉ tốn một buổi tối thôi sao? Có thể làm được. Những người như chúng ta, chỉ cần ngồi xuống một canh giờ là đều có thể khôi phục lại.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây suy tính, đợt công kích tiếp theo của hung thú sẽ đến sau giờ Thìn sáng mai.
Ngay sau đó, Tống Càn liền sắp xếp người bắt đầu tính toán vị trí bẫy rập, còn chính mình thì đi tìm người phụ trách của các doanh địa kia.
Bên này, đệ tử ba tông Ngộ Đạo Tông, Tử Hà Tông, Chính Đạo Các nói làm liền làm. Căn cứ địa hình, bọn hắn quyết định đào song song hai cái bẫy rập lớn.
Nhưng tính toán kỹ ra, đệ tử ba tông cộng lại cũng chỉ có hơn năm mươi người.
Bất quá bản lĩnh đào hố của những tu sĩ này, há có thể so sánh với phàm nhân?
Đất đào ra, Kim Tiểu Xuyên thu thập lại toàn bộ, chất đống ở phía sau đống lửa, cố ý đắp thêm một bức tường đất.
Cũng may trên người những tu sĩ này dường như có không ít xẻng thép, trong khoảng thời gian ngắn, hình dáng ban đầu của toàn bộ bẫy rập đã hiện ra.
Đương nhiên, đó mới chỉ là lớp ngoài, còn cách rất xa độ sâu mong muốn.
Sau nửa canh giờ, Tống Càn trở về, mặt mày đầy vẻ uể oải.
“Mẹ kiếp, đám gia hỏa này! Ta hảo ý nói cho bọn hắn biện pháp này, thế mà không một ai nghe.”
Nghe Tống Càn nói vậy, mọi người liền biết việc thuyết phục của hắn đã gặp khó khăn.
Chuyện của người khác tự nhiên không quản được, vậy thì cứ làm tốt chuyện của mình là được.
Tống Càn kể lại cho Kim Tiểu Xuyên bọn hắn nghe chuyện vừa trải qua.
Kim Tiểu Xuyên lúc này mới biết rõ, thì ra đệ tử các tông môn khác cảm thấy việc này không đáng tin cậy.
Đám hung thú này rất hung tàn, ban đầu có thể sẽ có hung thú bị rơi vào bẫy, nhưng những con hung thú phía sau chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.
Thời gian cả đêm đó chẳng phải là uổng phí sao? Nếu là lúc bình thường thì còn đỡ, mấu chốt là những đệ tử tông môn này ai nấy đều mang thương, không người nào muốn hy sinh thời gian nghỉ ngơi để đứng dậy làm việc.
Kỳ thật, dù là đệ tử của ba tông Ngộ Đạo Tông, Tử Hà Tông, Chính Đạo Các, cũng có vài người đơn lẻ không tin. Nhưng uy áp của mấy vị đại đệ tử ở đây, cộng thêm chủ ý đào hố này lại là do Kim Tiểu Xuyên đưa ra.
Bao nhiêu ngày qua như vậy, ai chưa từng ăn đồ ăn của Kim Tiểu Xuyên? Ngày thường người ta còn hỗ trợ quét dọn vệ sinh.
Mấu chốt là, lỡ như chết đi, còn có người ta giúp siêu độ. Nếu không làm việc, thì về tình về lý đều không thể nói nổi.
Từng đống đất đá bị đào lên, biến thành một bức tường đất.
Khi cái hố càng đào càng sâu, bên trong không chỉ còn là đất, mà bắt đầu xuất hiện những tảng đá lớn. Kim Tiểu Xuyên tự mình động thủ, đem những tảng đá này chất đống bên cạnh tường đất.
Những tảng đá này còn có một tác dụng nữa, đó là cuối cùng, có thể để các đệ tử tông môn đứng bên cạnh hố, cho những hung thú đang giãy giụa kia một kích trí mạng.
Còn có thể tiết kiệm không ít phù lục.
Đêm khuya, ánh trăng rải khắp toàn bộ dốc núi.
Đệ tử các tông môn khác, trừ những người trực đêm, tất cả đều tiến vào động phủ nghỉ ngơi.
Đoán chừng trong lúc mơ ngủ, bọn họ còn đang cười nhạo đám người Ngộ Đạo Tông vẽ vời thêm chuyện, đợi đến trận chiến sáng mai, các tu sĩ không còn thể lực, xem các ngươi ứng phó ra sao.
Nhất là đám người Tà Dương Tông, Lôi Vân Tông, càng chờ xem trò cười của Tống Càn bọn họ.
Nếu nơi này có công ước, không thể đánh đấm lẫn nhau, vậy thì cứ để hung thú tiêu diệt các ngươi đi cho rồi.
Động tác của Kim Tiểu Xuyên bọn hắn nhanh hơn một chút so với dự đoán. Vào giờ Dần, họ đã đào sâu xuống năm sáu trượng, đều đã đào thấy nước rồi.
Tống Càn bảo người đem cọc gỗ ngắn đã chuẩn bị xong lúc nãy, sau khi vót nhọn, cắm ngược xuống đáy hố.
Cuối cùng, phía trên bẫy rập được che lấp bằng nhánh cây.
Lúc này đám người mới bắt đầu vào sơn động ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ vừa rồi đã lợi dụng lúc đám người làm việc, đi vào trong động phủ nghỉ ngơi một lát.
Thuận tiện lấy chiến lợi phẩm thu hoạch được từ trận kịch chiến buổi chiều ra phân chia.
Thịt thú vật đương nhiên không tính, thứ đó muốn giữ lại làm nguyên liệu nấu ăn. Thi thể hung thú mà mọi người chém giết đều được thống nhất tiến hành bảo quản.
Đương nhiên, người phụ trách bảo quản bây giờ đã sớm đổi thành hai người bọn hắn.
Tổng cộng thu được 17 viên Thú Đan. Trong đó có một viên Thú Đan, dưới ánh đèn, lóe lên ba màu hào quang vàng, đỏ, lam.
Ở trong một đống Thú Đan, nó trông không giống bình thường.
Đây chính là Thú Đan trên người con Hoàng Phong Yêu Hổ kia.
Kim Tiểu Xuyên nhếch miệng, ngẩng đầu liếc nhìn Sở Bàn Tử nước miếng sắp chảy cả ra.
“Sở sư đệ, viên này coi như bằng 6 viên Thú Đan nhất giai, ngươi không có ý kiến chứ?”
Sở Bàn Tử thì có ý kiến gì được, dù sao trước đó cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Nếu tính như vậy, thì sẽ thành 16 + 6, tương đương 22 viên Thú Đan.
Kim Tiểu Xuyên đem 11 viên Thú Đan nhất giai bày thành một đống, lại đem 6 viên còn lại, bao gồm cả viên Thú Đan nhị giai, bày thành một đống khác.
“Sở sư đệ, ta là sư huynh, ngươi chọn trước đi.”
Sở Bàn Tử do dự.
Mắt nhìn đống nhiều hơn, có chút muốn lấy.
Lại nhìn đống ít hơn, bên trên có viên Thú Đan nhị giai, cũng có chút muốn.
Trong lúc nhất thời, vậy mà không quyết định được.
Bàn tay mập mạp, đi theo ánh mắt do dự, cứ tới tới lui lui giày vò ít nhất năm phút đồng hồ.
Kim Tiểu Xuyên thực sự không chịu nổi.
“Tên mập chết bầm kia, ngươi còn xong chưa hả, trời sắp sáng rồi, còn phải đi nấu cơm nữa.”
Sở Nhị Thập Tứ cắn răng một cái, lùa đống lớn kia về phía trước mặt mình.
Đúng vậy, cứ phải lấy nhiều! Thứ này cũng giống như các cô nương thanh lâu vậy, số lượng nhất định phải nhiều.
Chất lượng tuy cũng rất quan trọng, nhưng cuối cùng không bù được sức hấp dẫn do số lượng nhiều mang lại. Nam nhân mà, luôn muốn theo đuổi sự tươi mới, chất lượng dù tốt đến đâu, lâu ngày cũng sẽ ngán.
Đương nhiên, điều này chỉ đại diện cho quan điểm của tên mập chết bầm Sở Nhị Thập Tứ này, không liên quan đến những nam nhân khác, càng không liên quan đến tác giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận